CHƯƠNG 54: TUYẾT, QUY LAI
(Tuyết, trở về)
Khi Thánh Long quốc rơi xuống đợt tuyết đầu tiên, Lí Tĩnh Lam đã trở về.
Hôm nay, cũng như mọi ngày, sau khi ăn qua điểm tâm sáng, Lí Vệ Đình bị Ngụy vương gia dây dưa một phen phải lấy ra bàn cờ đánh với lão, Lí phu nhân ở một bên mỉm cười thêu thùa, đây là lá bùa bình an thứ sáu nàng thêu từ nửa năm trước đến nay, mỗi khi thêu một kim, liền thầm gọi tên con trong lòng một tiếng, Bạch Liên và Hàn Phong thì ở tiểu học đường tại đầu thôn dạy bọn trẻ luyện quyền, xem như giết chút thời gian trong lúc chờ đợi.
Ngọc Hoàn đem thức ăn thừa ra cho con chó vàng già xọm của Ngụy vương gia ăn, nhìn chó vàng sau khi ăn xong phì ra một hơi lạnh quay về giấc ngủ của mình, Ngọc Hoàn vỗ vỗ đầu nó đứng lên, mặc dù nửa năm qua không ai nhắc đến Lí Tĩnh Lam, nhưng Ngọc Hoàn hiểu, trong lòng mọi người thật ra đều rất nhớ y, nếu không thì Bạch Liên và Hàn Phong sẽ không nán lại trong cái thôn nhỏ này đến nửa năm.
Sau khi rửa chén bát, Ngọc Hoàn lấy ra một kiện áo choàng, chào Lí phu nhân một tiếng rồi ra khỏi nhà, mỗi ngày đều phải đến đầu thôn ngồi hai canh giờ đã là thói quen của Ngọc Hoàn nửa năm nay.
Bước trên mặt đất đọng tuyết, Ngọc Hoàn kéo áo choàng sát vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đông lại hồng lên khiến cho nàng lúc này cảm giác được có vài phần thảm thương, nhưng nàng quyết không vì thế mà quay lại, vẫn cứ đối đầu với gió tuyết đi về phía đầu thôn.
“Ngọc Hoàn tiểu thư.”
Ngọc Hoàn nghe tiếng bèn ngừng bước, xoay người nhìn lại, trong gió tuyết có một người cầm chiếc ô chạy về phía nàng, vì tuyết rơi khá ít, nên mặc dù khoảng cách hơi xa, Ngọc Hoàn vẫn nháy mắt liền nhìn ra đó là tiên sinh mới tới học đường nửa năm trước – Lí Nho Sinh, một ngốc tử thư sinh đúng như tên gọi, nhưng Bạch Liên và Hàn Phong lại nói với nàng rằng người này thoạt nhìn không đơn giản như bề ngoài, muốn nàng cách xa hắn ra.
Cho nên Ngọc Hoàn chỉ dừng một chút, chớp mắt liền rời đi, vì vậy không thấy được Lí Nho Sinh vốn đang nghiêng ngả lảo đảo liền trở nên nhanh nhẹn, bất thình lình dùng tuyệt kỹ đạp tuyết vô ngân khinh công nhảy tới bên cạnh nàng, tiếp đó “phù” một tiếng, trượt tới trước chân nàng.
Đứng lên, Lí Nho Sinh thoáng xấu hổ mà phủi phủi tuyết trên người, một bộ dáng hiền lành mộc mạc, “Ngọc Hoàn tiểu thư, nàng sao lại không chờ ta một chút?”
“Lí tiên sinh giờ này không phải nên ở học đường sao?” Ngọc Hoàn khom người nhặt ô rơi một bên, đưa lại cho hắn.
“Cảm tạ.” Lí Nho Sinh đỏ mặt, nhìn ô trong tay ra vẻ không biết phải làm sao, “Thật ra… ta là… ta là tới đưa cho Ngọc Hoàn tiểu thư…” Lí Nho Sinh cúi đầu không nói, nhưng cầm ô nhất quyết đưa tới trước mắt Ngọc Hoàn.
