Đại Hán Phi Ca

Chương 13: Chương 13: Gặp lại




Sáng hôm sau mơ màng mở mắt, hoá ra tối qua chúng tôi đã ngủ trong rừng.

Triệu Phá Nô bên cạnh vẫn còn ngủ say, tôi lay hắn dậy, mặt hắn hơi tái.

“Chúng ta đến Định Tương đi.” Tôi đứng dậy, bả vai đau đau.

“Ừ.” Hắn sờ soạng nắm lấy một cành cây, tôi tò mò nhìn động tác khó khăn của hắn, Triệu Phá Nô lại nhìn tôi cười cười rồi xoay người đi thẳng về phía trước.

“Huynh biết đường?” Cây cối trong rừng rậm rạp tốt tươi, những cành cây khô bị dẫm lên lại phát ra tiếng răng rắc.

“Hả?” Hắn lơ đễnh trả lời, bước chân nặng nhọc lết trên mặt đất.

Tôi đang định nhắc lại thì hắn bỗng nhiên vấp phải rễ cây, tôi cuống quít vươn tay đỡ, thế là hắn và tôi đều ngã xuống đất.

“Huynh không sao chứ!” Nhìn sắc mặt khác thường của hắn, tôi cúi đầu thấy bàn tay loang lổ vết máu, hắn bị thương! Cái áo rách nát sau lưng hắn mở toang, một vết thương hẹp dài đang rỉ máu.

Tôi hốt hoảng nhớ lại tối qua khi hắn đẩy tôi nằm xuống, nhất định đã bị tên bắn trúng! Hắn vì cứu tôi…bỗng nhiên tôi vô cùng hối hận về hành vi lỗ mãng của mình lúc đó.

“Không sao.” Hắn đẩy tay tôi ra gượng đứng lên, chệnh choạng vài bước lại quay đầu về phía tôi vẫn còn đang ngồi nói, “Sao còn không đi, đến Định Tương thôi.”

“Được.” Tôi cảm thấy yết hầu khô rát, vội đuổi theo đỡ lấy cánh tay hắn. Còn chưa đi được mấy bước hắn đã không chống đỡ nổi nữa, tôi bị hắn kéo theo ngã xuống đất.

“Triệu Phá Nô…” Tôi lay lay hắn, hắn cố sức mở hai mắt, sờ soạng trong ngực lấy ra một gói bánh nhét vào tay tôi.

“Chúng ta cùng đi! Huynh không thể bỏ lại tôi!” Nói năng lộn xộn, tôi nhìn Triệu Phá Nô đang dần suy yếu, hắn đã cứu tôi nhiều lần, hắn luôn kiên cường mà!

Tay hắn cầm gói bánh run rẩy, khó khăn mở miệng nói, “Cô đi Định Tương đi…”

Tôi vội vàng đứng lên, nhấc hắn lên để hắn dựa vào lưng tôi. Liều mạng nhích về phía trước, mỗi lần ngã xuống lại đứng lên. Cuối cùng tôi cũng kiệt sức, im lặng ngồi bệt xuống đất nhìn Triệu Phá Nô gần như hôn mê bên cạnh. Tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi vô hạn, người xung quanh đều lần lượt rời bỏ tôi sao?

Định Tương ở đâu? Trường An ở đâu? Quang cảnh xa lạ, nhìn quanh chỉ thấy rừng sâu núi cao, phía đông còn xa xôi hơn chân trời.

Nhìn gói bánh của hắn trong tay, tôi vụt đứng lên, là chính hắn đã cứu tôi ra khỏi nỗi tuyệt vọng, tôi phải đi Định Tương tìm người tới cứu hắn! Hắn không thể chết như vậy được!

Xé rách vạt áo, tôi buộc chặt miệng vết thương trên lưng hắn, để hắn dựa vào gốc cây, “Huynh phải đợi, đợi tôi trở lại cứu huynh, cố chịu đựng!” Tôi nhìn hắn nói rồi xoay người chạy về phía đông.

Tôi mò mẫm trong rừng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, tôi phải đến Định Tương bất luận nó ở đâu!

Mãi đến khi trời ngả về tây, tôi phát hiện mình đã lạc đường, ra khỏi khu rừng lại gặp một gò núi khác. Chán nản nhìn quanh hy vọng có thể nhìn thấy tường thành cao cao nhưng lại chỉ có những đỉnh núi liên tiếp vô cùng vô tận kéo dài trên nền trời.

