[Ban đêm anh nằm trên giường, tìm kiếm người yêu trong lòng anh; anh tìm kiếm người ấy, lại không tìm thấy. Anh nói, anh phải đứng lên, du hành trong thành phố; ở trên phố xá, ở chỗ rộng lớn, tìm kiếm người yêu trong lòng anh. Anh tìm kiếm người ấy, lại không tìm thấy. Người tuần tra trong thành gặp anh, anh hỏi bọn họ: các anh có thấy người yêu trong lòng tôi không? Anh vừa tạm biệt bọn họ, liền gặp người yêu trong lòng anh. Anh giữ chặt người ấy, không để cho người ấy đi, dẫn người ấy vào trong nhà anh, ôm người ấy vào trong lòng anh.]
— Solomon chi ca.
“Kỹ thuật của cậu ta rất tốt chứ gì, đều là do tôi dạy dỗ, lần đầu tiên của cậu ta cũng là cho tôi.”
Cuộc thi đại học diễn ra đến ngày cuối cùng, nhưng Vân Khai không rõ hiện tại vì sao anh phải ngồi ở chỗ này, nghe vị chính nhân quân tử này cười lạnh nói những lời tục tĩu đó.
Lúc này, anh hẳn là đang ở nhà, chuẩn bị bữa tối phong phú chờ Đại Hữu trở về cũng nhau chúc mừng cuộc thi vào trường cao đẳng kết thúc. Cũng muốn nói với cậu ta anh có thể thích cậu, ít nhất cũng thích cảm giác làm tình với cậu, sau đó hai người cùng nhau nghiên cứu thảo luận vấn đề kỳ thị xã hội mà tương lai sẽ gặp phải.
“Anh làm thế nào mà dụ dỗ được cậu ta? Dùng phía trước hay là phía sau?”
Ánh mắt Mục Hạo Thiên tràn đầy chán ghét và khinh miệt.
Nếu nơi này không phải chỗ công cộng, chỉ sợ bản thân mình đã trở thành một bộ phận của nền xi măng rồi.
Vân Khai tự mình trêu chọc. Dùng tay nghịch tách cà phê.
Bản thân mình cùng quán cà phê này thật sự có duyên, lúc trước ở trong này gặp Tiểu Vũ, lại ở đây chia tay, lúc rời khỏi nơi này lại gặp Đại Hữu, cùng cậu lên giường, sau đó không lâu cũng ở nơi này thấy Ngụy Nguyên đánh nhau, thấy rõ khuôn mặt thật của Mục Hạo Thiên. Hiện tại lại ở đây đơn phương hội đàm.
“Anh đừng nghĩ đến việc cậu ta sẽ ở với anh cả đời, cảm giác mới mẻ duy trì không được bao lâu, anh căn bản không có cách nào khác thỏa mãn cậu ta. Rất nhanh, cậu ta sẽ trở lại bên cạnh tôi.” Phát hiện Vân Khai bình thản, Mục Hạo Thiên tức giận nâng giọng.
Không nghĩ tiếp tục nghe anh ta nói nữa, kỳ thật Mục Hạo Thiên cũng là một người đàn ông đáng thương, Vân Khai có loại cảm giác thương xót. Dù không biết tiền căn hậu quả, nhưng việc Mục Hạo Thiên làm tổn thương Đại Hữu là có thật.
“Thật là một người đàn ông đáng thương, anh chỉ có thể dùng cái này duy trì tín niệm của anh sao?”
Vân Khai nhớ tới lời nói của Tiểu Vũ, hạ bút thành văn: “Vào phút giây anh buông tay ra kia, người yêu của anh không còn thuộc về anh nữa.”
“Đúng rồi, Đại Hữu có nói với tôi, lần đầu tiên phía trước của cậu ta là của tôi. Nói đến vấn đề thỏa mãn, tin tưởng việc ép khô cậu ta, bản lĩnh nhỏ như vậy tôi cũng có.”
Dứt lời liền trả tiền tiêu sái rời đi,
Sau này nghĩ lại, anh vì sự lớn mật cùng vô liêm sỉ của bản thân mà xấu hổ vô cùng.