Ngọc Hoàn thấy bộ dạng của hắn, không khỏi nhớ đến đêm trăng sáng kia, nàng cũng đã thẹn thùng như vậy đem áo khoác cầm trong tay nâng lên trước con người tuấn mỹ đang ngồi trên cây đó, thở dài một hơi, Ngọc Hoàn không đón lấy chiếc ô này, “Lí tiên sinh, ngài biết, ta đã có người đính hôn rồi.”
“Ngọc Hoàn tiểu thư, nàng… nàng đừng hiểu lầm, ta… ta không có ý nghĩ không an phận đối với thiểu thư, ta chỉ là muốn… chỉ là…”
Ngọc Hoàn không nghe hắn lắp bắp giải thích nữa, lướt qua hắn đi về phía tảng đá ở đầu thôn nọ, phủi đi tuyết đọng bên trên, lót lên một chiếc khăn thêu vuông, ôm mặt lặng lẽ nhìn phương xa. Mà lần này, Lí Nho Sinh cũng không đuổi theo nữa, nhưng nhìn bóng lưng của Ngọc Hoàn, hắn thu hồi vẻ mặt mộc mạc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trầm tư.
Ngọc Hoàn nhìn thế giới một mảng trắng xóa đó, không biết nàng còn phải chờ trong bao lâu, mặc dù nàng không oán trách hối hận, nhưng cái loại đợi chờ vô tận này vẫn là một loại dày vò, khiến cho nàng luôn cảm thấy hoảng sợ, nếu thiếu gia một đi không trở lại, mọi người chẳng phải là ôm nỗi lòng ngóng trông này sống qua cả đời sao? Mặc dù nàng hiểu thiếu gia không phải người thất hẹn, nhưng đối mặt với thân tình và quyền thế, thiếu gia thật sự còn có thể là thiếu gia mà nàng biết ư? Hay có lẽ, dù cho thiếu gia muốn trở về, Vân Đế kia vất vả lắm mới tìm lại được con mình sẽ thả cho y trở về chăng?
Đinh linh linh -, tiếng chuông trong trẻo gọi suy nghĩ của Ngọc Hoàn quay về, đưa mắt nhìn lên, trong một thế giới trắng xóa, nổi bật một chiếc xe ngựa màu lam.
Ngọc Hoàn không kềm được run rẩy đứng lên, lệ vờn trong khóe mắt. Cũng khó trách Ngọc Hoàn lại kích động như thế, ở trong Tiểu Đàm thôn, một năm bốn mùa xe cộ ra vào rất ít, cơ hồ có thể nói là bằng không. Tối thiểu, nửa năm qua, chiếc xe ngựa duy nhất Ngọc Hoàn nhìn thấy là chiếc xe ngựa của Lí Nho Sinh thường xuất nhập thành.
Xe ngựa dần dần đến gần, tiếng chuông lanh lảnh tràn ngập bên tai, một tiếng thanh thanh đập vào tâm Ngọc Hoàn.
Cuối cùng, xe ngựa dừng lại sát bên nàng, mã phu đánh xe dùng ánh mắt kỳ quái nhìn thoáng qua nữ nhân đang kích động bên cạnh, sau đó quay đầu hướng vào trong xe, hô: “Gia, phía trước đường hẹp, xe không tiến vào được, phiền gia trong xe có thể xuống được không?”
Người trong xe không đáp lời, Ngọc Hoàn nhìn thấy một bàn tay trắng nõn xốc màn xe lên, lệ, rốt cuộc không kềm được tuôn rơi, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, chỉ kịp hô lên một tiếng, “Thiếu gia”, người liền toàn thân vô lực ngã ra sau.
“Ngọc Hoàn”, Lí Tĩnh Lam một tiếng thét kinh hãi, khi đang chuẩn bị nhảy xuống xe, một đạo thân ảnh chợt xuất hiện, ngay trong khoảnh khắc cơ thể Ngọc Hoàn sắp chạm đất liền ôm lấy nàng, xoay người nửa vòng, đứng lại trên tuyết, đón lấy ánh mắt của Lí Tĩnh Lam.
Lí Tĩnh Lam trả tiền xe, xua xa phu đi, xoay người nói lời cảm tạ với Lí Nho Sinh, đưa tay muốn nhận lấy Ngọc Hoàn rồi lại nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay, nghĩ đến hai tay mình lúc này, xấu hổ rút về, “Có thể phiền huynh đài đưa Ngọc Hoàn về nhà không?”