Tôi lê đôi chân mỏi mệt bò lên triền núi, nản lòng, ngay lúc tôi đánh mất kiên nhẫn lại vui mừng phát hiện phía trước có cờ của quân Hán đang lay động, có lẽ doanh trại của quân Hán đóng tại đây!

Tôi thoáng chốc dấy lên hy vọng, điên cuồng chạy về phía đó, qua khỏi đỉnh núi thì thấy trên bãi đất rộng lớn được che kín bởi các lều bạt, quân phục binh lính màu đỏ đen đang tuần tra xung quanh, có ngựa, chiến xa và lửa trại! Khó có thể kiềm nén cảm xúc kích động, tôi như bắt được sợi dây cứu mạng.

Từ trên sườn núi chạy thẳng xuống, binh lính từ xa đã phát hiện ra tôi, tôi vui sướng vẫy vẫy tay. Họ thúc ngựa tiến lên, giương cung nhắm về phía tôi.

Tôi vẫn đang chạy thật nhanh, họ có lẽ có thể giúp tôi cứu người, Triệu Phá Nô được cứu rồi!

“Tôi…” Đang định la lên bỗng thấy trước mặt một bóng đen bay tới, ngực đau đớn kịch liệt, toàn thân tôi bị cỗ lực đó hất tung, ngửa người ngã nhào trên đất, đầu óc trống rỗng, trừng trừng nhìn những binh lính này.

“Có thích khách!” Những tên lính quát to tiến đến, ngọn giáo trong tay chĩa xuống vây quanh lấy tôi. Trên trán tôi toát mồ hôi, từng cơn đau đớn khiến cả người tôi run rẩy, hai tay tôi nắm chặt mũi tên trên ngực, bất lực nhìn những người này, “Tôi không phải thích khách. . .”

“Hình như là nữ nhân!” Lại có người kêu lên, một tên lính ngồi xuống cau mày nhìn tôi với bộ quần áo tả tơi dơ bẩn.

“Dám xông vào doanh trại, không muốn sống rồi!” Tôi cử động thân mình, cố sức lắc đầu, tôi không phải thích khách, tôi tới cầu cứu…

“Chuyện gì mà ồn ào vậy?” Những tên lính nghe tiếng nói nhất thời đứng thẳng dậy, tránh ra một bên, mắt tôi mờ đi, cảm thấy máu toàn thân đang dần rút cạn.

“Đại tướng quân, ở đây có một nữ nhân không rõ lai lịch!” Nằm trên đất, tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi giày quân trang màu đen, hắn là Vệ Thanh! Tôi dùng hết sức lực cuối cùng lê đôi chân đã tê dại tới, ngẩng cổ khàn khàn nói, “Cứu người...”

Hắn vẫn không động đậy, tôi cố ngẩng mặt đối diện với ánh mắt nghi hoặc của hắn, tôi vén mớ tóc tai tán loạn trước mặt ra, mở to đôi mắt nhìn hắn. Tôi không biết Vệ Thanh có nhận ra tôi hay không, chỉ mong hắn đừng cho rằng tôi là thích khách mà giết chết…Nước mắt theo gò má bẩn thỉu của tôi lăn xuống, tôi nghĩ hắn nhất định sẽ cực kỳ chán ghét nhưng hắn là hy vọng duy nhất của tôi, tôi sít sao nắm lấy ống quần hắn không buông.

“Đại tướng quân, là tôi…Lý cơ…” Cơn đau ở ngực càng thêm mãnh liệt, cảnh vật trước mắt mơ mơ hồ hồ, cảm giác cơ thể tôi đang dần chìm xuống đáy vực sâu vô tận. Cuối cùng không còn sức, tôi đành buông tay, ngã nhoài xuống đất ngất đi.

Không biết là ai ôm lấy tôi, vết thương của tôi bị đụng phải đau đến tê tái, “Cứu Triệu Phá Nô...”

Tỉnh lại lần nữa tôi đã nằm trên tấm đệm mềm mại. Ngơ ngác nhìn khung cảnh lạ lẫm, ngực vẫn đau đớn khiến tôi run rẩy, cúi đầu nhìn lại, mũi tên sắt vẫn cắm trên vai phải, đuôi tên đã bị bẻ gãy, đầu tên còn ở lại trong cơ thể tôi, hai bên được băng lại.

Ngoài trướng vang lên những tiếng bước chân, tôi lặng lẽ nhắm mắt lại.

“Vết thương của cô nương này rất sâu, phải lập tức chữa trị.” Người tới gỡ tấm vải băng của tôi, chậm rãi nói.

