CHƯƠNG 25: KHIÊM VƯƠNG LAI PHÓNG (HẠ)
“Bởi vì bổn vương muốn ngươi đứng bên cạnh Long Ngự Thiên làm tai mắt của bổn vương.”
Long Ngự Tường một câu nhẹ nhàng, nhưng lại giống như ở trong lòng Lí Tĩnh Lam ném vào một khối đá lớn, nặng nề mà kinh hoàng bùng lên vô số bọt sóng, “Chỉ e Tĩnh Lam vô phương theo lệnh, Hoàng thượng từng nói, sinh thần của Thái hậu qua rồi sẽ đưa Tĩnh Lam xuất cung. Hơn nữa, Vương gia, ngài cho rằng Tĩnh Lam sẽ đồng ý yêu cầu của ngài sao?”
“Bổn vương đây không phải là yêu cầu, mà là uy hiếp.” Khiêm Vương lại khôi phục ánh mắt hồ ly của hắn, thần sắc tự tin khẳng định Lí Tĩnh Lam sẽ phải đáp ứng mình, khiến cho trong lòng Lí Tĩnh Lam biết vậy mà bất an, “Ngươi có biện pháp ở lại bên cạnh hắn mà? Dẫu sao hắn đối với ngươi có tình ý, miễn là ngươi nói một câu, xuất hay không xuất cung còn không phải như ngươi tính toán? Huống hồ, ngươi cho rằng ngươi và người của ngươi còn có thể sống qua sinh thần của mẫu hậu ư?”
Lí Tĩnh Lam cảm thấy đau xót, không nghĩ tới tình cảm của Hoàng thượng đối với y rốt cuộc lại bị kẻ xấu lợi dụng, nhưng Khiêm Vương cho rằng cứ như vậy rồi y sẽ đáp ứng sao? Tối hôm qua suy nghĩ một đêm mặc dù chưa ra manh mối gì, nhưng kết quả tồi tệ nhất không phải cũng là chết? Thừa dịp quan binh chưa kịp đến Lí phủ trước đó sơ tản hết thảy hạ nhân, lại nhờ các sư huynh cứu phụ mẫu ra, vì tình thế hiểm trở, Hoàng thượng sẽ phái binh bộ vây quét chứ sao? Toàn bộ tội danh dù chỉ một mình y gánh chịu cũng được rồi!
Khiêm Vương nhìn y thần tình từ hoảng sợ dần chuyển sang vẻ bình tĩnh, liền hiểu rõ lời của hắn cũng không gợi được tác dụng gì, nhưng… “Nghe nói hoàng tử trước kia của Ngạc Uyển quốc mấy ngày trước đã trở về, bên người mang theo một nữ nhân, nữ nhân đó hiện tại đã có thai hai tháng, chẳng hay vị vương tử này khi nghe được chuyện Lí phủ thay mặt gả đi bị vạch trần, sau là phi tử của mình bị người Thánh Long quốc tàn nhẫn sát hại thì sẽ có cảm tưởng gì?”
Chỉ nghĩ sơ qua, Lí Tĩnh Lam đột nhiên đứng dậy, làm ngã cái ghế phía sau phát ra âm thanh thật lớn, trán không kềm được túa một tầng mồ hôi lạnh, chẳng lẽ hắn muốn…
“A, đúng, ngươi đã nghĩ ra rồi sao?” Khiêm Vương thong thả rót chén trà, nhàn nhã thưởng thức, đối diện với Lí Tĩnh Lam kinh hãi tạo thành một sự so sánh rất rõ nét, “Ngân Diệp trên giang hồ nổi danh là lãnh tâm nam nhân, có oán tất báo, bất chấp lý do, hắn nhất định sẽ vì thê tử yêu quý và đứa con chưa kịp chào đời của mình mà trả thù, đến lúc đó đại quân Ngạc Uyển quốc đến rồi, bổn vương dẫn nhân mã của mình cùng Dạ Nạp quốc thừa dịp nhảy vào, tam quốc giao chiến, chiến tranh không ít hơn mấy năm, lúc này Thánh Long quốc bất kể là thắng hay bại, nhất định dân chúng sẽ lầm than, tiếng than oán nổi lên tứ phía, hơn nữa thế lực của bổn vương ở trong triều gây sức ép, vua của nước láng giềng không thua kém chống trụ, ngươi cho rằng Long Ngự Thiên còn có thể ngồi trên long ỷ được bao lâu?”
“Ngài…” Lí Tĩnh Lam giơ ngón tay run rẩy dừng hắn lại, ngàn vạn lời trách mắng nghẹn ở trên môi lại nói không ra miệng, không khí trong phổi tựa hồ bị người ta chèn ép xuất hết ra, càng không ngừng há miệng thở gằn, vì tâm kế của hắn quá ác độc mà đáng sợ, càng không nghĩ tới quyết định tùy hứng của mình ngày trước sau này sẽ bị người ta lợi dụng, trở thành ngòi nổ chiến tranh bốn phương.
Khiêm Vương cũng không nói nữa, liền như vậy nhàn nhã nâng ly trà, lạnh lùng nhìn y, giống như hắn vừa nói một câu kiểu như “Thời tiết hôm nay thật tốt” vậy.
Rất lâu, chờ cho Lí Tĩnh Lam dần dần bình ổn lại, nhiều nghi vấn lại chiếm cứ đầu óc y, “Nếu không có ta, Khiêm Vương dự định làm thế nào?” Nghĩ hắn là người thông minh như vậy nhất định đã có không ít kế hoạch rồi.
