CHƯƠNG 61: TỐI HẬU ĐÍCH KIẾN DIỆN
(Gặp mặt lần cuối)
Chộn rộn hết nửa ngày, Long Ngự Thiên vào lúc giữa trưa vẫn quyết định đến Nghi Lan viện nhìn xem, bởi vì trên người Lí Tĩnh Lam có thương tích, mà việc bôi thuốc lại không thể mượn tay kẻ khác được, “Phúc Thọ, Phúc Thọ!”
Sau khi gọi hai tiếng, một tiểu công công từ ngoài cửa tiến vào, “Hoàng thượng có gì phân phó?”
Long Ngự Thiên lúc này mới nhớ ra mình đã để Phúc Thọ lại cho Lí Tĩnh Lam, bèn phân phó tiểu thái giám đó đi lấy kiện áo choàng cho mình. Sau khi thay thường phục xong Long Ngự Thiên đi Nghi Lan viện.
Khi Long Ngự Thiên tiến vào Nghi Lan viện nhìn thấy Phúc Thọ đang tựa cửa ngủ gà gật, hắn cũng không trách cứ gì, biết Phúc Thọ hôm qua đã ở ngoài cửa một đêm, sáng nay lại đứng ở đây cho tới trưa, cho dù là người có làm bằng sắt cũng chịu không nổi huống chi là Phúc Thọ đã hơi luống tuổi.
Đưa tay vỗ vỗ lên vai Phúc Thọ. Phúc Thọ chớp mắt bừng tỉnh, đợi sau khi thấy rõ người tới rồi liền chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, lại bị Long Ngự Thiên ngăn cản, “Ngươi trở về nghỉ ngơi một lúc đi! Nơi này có trẫm là được rồi.”
“Lão nô tạ quá Hoàng thượng quan tâm, Hoàng thượng, sáng nay Thục phi nương nương đã tới.”
Long Ngự Thiên chau mày, “Nàng tới làm gì?”
“Hồi Hoàng thượng, Thục phi hình như đã biết ngụ trong Nghi Lan viện là Lí công tử.”
Vẻ mặt Long Ngự Thiên hơi trầm lại, nhưng cũng không nói gì, khoác tay để Phúc Thọ lui xuống. Phúc Thọ vẫn phải dập đầu một cái, mới lui thân đi.
Khi bước nhanh ra tới cửa Nghi Lan viện thì lại nghe Long Ngự Thiên ở sau lưng gọi hắn, “Phúc Thọ, ngươi truyền lời đến Lí Nho Sinh, bảo hắn phái vài người tới đây canh giữ Nghi Lan viện, ngoài ra nhắc nhở hắn, sau khi chuyện bên ngoài xong rồi thì báo cho trẫm một tiếng.”
“Tuân mệnh, lão nô xin cáo lui.”
Lí Tĩnh Lam ngồi trên giường nghe hết lời ngoài cửa, trong lòng không khỏi cười nhạt. Long Ngự Thiên là sợ y bỏ trốn, cho nên mới phái vài người đến trông chừng y sao? Thực ra Lí Tĩnh Lam đã hoàn toàn hiểu lầm Long Ngự Thiên, Long Ngự Thiên là nghĩ cho vết thương trên cổ tay y, với võ công của Lí Tĩnh Lam mà nói, rất ít người có thể thể đả thương y, huống chi là cắt đứt gân tay? Điều này bởi vậy có thể đoán rằng, Lí Tĩnh Lam nhất định là bị người quen gây thương tích, hoặc là khi đang vô lực thì bị người ta gây thương tích, hơn nữa với cuộc sống gần một năm nay của Lí Tĩnh Lam mà nói, tổn thương thân thể y rất có thể là người trong hoàng cung, mà hiềm nghi Thục phi nhất định là lớn nhất! Cho nên Long Ngự Thiên mới muốn phái tới vài Ám Ảnh để bảo vệ y, đề phòng Thục phi lại thuê kẻ sát nhân gì đó. Về phương diện khác đã âm thầm tính toán trong lòng.
Long Ngự Thiên đẩy cửa tiến vào phòng trong, trong phòng tuy rằng so với bên ngoái ấm áp hơn rất nhiều, nhưng khi Long Ngự Thiên chứng kiến Lí Tĩnh Lam chỉ mặc áo lót ngồi trên giường, trong lòng vẫn không khỏi căng thẳng, bước nhanh về phía giường, nhặt chăn rơi trên đất lên bọc kín lấy y, còn lấy một cái ấm lò nhét vào trong ổ chăn.
Lí Tĩnh Lam xoay đầu nhìn hắn một cái, lại lập tức mặt không chút thay đổi mà đưa ánh mắt hướng về phía bình hoa trên bàn, mê mẩn nhìn chăm chú hai đóa hoa mai trong bình.