“Có nguy hiểm không?” Giọng nói của Vệ Thanh vang lên.

“Nếu chậm trễ sẽ tổn thương đến tâm mạch.” Tôi đột nhiên mở mắt nhìn hai người trước mặt. Lão lang trung lui sang một bên, Vệ Thanh yên lặng nhìn tôi, đối diện với ánh mắt hắn, tôi bối rối quay đi, gắng gượng muốn ngồi dậy.

“Đại tướng quân, xin người hãy đi cứu Triệu Phá Nô!” Tôi chẳng quan tâm đến cơ thể đau đớn, gượng bám vào thành giường nói.

“Cảm thấy sao rồi?” Vệ Thanh bước đến quỳ gối bên cạnh tôi, vươn tay đỡ lấy tôi, sắc mặt lo lắng.

“Hự…hơi đau.” Tôi thành thật đáp, nhìn chăn đệm sạch sẽ trên người tôi vội vàng hất ra, không biết vì sao bỗng lúng túng.

“Trước tiên phải lấy đầu tên ra đã, cố chịu một chút!” Vệ Thanh giữ lấy tôi, đôi mắt ôn hòa nhìn tôi, tôi ngạc nhiên gật đầu. Hắn xoay người ngồi sau lưng tôi, giữ chặt tôi trong ngực hắn.

Hành động thân mật như thế khiến tôi bối rối, ngọ nguậy không tự nhiên, dựa vào bờ vai rộng lớn của hắn mà hơi thất thần, hơi thở đầy phong sương từ phía sau phả đến. Lão lang trung lấy hòm thuốc, cầm dao và thuốc, nhìn lưỡi dao sắc bén tôi đột nhiên cảm thấy thật đáng sợ, bất giác che ngực.

“Sẽ hơi đau nhưng cũng phải tiến hành!” Vệ Thanh ở phía sau an ủi tôi, ngữ điệu lại bình tĩnh, hai tay cởi bỏ áo tôi.

“Tôi tự làm được rồi!” Ngại ngùng tránh tay hắn, chẳng lẽ ở cổ đại lâu rồi nên tôi cũng trở nên dễ xấu hổ.

Bờ vai trắng ngần bị găm một mũi tên, xung quanh đã tụ máu bầm, nhìn rất đáng sợ.

Vệ Thanh một tay nắm giữ thắt lưng cố định tư thế của tôi, tay kia đưa đến bên miệng tôi, tôi khó hiểu quay đầu nhìn hắn.

“Lúc đau quá hãy cắn vào.” Hắn nhẹ giọng nói, nghe không ra cảm xúc.

“Chờ một chút!” Tôi kêu lên.

Lão lang trung đang rửa sạch dao.

“Có rượu không? Tôi cần rượu.” Tôi nhìn lưỡi dao sáng loáng, nói chậm.

Vệ Thanh nhìn vết thương của tôi, không hỏi nhiều lập tức lệnh cho thị vệ mang một vò rượu tới.

Tôi mở nắp nhấc vò rượu lên, kéo lấy một tấm chăn, đổ rượu vào rồi rịn lên vết thương. Cắn môi xoa xung quanh, mũi tên cũng được rửa qua, tôi vì an toàn tánh mạng chỉ có thể chịu đựng đau đớn mà tiêu độc.

Họ đều kinh ngạc nhìn tôi.

“Được rồi.” Tôi toàn thân hết sức, dựa vào lòng Vệ Thanh, nói xong bèn nhắm mắt lại.

“A!” Lưỡi dao sắc nhọn rạch xuống da thịt tôi, tôi hét lên, cơn ớn lạnh tràn tới khiến tôi cong người lên. Vệ Thanh giữ chặt lấy tôi, một bàn tay đưa vào miệng tôi, tôi chẳng quan tâm nhiều liền cắn xuống.

“Đau...” Tôi rên rỉ nắm lấy cánh tay Vệ Thanh, vùng vẫy lắc đầu.

“Sắp xong rồi, cố lên.” Vệ Thanh ôm tôi thì thầm bên tai, một tay siết chặt lấy cơ thể đang giãy giụa của tôi.

Tôi nhắm nghiền hai mắt, nghiêng đầu không dám nhìn. Cảm thấy từng dao hạ xuống đều đau thấu tâm can, khoảnh khắc đó tôi hoảng hốt thấy khuôn mặt tươi cười của Triệu Thường. Dòng máu nóng ấm từ vai phải tôi chảy xuống, tôi dùng hết sức cắn vào tay Vệ Thanh, không ngừng được run rẩy, trong miệng có vị ngọt ngọt tanh tanh.

