Đại Hán Phi Ca

Chương 52: Chương 52: Chạy trốn




Tôi cứng người nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn, “Nô tì không biết bệ hạ đang nói gì.”

Hắn ghé mặt lại, lời nói sắc bén như tên, “Nàng tốt nhất là không biết gì cả, bằng không, đừng trách trẫm không nể tình.”

“À…Hóa ra giữa bệ hạ cùng nô tì vẫn có thứ gọi là ‘tình nghĩa’ đáng để nhắc tới?”

Hắn siết cằm tôi khiến tôi suýt sái hàm, con ngươi thâm trầm gợn sóng nhưng cuối cùng vẫn bình thản, “Mai vào thành, trẫm muốn nàng đi cùng.”

“Tuân chỉ.” Tôi khom người, có lẽ tư thế phục tùng này sẽ là lần cuối cùng.

“Ái phi yên tâm, trẫm sẽ không để nàng thất vọng đâu.” Hắn cười lạnh đi ra ngoài, tiếng nói vẫn quanh quẩn bên tai tôi một lúc lâu.

Lưu Triệt cả đêm không về, hôm sau Yến Hồi đến đón tôi mới biết hắn ngủ trong xa liễn.

Cách đó không xa, Hoắc Khứ Bệnh đang cao cao ngồi trên lưng ngựa, oai hùng khí khái, thỉnh thoảng lại giảm tốc độ nhìn vào trong xe.

Lòng tôi bất an, ngự giá vào đến nội thành thì được an trí ở lại dịch quán.

“Bệ hạ đi tuần tra thành trước, để mỹ nhân rửa mặt chải đầu xong sẽ theo sau.” Yến Hồi dẫn tôi lên lầu.

“Tam quân đồn trú trong thành, bệ hạ chuyến này nhân thủ không đủ, ngươi hãy đi theo tùy thị.” Giọng nói không có độ ấm của Hoắc Khứ Bệnh vang lên từ phía trên.

“Vâng.” Yến Hồi nhanh nhẹn xoay người ra khỏi dịch quán.

Bốn bề vắng lặng, đi tới chỗ rẽ, tay áo rộng thùng thình của chàng nắm chặt tay tôi, độ ấm lan đến cả trái tim tôi.

“Mỹ nhân, mời!” Chàng đẩy cửa phòng ra, cung kính làm lễ.

Tôi gật đầu, theo chàng vào trong, cửa gỗ vừa đóng chàng đã xoay người áp tôi lên cửa, không chờ tôi mở miệng, một nụ hôn như gió táp mưa sa đã phủ xuống.

Hương cỏ xanh quen thuộc ngập tràn, tôi như đang bồng bềnh trên mây, ôm khuôn mặt chàng đang gần trong gang tấc mà vẫn không dám tin, cuộc đời này vẫn còn có thể được hưởng cảm xúc nhu ái lưu luyến này lần nữa.

Nước mắt nếm trên đầu lưỡi, dây dưa si ngốc, tôi bất chấp hôn lại chàng, tựa như tất cả những oán hận khổ đau đều tiêu tán trong nụ hôn này.

“Ta sẽ không để nàng rời khỏi tầm mắt một khắc nào nữa, ta không thể chịu được khi thấy nàng ở bên người khác!”

Giây phút đó tôi cảm thấy nếu được chết trong vòng tay chàng cũng là một thứ hạnh phúc, phải không?

“Xin lỗi, là lỗi của muội.” Tôi khó nhọc lên tiếng, Hoắc Khứ Bệnh hai mắt đỏ ửng, dù không cam lòng nhưng chàng chưa từng nói một câu nặng lời với tôi.

“Nữ nhân trong Vị Ương Cung đều rất đau khổ, héo tàn trong kiếp sống giam cầm cho đến tận khi chết, chẳng bao giờ có được chút vui vẻ, dì ta đã trải qua nửa đời trong vòng đấu đá tranh giành quyền lực vô tận nên ta không thể nhìn nàng đi lên con đường này.” Chàng nhìn sâu vào mắt tôi.

“Chàng có hận muội không?” Tôi đặt tay lên môi chàng hỏi.

“Hận? Nếu ta có thể hận nàng thì đã không đau khổ như vậy, nàng có hiểu không?” Miệng chàng run run, trong nụ cười là nỗi chua xót và bất lực đã hóa thành trăm ngàn mũi dao đâm vào tim tôi.

