CHƯƠNG 43: HỒI CUNG
Long Ngự Thiên miên man đi trong ngự hoa viên, trong lòng không biết đang nghĩ gì, Phúc Thọ chặt chẽ theo sát sau lưng hắn, một bước cũng không dám rời, từ ngày đó sau khi nhặt lại được một cái mạng, hắn không dám để Hoàng thượng rời khỏi tầm mắt hắn, cho dù là đi ngủ, hắn cũng ráng chịu ủy khuất mà nằm trên ghế trong Ngọa Long điện, nếu thấy Hoàng thượng đến chỗ nàng phi tử nào, hắn liền cả đêm không chợp mắt canh ở ngoài cửa.
Long Ngự Thiên đảo qua một biển những chùm hoa cẩm tú cầu, đột nhiên dừng cước bộ, hắn trước kia chính là ở chỗ này nhìn thấy người nọ, người nọ lẳng lặng đứng ngẩn ra nơi đó, giống như một bức tranh phong cảnh nhân vật tĩnh động kết hợp, thoắt cái đã đập vào mắt hắn, thậm chí khiến cho hắn nhìn đến say sưa, ngay lúc đó y đã nghĩ gì?
“Hoàng thượng, người mệt rồi sao? Chúng ta sang đình nghỉ bên kia một chút đi!” Phúc Thọ thấy hắn đột nhiên mê mẩn nhìn luống hoa trước mắt, tưởng rằng hắn đang mệt không muốn đi lại nữa.
Con mắt liếc về phía đình nghỉ mát cách đó không xa, Long Ngự Thiên cất bước thật nhanh hướng tới nơi ấy, khiến cho Phúc Thọ đã thấm mệt phải chạy một mạch mới theo kịp nhịp bước của hắn.
Ngồi xuống ghế đá, Long Ngự Thiên ánh mắt mơ màng nhìn chỗ trống bên cạnh, đưa tay muốn vuốt ve cái gì đó, rồi lại đột nhiên tỉnh táo mà thu tay về, ở chỗ này, hắn lần đầu tiên hôn y, nhớ tới biểu cảm ngốc nghếch của y khi đó, Long Ngự Thiên không khỏi bật cười khẽ thành tiếng, thật là một kẻ đáng yêu, lại vì một cái hôn mà si ngốc, vô luận có gọi như thế nào cũng không hồi đáp.
Phúc Thọ quệt tay chùi mồ hôi trên mặt, không biết là nóng hay lạnh, Hoàng thượng trước mắt người khác vẫn là một Hoàng đế uy nghiêm, đến khi chỉ còn lại hai người chủ tớ bọn họ, Hoàng thượng lại giống như bây giờ, lúc thì trầm tư, lúc thì ngây ngô cười, hoàn toàn không giống người bình thường, Lan phi a Lan phi, ngươi nhìn xem ngươi đã đem cái kẻ cửu ngũ chí tôn này hành hạ thành cái dạng gì?
Ngồi yên được một lúc, Long Ngự Thiên bỗng đứng dậy, không biết vì sao, hắn giờ phút này lại muốn đến Nghi Lan viện, khu viện đã hóa thành đống đổ nát từ sau đêm hôm ấy, muốn đến đó, vì cớ gì lại muốn đi? Hắn không biết, chỉ biết trong lòng có một thanh âm muốn hắn đến nơi đó.
Chỉ mới ba ngày thôi, Nghi Lan viện đã đầy bụi bặm, trong viện có một vũng máu đã hóa đen, đẩy cửa phòng ra, cả phòng hỗn độn, cái bàn bể nát, mảnh sứ vụn, màn cửa bị xé rách bị gió thổi khi lặng khi động, dường như đang bày tỏ nó đã từng đẹp đẽ biết bao.
Cứ như vậy ngơ ngác đứng ở cửa, tựa như thấy được bản thân đã điên cuồng đêm đó, tâm đột nhiên đau đớn khôn xiết, tựa như có cái gì vô hình từ bên trong chảy ra, muốn khép lại, nhưng không tìm thấy thuốc lành có khả năng trị khỏi.
“Hoàng thượng…” Trong mông lung tựa hồ nghe thấy thanh âm của người nọ, vẫn là tiếng nói ôn nhu khàn khan như trước, lại mang theo xúc động run rẩy.
“Hoàng thượng.”
Không! Đó không phải là ảo giác! Long Ngự Thiên chợt xoay người, gương mặt tái nhợt kia không phải là gương mặt mình có ở trong mộng cũng không quên được sao? Một cơn gió thổi qua, hắn dường như nghe được mùi hương thơm ngát nhàn nhạt trên người y.
Lao đến muốn ôm y vào lòng, nhưng chứng kiến thân thể y đột nhiên thấp xuống, lời nói lạnh nhạt đem giấc mộng của hắn đập tan, “Tội nhân tham kiến Hoàng thượng.”
Đúng! Y giờ đây đã là tội nhân, tội khi quân phạm thượng, tình của hắn, lúc đó bị bỡn cợt trong tay, thân phận y khi là nam khi là nữ, khiến cho hắn ngỡ rằng mình rất dị thường, đã yêu một đôi tỷ đệ.
Phúc Thọ kinh hãi nhìn kẻ lẽ ra phải ở pháp trường nhưng lúc này lại xuất hiện trước mắt đây, quên mất phải phản ứng, quên mất phải gọi người đến, cho tới khi muốn làm gì thì, Long Ngự Thiên lại lên tiếng cản hắn: “Phúc Thọ, ngươi ra cổng canh chừng, đừng cho người đến gần nơi này.”