Rời khỏi quán cà phê, anh đột nhiên rất muốn gặp Đại Hữu, nghĩ đến muốn điên, vì thế dứt khoát không về nhà, mang theo giỏ thức ăn đứng chờ ngoài trường thi. Tiếng chuông dồn dập tuyên bố mười hai năm gian khổ học tập rốt cuộc đã chấm dứt, từng tốp học sinh đều tràn ra cổng chính. Người đông nghìn nghịt, có khuôn mặt mang nụ cười, có lã chã rơi lệ, có khuôn mặt không hề thay đổi, có chẳng hề để ý… Nhưng không thấy Đại Hữu. Vân Khai bắt đầu lo lắng.
Cậu ta sẽ có biểu tình gì? Làm bài như thế nào, nhìn thấy mình lại có phản ứng gì?
Các vấn đề liên tiếp xoay quanh trong đầu Vân Khai,
Chờ không kịp, anh vội đẩy đám người ra tìm kiếm bóng dáng quen thuộc,
Không có, không có.
Không phải, không phải.
Vân Khai gấp đến độ cả khuôn mặt đều đỏ bừng, rất muốn hướng về phía biển người mờ mịt lớn tiếng hỏi một câu.
Đại Hữu ở nơi nào…
“Vân Khai!”
Người đang quơ quơ cánh tay ở trước mặt có phải ảo ảnh không?
Vân Khai dụi dụi mắt.
“Đại Hữu…”
“Oa, em xem xem hôm nay được cái gì, dưa chuột, cua bể, gà…”
Đại Hữu hưng phấn lục lọi giỏ thức ăn, nước miếng tràn ra.
Rung động khó hiểu tràn ngập.
Vân Khai kiễng chân, tựa vào bên tai cậu, nhỏ giọng nói.
“Đại Hữu, anh thích em…”
Biểu tình ngơ ngác của Đại Hữu, khó gặp nha.
Đột nhiên cậu dắt Vân Khai chạy như điên, bảy bước tám bước đi vào công viên nhỏ ở phụ cận, Vân Khai chạy theo thở dốc không ngừng, còn không rõ sao lại thế này, người đã bị cậu ấn lên thân cây.
“Cậu làm sao vậy?”
“Ai bảo anh đi nói câu đáng yêu như vậy… Em vui mừng đến sắp hôn mê.”
Đại Hữu khẩn cấp giật quần của Vân Khai, nâng một chân lên, trực tiếp xông vào. Chờ Vân Khai lấy lại tinh thần, cậu đã đang tiến hành vận động pít tông.
“… Cậu… Hỗn đản, nhỡ đâu… Để cho người ta nhìn thấy thì làm sao hả!”
“Không có người đến đâu, nơi này rất hẻo lánh, thích hợp nhất cho việc đánh dã chiến…”
“Cậu…”
Tình cảm mãnh liệt qua đi.
“Muốn nghe chuyện xưa của em không?”
“Về nhà trước đã.” Vân Khai đề nghị, muỗi trong đám cây cối thật sự làm cho anh phiền lòng.
Đại Hữu đồng ý, đang muốn rút phân thân ở trong mật huyệt ra lại bị Vân Khai ngăn lại.
“Thứ bên trong chảy ra sẽ dơ quần. Cậu có mang giấy ăn hoặc khăn tay không?”
Đại Hữu tìm kiếm xung quanh, thấy giỏ thức ăn đặt ở bên cạnh, trước mắt sáng ngời. Lôi từ bên trong ra một quả dưa chuột, cắt lấy một phần năm. Vân Khai hồ nghi quan sát hành động của cậu.
“Rốt cuộc có hay không hả?”
“Cái này so với ngón tay tốt hơn.”
Nói xong, đồng thời lúc cậu rút phân thân ra liền đút dưa chuột đã cắt bỏ vào.
Mật huyệt truyền đến khoái cảm cùng loại với trừu sáp làm cho Vân Khai hít sâu một hơi.
“Cậu hỗn đản!”
“Gel trơn thượng đẳng không nên lãng phí.”
Đại Hữu cợt nhả đối mặt với tức giận của Vân Khai. Xoay người khiêng Vân Khai đã tinh bì lực tẫn lên vai, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, cất bước đi về phía trước.
“Về nhà trao đổi nha…”