“Lúc trước, khi muội bước chân vào Vị Ương Cung thì đã biết không còn đường lui, nhưng nếu lần này để chàng bị trừng phạt, vì tư tình nhi nữ mà ảnh hưởng đến tiền đồ của chàng thì muội thà chết đi…”

Trước đây, bây giờ và sau này cũng thế.

Nếu chàng không mạnh khỏe thì sự kiên trì của muội còn có nghĩa gì?

“Đêm qua ta đã an bài thích đáng, giờ Dậu ngày mai,” Chàng chắn ở khung cửa, hạ thấp giọng nói, “Triệu Phá Nô sẽ lấy cớ quân tình vào bẩm báo để cầm chân bệ hạ một canh giờ, thuộc hạ Lý Cảm sắp xếp ta sẽ xử trí. Lý Lăng theo sát bệ hạ nên tạm thời sẽ không bận tâm đến nàng. Yếu Hồi phụ trách an nguy của nàng nên ta sẽ phái người dụ hắn rời đi nửa canh giờ, trong lúc đó, nàng hãy đổi nam trang, lẻn ra từ cửa Tây, đây là yêu bài của giáo úy, thị vệ gác thành sẽ cho nàng qua.” Chàng nói nhanh hơn rồi kéo tôi đứng trước cửa sổ để nhớ phương hướng, dặn dò tỉ mỉ.

Tôi tham lam nhìn chàng, đợi chàng nói xong thì ôm chầm lấy chàng, “Chàng phải cam đoan sẽ không có gì bất trắc, sẽ không liên lụy chàng, nếu không muội sẽ mãi mãi không gặp chàng nữa!”

Tính cách của Lưu Triệt tôi hiểu rất rõ, mặt lạnh tâm ngoan, nếu không sắp xếp chu đáo từng ly từng tý thì chỉ còn đường chết.

Nghĩ đến đây tôi rùng mình, vì sao phải đi đến bước đường này, những ngày bình yên vui vẻ đã trôi qua vội vàng.

Chàng xúc động một chút rồi nhanh chóng lấy vẻ thoải mái cười nói với tôi, “Ta đường đường là Phiêu Kỵ tướng quân, sao lại không bảo đảm cho một nữ tử được?”

“Hoắc Khứ Bệnh, muội nợ chàng nhiều lắm!”

“Là ta nợ nàng!” Chàng gối lên vai tôi, “Nếu không phải ta hàng năm chinh chiến bên ngoài thì sao lại để nàng bị giam cầm…” Chút bất lực, chút bi thương, tôi cố nén nước mắt nhưng vẫn không ngừng tuôn trào.

“Ngày mai, qua ngày mai, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, Dao Ca hãy tin ta!” Chàng lại vuốt ve mái tóc tôi, bàn tay ấm áp khiến tôi bình tĩnh trở lại.

“Tất cả nghe theo chàng!” Tôi hôn lên môi chàng, mút mạnh, nỗi nhớ mong lâu ngày biến thành lưu luyến không nỡ rời.

Lưu Triệt đang chờ trong thành, vì đề phòng hắn nghi ngờ nên chúng tôi không dám trì hoãn, Hoắc Khứ Bệnh rời đi trước, tôi sửa soạn qua quýt rồi theo thị vệ xuống lầu.

Điều chỉnh nét mặt bình thản, tôi từ từ bước lên thềm đá, bão cát Mạc Bắc dữ dội thổi tung mái tóc tôi, bầu trời trong xanh trên cao càng trở nên xa và cao hơn.

Trên vọng lâu, hai hàng vệ binh đứng nghiêm chỉnh, đại kỳ Hán quân phần phật trong gió, Lưu Triệt bước về phía tôi trong trận gió mạnh, cầm tay tôi dẫn lên đài cao.

Hoắc Khứ Bệnh mình mặc quân trang đứng một bên, lẳng lặng ngóng nhìn xa xa, trong lòng tôi phức tạp khó nói nhưng lại chỉ có thể giả bộ.

Đứng trên vọng lâu phóng khoáng nhìn vạn vật tiêu điều, Hán quân đại bộ phận đều đóng ở phía Bắc Lũng Tây Quận, nơi mà sông nước từ ngàn xưa đã dọc ngang nam bắc chảy qua.