Phúc Thọ không thể tin nổi nhìn Hoàng thượng, chẳng lẽ Hoàng thượng còn muốn giữ lại một cái mạng của y sao?
Đợi cho Phúc Thọ rời khỏi Nghi Lan viện rồi, Long Ngự Thiên đến bên cạnh Lí Tĩnh Lam ngồi xuống, đưa tay xoa lên gương mặt tái nhợt kia, “Tại sao? Tại sao lại quay về? Ngươi không phải đã trốn thoát rồi ư? Vì cớ gì còn quay về đây? Chẳng lẽ không sợ trẫm giết ngươi sao?”
“Thần quay về để chuộc tội.” Lí Tĩnh Lam thản nhiên mỉm cười, ngẩng đầu đón lấy đôi mắt thống khổ kia, “Người còn yêu thần không?”
“Không, trẫm không yêu ngươi, trẫm hận ngươi.”
“Thật không?” Lệ đã phủ mờ đôi mắt, Lí Tĩnh Lam nghiêng tới trước hôn lên môi hắn, “Người yêu ta, cũng giống như ta yêu người.”
“Không!” Long Ngự Thiên dùng sức đẩy y ra, đầy sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất, tột cùng phẫn nộ lắc đầu, “Trẫm không yêu ngươi, cũng chưa từng yêu ngươi! Trẫm như thế nào… như thế nào lại có thể yêu một nam nhân?”
Lí Tĩnh Lam vẫn cười, cười đến mức Long Ngự Thiên cảm thấy có chút rối loạn, vô lực tránh né ánh mắt y.
Từ mặt đất đứng lên, Lí Tĩnh Lam lại trang nghiêm quỳ trên đất, “Hoàng thượng, tội thần nguyện ý gánh chịu hết thảy tội danh, chỉ cầu, chỉ cầu Hoàng thượng có thể xem xét công lao của phụ thân vì triều đình dốc sức nhiều năm, tha chết cho người.”
“Trẫm…” Hắn quay về là để cầu xin cho người thân sao?
“Người đâu nhanh lên! Tội nhân đang ở đây! Mau bắt hắn lại! Đừng để cho hắn làm tổn thương Hoàng thượng!”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Phúc Thọ, và tiếng bước chân của nhiều người, Long Ngự Thiên vội vã từ trên đất đứng lên, trong mắt có chút hận ý, Phúc Thọ chết tiệt! Dám không nghe theo chỉ thị của trẫm!
Trong nháy mắt, những đao kiếm đó đã đặt trên cổ Lí Tĩnh Lam, nhưng y lại không mảy may phản ứng, vẫn khẩn thiết cầu xin nhìn Long Ngự Thiên, “Hoàng thượng! Xin người!”
“Áp đi!” Phúc Thọ the thé cuống họng la lớn, hai người tiến tới kéo y lên khỏi mặt đất.
“Hoàng thượng! Xin người tha cho họ! Họ vô tội!” Lí Tĩnh Lam vẫn chưa từ bỏ ý định kêu lên, y không tin Long Ngự Thiên lại không một chút tình cảm đối với y, không tin hắn sẽ nhẫn tâm như thế.
“Trẫm…” Trẫm nên đáp ứng sao? “Trẫm… ưng thuận ngươi.”
“Tạ chủ long ân.” Lí Tĩnh Lam rốt cuộc ngừng vùng vẫy, ngoan ngoãn theo cấm vệ quân rời đi.
Long Ngự Thiên lặng lẽ nhìn mảnh bóng dáng kia rời khỏi tầm mắt, định lên tiếng gọi y lại, nhưng như thế nào cũng không phát ra âm thanh, gọi lại… Còn có thể như thế sao? Cho dù hắn có khả năng miễn y tội chết, cả triều văn võ đồng ý với hắn sao? Thái hậu đồng ý với hắn sao? Tội danh của y đã sớm tỏ cùng thiên hạ, đế vương nhất ngôn cửu đỉnh, nào có thể phủ nhận chính mình? Hay có lẽ, chỉ khi ngươi chết đi rồi, trẫm mới có thể được giải thoát, bất luận là thật yêu ngươi cũng tốt, hận cũng được, trẫm sẽ không lại đau lòng như thế nữa! Có lẽ…
Trăng treo ngọn cây, Long Ngự Thiên lẳng lặng ngồi trên ghế đá ở Nghi Lan viện, trên bàn đặt vài đĩa thức ăn và hai chén rượu, cầm trong tay một bức họa phác, Phúc Thọ một bên lòng tràn đầy ngờ vực, không rõ Hoàng thượng vì cớ gì cứ ngẩn người ra trước trang giấy điệp ấy, vì cớ gì lại phân phó hắn chẩn bị rượu nước.
Người trong bức họa là mình ư? Nhưng sao chỉ có nét phác? Long Ngự Thiên không hiểu, cũng như hắn không hiểu tại sao mình lại ưng thuận Lí Tĩnh Lam thả vợ chồng Lí Vệ Đình và bọn hạ nhân kia, chỉ vì không kháng cự lại được đôi mắt khẩn cầu của y sao?
Đem trang giấy cầm trong tay đưa cho Phúc Thọ ở phía sau, Long Ngự Thiên thản nhiên phân phó nói: “Đốt nó.” Tiếp đó nâng chén rượu trên bàn, chậm rãi đem rượu đổ lên đất – Tĩnh, trẫm lần cuối cùng uống với ngươi, giờ này ngày mai, ngươi hẳn đã là một chén hoàng thổ(*) rồi!
===
(*) Chén hoàng thổ: chén đựng đất vàng, nghĩa là Tĩnh chỉ còn là một nắm đất…