Lí Nho Sinh gật đầu, ôm Ngọc Hoàn đi theo y, không nói gì, nhưng Lí Tĩnh Lam có thể cảm nhận được hắn đối với y có một loại thù địch khó hiểu.
Đây là Lí Tĩnh Lam mà người kia và Ngọc Hoàn chờ đợi suốt nửa năm sao? Dường như không có chỗ nào đặc biệt, bất quá là một kẻ tướng mạo bình thường, thoạt nhìn giống như một nam nhân không chút hữu dụng a!
Khi Lí phu nhân nhìn thấy Lí Tĩnh Lam thì hai tay run lên, kim thêu trên tay đâm xuống, nhưng nàng lại tựa như không cảm thấy đau đớn, cứng người ngồi trên ghế, môi đương hé ra gọi tên con, nhưng cổ họng nhanh chóng khô khốc, như thế nào cũng không phát ra âm, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.
Chén trà nâng trong tay Lí Vệ Đình rơi xuống, bắn tung tóe những mảnh vỡ và con cờ, nhưng y lại tựa như không chút giật mình mà si ngốc nhìn thân ảnh màu lam hơi cúi xuống cạnh cửa, hai mắt mông lung.
Lấy lại tinh thần trước hết vẫn chính là lão Vương gia, chỉ nghe lão cười ha ha hai tiếng, đứng dậy bước tới cạnh Lí Tĩnh Lam, vỗ vỗ bờ vai y, “Lão phu biết ngươi sẽ trở về, sẽ trở về mà!”
Lí Tĩnh Lam nhoẻn một nụ cười, nhìn Ngụy vương gia sau khi nói xong câu đó thì xoay người, lén đưa ống tay áo quệt khóe mắt, gật đầu, “Cha, mẹ, con bất hiếu đã trở về rồi.”
Mọi người xúc động ai cũng không chú ý rằng, Lí Nho Sinh theo bên cạnh Lí Tĩnh Lam đã ôm Ngọc Hoàn đi về phía nhà kề, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, “Đây là người sẽ trở thành phu quân của nàng sao? Ngay cả sức lực ôm nàng còn không có, như thế nào có thể cho nàng hạnh phúc đây?” Trong lời nói, tràn đầy khinh thường và nghi hoặc, còn có nỗi ghen tuông mơ hồ.
“Thật không? Đã trở về a!”
Lí Nho Sinh quỳ một gối, nhìn bóng dáng toàn thân màu vàng, nghe không ra trong lời cảm thán của hắn là vui mừng hay tiếc nuối, thấy hắn khoát tay với mình, Lí Nho Sinh hé miệng toan hỏi gì đó, nhưng vẫn là không hỏi lui ra.
Nghe tiếng đóng cửa phía sau, Long Ngự Thiên ngoảnh đầu than nhẹ, đi đến cạnh giá sách, đứng thẳng chốc lát, từ trên giá rút ra một quyển, chỉ nghe sau tràng tiếng lạch cạch lạch cạch, từ giữa giá sách phân thành hai nửa, lộ ra một gian mật thất.
Long Ngự Thiên sau khi bước vào thì gõ khẽ lên tường, giá sách liền hợp lại, một điểm cũng không nhìn ra chúng là hai cá thể.
Trong phòng có mười khối dạ minh châu, chiếu sáng mật thất như ban ngày, đứng lại một bên tường, Long Ngự Thiên ngẩng đầu nhìn hai bức họa.
Một bức – Người trong tranh toàn thân cẩm y trắng tinh, tuấn mỹ như trăng.
Một bức – Người trong tranh toàn thân trường bào lam nhạt, bình thường không đáng kể.
Hai người đó, là hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh hắn, lúc này lại đều cách hắn mà đi, lâu đến nửa năm.
Không biết đứng trước bức họa đã bao lâu, cho đến khi cảm thấy hai chân tê rần, Long Ngự Thiên mới thở dài một hơi, thu hồi vẻ thống khổ trên gương mặt, thay đổi thành một vẻ lạnh lùng rời khỏi mật thất.