Non sông đất nước trải rộng trong tầm mắt, nỗi bi thương lặng lẽ dâng trào, gió thổi mây bay, thiên địa mênh mang, vọng ngóng về phương xa, trong tâm trí chỉ một mảng trống vô tận!

“Nhìn thấy phong cảnh Mạc Bắc trẫm mới hiểu được núi sông vô hạn, giang sơn Đại Hán ta đã định trước là thiên thu muôn đời!” Giọng nói của Lưu Triệt khuếch tán trong gió, đứng trên đỉnh cao nhìn chúng sinh, nắm cả càn khôn trong tay, chỉ động một cái là có thể tạo nên sóng gió động trời.

Gió thổi mây bay, tôi bám tay vào vách tường, lúc này tôi mới hiểu được, vì sao Hoắc Khứ Bệnh lại cam nguyện dâng hiến cả tuổi xuân cho biên quan xa xôi, nhiệt huyết nam nhi đất trời là nhà.

Đánh đuổi Hung Nô, khôi phục xã tắc, thiên mệnh vĩ đại như núi non trùng điệp bất tận này.

“Qua khỏi Hồn Thủy, tới Cư Diên, phần lớn quân Hung Nô đều ở chân núi phía nam Kỳ Liên Sơn.” Hoắc Khứ Bệnh giơ kiếm chỉ về nơi xa.

“Nếu nhắm thẳng vào Kỳ Liên Sơn, lấy kỵ binh của khanh làm chủ lực, phần thắng là bao nhiêu?” Lưu Triệt đứng lại, bệ nghễ nhìn xuống dưới.

“Kích Ưng tướng quân theo thần chặn phía tây, còn Lý Quảng, Trương Khiên kiềm chế Tả Hiền Vương Hung Nô, Hung Nô vừa mới bại trận, nên thừa dịp này đánh úp. Thêm nữa, vào cuối xuân đầu hạ, gia súc sinh sản, trận này sẽ dễ dàng chiến thắng!” Hoắc Khứ Bệnh nhếch môi gằn từng tiếng, lại toát lên phong thái của đại tướng quân nắm vạn vật trong tay, càn quét vạn kẻ thù.

Tôi nhìn khuôn mặt trông nghiêng của chàng mà ngây ngẩn, trên chiến trường Hoắc Khứ Bệnh là mũi nhọn không ai có thể lại gần, đứng cạnh Lưu Triệt không thua kém chút nào.

Ngày mai…Nếu bị phát hiện, chàng sẽ mất tất cả…Tôi lui về sau va phải bức tường đá, là đúng hay sai đây?

Hoắc Khứ Bệnh từ phía sau Lưu Triệt nhìn sang, làm tôi trấn tĩnh tâm thần, đã đi lên con đường không cách nào quay đầu này thì vì sao còn băn khoăn do dự?

“Khá lắm, trẫm sẽ cho Dư Sung Túc yểm trợ phía sau, khanh cứ thẳng tay đánh vào lòng Hung Nô!” Lưu Triệt chỉ tay về trước.

“Kỳ Liên Sơn nhất định phải chiếm được, Hung Nô phải hoàn toàn bị đuổi ra khỏi Hà Tây, không diệt sạch không ngừng!”

Quân thần đều hài lòng, nắng chiều rọi xuống, hai nam tử vĩ đại nhất trên thế gian này đang đứng sóng vai, đây là thế giới của họ, tôi chỉ dõi mắt ra xa im lặng chờ đợi.

Tay áo tung bay, mỗi người đều mang tâm tư riêng, Lưu Triệt tự nhiên nắm lấy tay tôi, ba người nhìn nhau không nói.

Xa xa cờ xí phất phơ, đoàn quân nghìn nghịt, bụi đất mịt mù, gót sắt rung trời.

“Là Phi Tướng quân quay về doanh!” Hoắc Khứ Bệnh hưng phấn hô to.

“Trẫm muốn gặp Lý Quảng, kỵ xạ của hắn ngay cả trẫm cũng không thể không phục!” Lưu Triệt bước nhanh xuống thành lâu, vệ binh theo sát hộ giá.

“Lý tướng quân dũng mãnh thiện chiến, hoàn toàn không giống người đã có tuổi.” Hoắc Khứ Bệnh sải bước đuổi kịp, không ngớt khen ngợi.