Long Ngự Thiên cởi giày lên giường, cách tấm chăn ôm y vào lòng, đầu tựa lên đầu y, khẽ nói bên tai Lí Tĩnh Lam, “Tĩnh, Tĩnh! Trẫm sai rồi, trẫm thực sự biết sai rồi, trẫm tổn thương ngươi, trẫm đáng chết, trong lòng ngươi nếu có chút ủy khuất nào hay khó chịu gì, ngươi hãy cứ mắng trẫm hai câu, hay đánh trẫm hai cái cũng được, nhưng đừng không nhìn trẫm, lờ đi trẫm…”
Trong lòng Lí Tĩnh Lam không khỏi cảm thấy bi ai, hốc mắt không kềm được nóng lên, nhưng lệ lại không rơi, mỗi lần đều là như vậy, rõ ràng kẻ bị tổn thương là y, rõ ràng người nên cảm thấy ủy khuất cũng là y, nhưng Long Ngự Thiên lại luôn luôn dùng thứ ngữ khí như tiểu hài tử này làm nũng với y, trong giọng nói dường như bị ủy khuất vô cùng, làm như bản thân phớt lờ hắn chính là tội nghiệt của thiên đại.
Khẽ thở dài một hơi, Lí Tĩnh Lam cọ cọ trán hắn, ngoảnh đầu thật gần nhìn vào trong mắt hắn, ánh mắt tràn ngập khẩn nài đó bám thật sâu thật sâu trong tâm mình, khiến cho bản thân không đành lòng nói ra lời kế tiếp, nhưng y vẫn cứ nói: “Ta muốn xuất cung, ta muốn về nhà.”
Lí Tĩnh Lam nhìn thấy trong mắt Long Ngự Thiên hiện lên một cơn thịnh nộ, tuy chỉ là một thoáng lướt qua, nhưng Lí Tĩnh Lam vẫn bắt kịp, tâm, không khỏi lạnh mất nửa phần, lại xoay đầu ngoảnh đi.
Long Ngự Thiên lại cười, yêu thương say đắm khẽ hôn lên trán y, “Đến, trẫm bôi thuốc cho ngươi trước đi!”
Lí Tĩnh Lam không nói cũng không vùng vẫy, thẫn thờ để tùy ý Long Ngự Thiên cởi bỏ y phục y bôi thuốc cho y, tiếp đó khi Long Ngự Thiên cởi quần y, lại đột nhiên bắt lấy tay hắn, mắt nhìn chằm chằm vào Long Ngự Thiên, Long Ngự Thiên đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng quay đầu đi, không dám nhìn y, “Trẫm, trẫm không có ý tứ gì khác, trẫm chỉ là muốn bôi thuốc cho ngươi.”
“Không cần.” Lí Tĩnh Lam buông tay hắn ra, tự ý mặc y phục vào, “Ta đói rồi.”
“Ừm?” Long Ngự Thiên sửng sốt, lập tức hiểu ra quay lại, “Được, trẫm tức khắc sai người đưa cơm.”
Bởi vì Lí Tĩnh Lam cự tuyệt mặc nữ trang, cho nên Long Ngự Thiên liền sai người đem một kiện áo choàng đến, tự mình mặc vào cho y, lúc này mới đưa y ra khỏi phòng ngủ, trên bàn thính đường đã sớm bày đầy mỹ vị giai hào, Long Ngự Thiên lót một cái đệm trên ghế giúp y, để y ngồi xuống, tự mình gắp thức ăn cho y.
Tiểu công công thế thân Phúc Thọ ở một bên không thể tin được trừng lớn con mắt to, khó tin vạn tuế gia uy nghiên cao cao tại thượng này mà cũng biết làm loại chuyện của bọn hạ nhân đó, vị công tử bên cạnh rốt cuộc là người nơi nào đây? Mà lại có thể làm cho Hoàng thượng đích thân hầu hạ y?
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Lí Tĩnh Lam ngước mắt liếc nhìn hắn, tiểu công công tức khắc sợ hãi cúi đầu, giả vờ chưa nhìn thấy gì cả.
Lí Tĩnh Lam cũng không nói gì, nâng bát gắp thức ăn Long Ngự Thiên đưa cho y bỏ vào trong miệng, trên mặt Long Ngự Thiên như nở hoa, vui mừng hớn hở nhìn Lí Tĩnh Lam dùng bữa, bản thân lại không hề động đũa.
Lí Tĩnh Lam phát hiện thấy trên bàn đồng loạt đều là thức ăn mình ưa thích, trong số gia vị còn bỏ thêm ít thuốc đông y, hiểu ra Long Ngự Thiên là muốn điều dưỡng thân thể y, đáy lòng không nén nổi cảm thấy một trận ấm áp, trên mặt cũng không còn lạnh như băng nữa, nhìn về phía Long Ngự Thiên đang cười ngây dại hỏi: “Hoàng thượng sao lại không ăn? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Không, không có, trẫm ăn cái này.” Long Ngự Thiên lùa vài hớp cơm, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Lí Tĩnh Lam, ngay cả mình ăn cái gì cũng không biết.