Lại không ngờ rằng Khiêm Vương chỉ thản nhiên mà buông ra bốn chữ: “Thí quân soán vị(*).” Chứng kiến Lí Tĩnh Lam thần sắc đờ ra rụng rời khiến Khiêm Vương không khỏi bật cười, “Ha ha, ngươi thật đúng là cho rằng bổn vương sẽ biến mình thành tội nhân thiên cổ sao? Hừ! Ngươi quá coi thường bổn vương rồi, bất quá kế hoạch hiện tại không dùng được, bổn vương cũng có một kế hoạch mới.”
Lí Tĩnh Lam không hỏi kế hoạch của hắn là gì, có hỏi cũng biết Khiêm Vương nhất định không nói, cho nên lại hỏi nghi hoặc trong lòng kia: “Vương gia vì sao lại không cần kế hoạch vừa rồi, giết Lí phủ một nhà? Chẳng lẽ ngài không sợ tin tức ta đưa cho ngài toàn bộ đều là giả sao?”
“Ha ha…” Khiêm Vương lại dường như nghe được chuyện hài mà phá lên cười, “Ngươi đề cao mình quá rồi, lưu ngươi ở bên cạnh Long Ngự Thiên chẳng qua là vì sau này có thứ để kềm chế hắn thôi, về phần tin tức, bổn vương không cần ngươi cấp.” Khiêm Vương không thèm quan tâm nói, Lí Tĩnh Lam bất quá chỉ là một con cờ mà thôi, cần, thì dùng, không cần, thì vứt.
Nói cách khác mạng của Lí Tĩnh Lam y nắm trong tay Khiêm Vương, một khi không cần nữa liền giết đi, thế thì… “Nếu hiện tại Tĩnh Lam chết đi thì Vương gia không sử dụng được nữa phải không?”
“Bổn vương nói ngươi là người thông minh, cớ gì giờ lại trở chứng ngu ngốc? Lời thế này bổn vương không muốn nói lại lần thứ hai, bất kể ngươi bây giờ là sống hay chết, cũng không thay đổi được thân phận nam nhân của ngươi, Lí phủ cũng vậy không thể thoát khỏi tội danh.” Khiêm Vương dừng một chốc, lại tiếp: “Bổn vương chính là không muốn một kẻ giả danh tiếp tay cho bổn vương leo lên ngôi vị, cho nên mới lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi, nếu ngươi thật sự không muốn, bổn vương cũng không quá để tâm trợ giúp của kẻ khác, chẳng qua… ngươi lẽ nào không muốn dùng tài trí thông minh của ngươi cùng bổn vương đấu một phen sao? Thắng, Long Ngự Thiên vẫn là Hoàng thượng như cũ, thua thì cũng bất quá chỉ là một cái mạng.”
Lời nói Khiêm Vương kích thích tâm của Lí Tĩnh Lam, thà rằng bây giờ làm một kẻ hèn nhát mà chết đi, còn hơn dẫn tới chiến tranh loạn lạc, không bằng đánh bạc một phen, cũng giống như Khiêm Vương đã nói, thắng thì Hoàng thượng cũng vẫn là Hoàng thượng, quốc thái dân an, thua cũng bất quá là một cái mạng thối của Lí Tĩnh Lam y thôi, tránh được họa máu nhuộm non sông.
Nhìn biểu tình trên mặt y, Khiêm Vương đã biết quyết định của y, trong bụng lúc này rất không hợp thời mà phát ra một tiếng khán nghị, “Ai nha nha, bổn vương đã quên mất mục đích đến đây rồi, bất quá, bổn vương nghĩ Lan phi nương nương hiện tại đại khái là không có thời gian tiếp bổn vương dùng cơm thì phải? Hoàng thượng cũng sắp hạ triều rồi, bổn vương nên lánh khỏi chỗ hắn thôi!”
Lí Tĩnh Lam nhíu mày, đây là đặc quyền của kẻ trong hoàng gia sao? Long Ngự Thiên bình thường thì một bộ kiểu mẫu uy nghiêm, nhưng tới trước mặt y chung quy lại nóng nảy đùa giỡn, giống như một hài tử vậy; Khiêm Vương trước mắt cũng như thế, một khắc trước còn giống như con hồ ly uy hiếp y, ngay sau đó lại lộ ra biểu tình của hài tử lên án y không cho hắn ăn cơm; gì mà đã quên mục đích đến đây? Hắn thực cho rằng mình tin hắn tới đây chỉ để dùng bữa sáng thôi sao?
“Chờ một chút!” Ngay khi Khiêm Vương sắp rời khỏi phòng, Lí Tĩnh Lam lên tiếng gọi hắn lại, hỏi một chuyện khác mà y rất lưu tâm: “Các ngài trong lúc lên đường hồi kinh rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Cổ Nguyệt tới bây giờ còn chưa tỉnh lại?”
Khiêm Vương quay đầu, lộ ra một ánh mắt như đang cười, khiến cho Lí Tĩnh Lam không thể tin được, người âm hiểm như vậy mà cũng có dáng cười thế này ư? “Đêm qua hắn đã tỉnh lại, nhưng ngoài bổn vương ra không muốn gặp bất cứ kẻ nào, kể cả Hoàng thượng a! Cho nên ngươi cũng nói cho tiểu nha hoàng của ngươi biết không cần lại đến thăm hắn nữa đâu!”
Mặc dù không rõ ý tứ trong lời nói của Long Ngự Tường, không biết Cổ Nguyệt vì cớ gì ngoại trừ Khiêm Vương ra cũng không muốn gặp bất cứ ai, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng không nguyện gặp! Nhưng nghe tin Cổ Nguyệt đã tỉnh lại, gánh nặng trong lòng cũng đã được cất xuống.