Cửa thành rộng mở, một đoàn thiết kỵ chạy như bay vào trong, tôi theo sau mà lòng không yên, vó ngựa cuốn theo cát bụi xẹt qua cạnh tôi, tôi tránh không kịp, Hoắc Khứ Bệnh đã phi thân nhảy lên ôm lấy tôi, tôi dựa vào ngực chàng mà hồn bay phách đảm.

“Phiêu Kỵ tướng quân thân thủ không tồi.” Lưu Triệt làm như lơ đễnh nói nhưng chỉ có tôi mới hiểu đôi mắt hắn đã gợn sóng dữ dội.

Hoắc Khứ Bệnh vẫn không nhiều lời, phi thân lên ngựa đi đón Lý Quảng.

Bốn mặt đều là lính tráng, tiếng vang dậy cả đất trời, chỉ mình tôi lục y tung bay trong gió, tóc dài phất phơ nổi bật giữa đám người.

“Nô tì không khỏe, xin cáo lui trước.” Tôi tránh cái nhìn của hắn.

“Được.”Hắn lạnh lùng nói một chữ.

Đêm hôm, tôi trằn trọc khó ngủ, trong đầu lúc là nụ cười của Hoắc Khứ Bệnh lúc lại là ánh mắt âm u của Lưu Triệt, hốt nhiên lại là Lương công tử thanh sam tao nhã, trong bóng tối, tôi lại không cách nào tới gần họ được dù gần như ngay trước mắt.

Lưu Triệt cả đêm không về, nghĩ đến việc sắp rời khỏi, tôi vẫn sinh ra thứ cảm xúc khó tả mà ngay cả chính tôi cũng không hiểu được, Lưu Triệt đối với tôi rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

Quả nhiên, cho đến giữa trưa tôi vẫn không thấy bóng dáng Lưu Triệt, hôm qua trùng hợp Lý Quảng quay về doanh, bây giờ chắc hắn đang xử lý quân vụ.

Tôi theo con đường phía sau viện vừa nhàn nhã tản bộ vừa cố gắng ghi nhớ.

Thời gian dài vô tận, những lo lắng băn khoăn khiến tôi vô cùng bất an và sợ hãi, nhưng lại phải không ngừng tự nói với mình, lui một bước trời cao biển rộng.

Chiều tà, biên thành chìm trong ánh sáng mờ nhạt, Yến Hồi vừa bị triệu đi khẩn cấp, tôi nhanh chóng đổi y phục, men theo con đường nhỏ đi về phía cổng thành.

Mỗi bước đi tim tôi lại nảy lên dồn dập, Yêu bài của giáo úy nắm trong tay mà ướt đẫm, vệ binh gác thành cho tôi qua, khi bước ra khỏi cổng thành tôi chỉ muốn hét lên thật to, bầu trời càng thêm mênh mông.

Tôi chạy thật nhanh giữa gió cát như vừa được hồi sinh, trái tim lo lắng đã tĩnh lại, cảm giác tự do tuyệt vời, tôi chợt quay đầu, bây giờ tôi mới hiểu bản thân không phải là không hề quyến luyến.

Không hối hận, hà tất phải nhớ mãi, có rất nhiều chuyện đã thành quá vãng.

Cách ba dặm thành Tây, trên sườn núi Bắc Sa, tôi lạnh lẽo ngồi trên tảng đá lớn, thời gian từng giây từng phút trôi qua, lo lắng trong lòng tôi càng thêm mãnh liệt, Hoắc Khứ Bệnh không thể thoát thân, còn Lưu Triệt đã phát hiện ra?

Tiếng vó ngựa khiến tôi sực tỉnh, quay phắt lại, quả nhiên thấy một con hắc mã chạy ra khỏi khu rừng.

Tôi mừng rỡ chạy ra đón, cục đá dưới chân làm tôi loạng choạng nhưng chạy tiếp trăm bước, tôi mới chống nạnh thở. Rạng rỡ nhìn người đang tới.

Nhưng khi thấy rõ thì lại hóa đá tại chỗ, đầu óc ầm ầm nổ vang.

Khuôn mặt được phủ một vầng sáng nhạt, lời nói sắc bén mang theo tia lãnh đạm khinh thường.

“Ái phi, trẫm đã nói, sẽ không làm nàng thất vọng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.