Lí Tĩnh Lam không nhìn hắn một bộ ngốc nghếch nữa, cúi đầu chăm chú ăn, nhưng ánh mắt của Long Ngự Thiên quá nóng bỏng, khiến cho người ta muốn lơ cũng lơ không được, Lí Tĩnh Lam buông bát đũa xuống nói một câu: “Ta ăn no rồi, Hoàng thượng từ từ dùng đi!” Sau đó xoay người trở vào phòng ngủ.
Long Ngự Thiên cũng không quá để tâm đến vô lễ của y, rất vui vẻ lùa vài hớp cơm, buông bát đũa, cầm một bàn cờ cũng vào phòng ngủ.
“Tĩnh, tiếp trẫm đánh cờ được không?”
Lí Tĩnh Lam nghe tiếng quay đầu, từ trên cửa sổ rộng mở nhảy xuống, đến cạnh bàn ngồi, Long Ngự Thiên lập tức đem bàn cờ lên, kéo tay hắn để trên môi hà hơi, “Sao lại ngồi ở cửa sổ vậy? Nhìn tay ngươi lạnh cả rồi.”
Lí Tĩnh Lam rút tay về, cầm ấm lò còn ấm áp trên bàn ôm vào lòng, “Đánh cờ đi!”
“Ừ, đánh cờ, đánh cờ.” Long Ngự Thiên mặc dù cảm thấy thất vọng, nhưng tình hình như vậy hẳn đã là tốt hơn trong dự tính rồi chứ? Tuy Tĩnh không tỏ ra thân mật với hắn như trước kia, nhưng trải ra chuyện hôm qua như thế, Tĩnh còn nguyện ý mở miệng nói chuyện với hắn, đối với Long Ngự Thiên mà nói đã là kết cục tốt nhất rồi, dù sao y sau này cũng đều phải ở trong cung, sớm hay muộn rồi sẽ khôi phục lại bộ dáng ban đầu thôi.
Hai người bắt đầu âm thầm không lên tiếng chơi đánh cờ, trong khi Long Ngự Thiên vẫn đùa giỡn bảo phải đi lại, Lí Tĩnh Lam lại không còn hờn giận hắn như trước kia, chỉ lặng lẽ nhìn hắn lấy quân cờ của mình, sau vài lần nữa, Long Ngự Thiên cũng cảm thấy ngại, bắt đầu nghiêm túc chơi cờ, sau khi thua hai ván, chẳng biết là Lí Tĩnh Lam thả nước, hay Long Ngự Thiên thật sự đã dụng tâm, ván thứ ba để Long Ngự Thiên dùng chênh lệch lượng lực thắng Lí Tĩnh Lam.
“Trẫm bắt đầu muốn đòi phần thưởng a!”
Lí Tĩnh Lam vẫn không nói, nhưng thấy trong ánh mắt y lại có chút ít nghi ngờ.
“Trẫm… trẫm có thể hôn ngươi không?” Long Ngự Thiên dè dặt hỏi.
Tâm của Lí Tĩnh Lam đột nhiên lỗi nửa nhịp, không nói năng gì đưa ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ.
“Không thể sao?” Đôi mắt vốn lóe lên hy vọng của Long Ngự Thiên thoáng chốc tối sầm lại, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ thất vọng.
Lí Tĩnh Lam vẫn vậy không cử động, nhìn chằm chằm vào thân cây ngoài cửa sổ.
“Quên đi, chúng ta tiếp tục…”
“Hoàng thượng, lão nô có việc bẩm báo.” Câu nói của Long Ngự Thiên còn chưa kịp nói hết, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm của Phúc Thọ.
Long Ngự Thiên thở dài một hơi, đứng dậy ra phòng trong.
Phúc Thọ thấy hắn ra liền vội vàng chạy lại, hai mắt sưng đỏ cho thấy khi hắn đang ngủ thì bị người ta gọi dậy, “Hoàng thượng, từ Kí Thành truyền đến cấp báo trong tám trăm dặm.”
Tâm Long Ngự Thiên cả kinh, chẳng phải là chiến sự biên cương sắp nổi lên rồi sao? Rốt cuộc không lòng dạ nào đánh cờ với y nữa, ngay cả báo với Lí Tĩnh Lam một tiếng cũng không đã liền theo Phúc Thọ nhanh chân ra khỏi Nghi Lan viện, đến ngự thư phòng. Mà Phúc Thọ và tiểu công công đó cũng liền tự nhiên theo sát sau lưng hắn rời Nghi Lan viện, ngay cả lưu lại một người trông giữ cũng đã quên.