“Phiêu Diêu giáo úy đến!” Ngoài trướng có người hô. Tôi đau đến thần trí đều tan rã, hai tay siết lấy tấm chăn.

Lời còn chưa dứt, một người mạnh mẽ vén rèm mà vào, “Đại tướng quân, tối qua tiêu diệt quân Hung Nô của Hữu Hiền Vương…” Giọng nói trong trẻo quen thuộc bỗng dừng lại, cả người giật bắn, mũi tên thoắt cái được rút khỏi vai tôi, máu phun ra tung toé chăn đệm, đỏ sẫm kinh người.

“Dao Ca!” Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy tôi đang nằm trong lòng Vệ Thanh, quần áo rách nát, máu me đầy mình mà kinh hoảng kêu lên.

Tôi nhả tay Vệ Thanh ra, quay đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh một thân quân phục, tôi nhếch môi muốn cười với chàng một cái nhưng nước mắt lại không kiềm được mà lăn dài, lúc này tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc. Buồn vui đến quá mãnh liệt, bờ vai đau đớn khiến tôi tỉnh táo hẳn.

Chàng bước đến, đau lòng nhìn vết thương trên vai tôi, cảm xúc phức tạp, vươn tay nắm lấy tay tôi rồi lại cẩn trọng buông ra.

“Sao nàng lại ở đây? Sao lại bị thương? Còn đau không?” Chàng vuốt ve gò má tôi, bàn tay ấm áp xoa vầng trán ướt đẫm của tôi.

Tôi lắc đầu, có rất nhiều lời muốn nói nhưng một chữ cũng chẳng nói nên lời. Mới mấy ngày không gặp, trên khuôn mặt non nớt của Hoắc Khứ Bệnh đã hằn lên dấu vết tang thương, hai má hóp lại, quanh thân tản mát khí chất tướng lĩnh.

Vệ Thanh giúp tôi trở người, tôi cười cảm kích hắn. Hoắc Khứ Bệnh vươn tay ôm lấy tôi, mùi cỏ xanh quen thuộc ập đến làm cho tôi cảm thấy vô cùng an bình, đau đớn trong mình cũng tan thành mây khói.

Hoắc Khứ Bệnh đặt tôi xuống đệm, vẻ mặt nghiêm túc đứng dậy chắp tay vái Vệ Thanh, trịnh trọng nói, “Hôm qua thuộc hạ đã dẫn trăm kỵ binh tinh nhuệ tiêu diệt hơn ngàn quân Hung Nô của Hữu Hiền Vương!” Giọng chàng không che dấu được sự hưng phấn.

“Kỵ binh của ngươi quả nhiên lợi hại!” Vệ Thanh ra quyền đánh nhẹ vào vai Hoắc Khứ Bệnh, giọng nói đầy vẻ khen ngợi.

“Kỵ binh của Phiêu Diêu giáo úy thật khó lường! Ha ha!” Giữa cuộc nói chuyện lại thêm hai người nữa bước vào quân trướng, một vị là lão tướng khoảng chừng năm mươi tôi đã thấy hôm xuất chinh, vị kia thì lạ hoắc.

“Phi Tướng quân quá khen! Kỵ binh của vãn bối còn định xâm nhập Mạc Nam, thẳng tiến vào lãnh địa của Hữu Hiền Vương!” Hoắc Khứ Bệnh hào hứng, thiếu niên hăng hái khiến mọi người đều nói cười vui vẻ. Hắn quả nhiên là Phi Tướng quân Lý Quảng, tôi thầm suy nghĩ.

“Vị này là?” Lý Quảng ngần ngừ, mắt hướng về phía tôi.

“Lý tướng quân, mời ra ngoài!” Vệ Thanh điềm tĩnh nói, khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn tú cương nghị, toát lên phong thái của bậc đại tướng, chỉ một câu nói đã hóa giải dùm tôi sự lúng túng.

“Dao Ca, muội sao rồi?” Mọi người đi khỏi, Hoắc Khứ Bệnh ôm tôi vào lòng, sợ đụng tới vết thương của tôi mà chỉ dám nắm chặt tay tôi.

“Chàng mau phái người đi cứu Triệu Phá Nô!” Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, nói chuyện hơi lớn mà đụng đến vết thương khiến tôi đau rút.

“Triệu Phá Nô?” Hoắc Khứ Bệnh hơi nhíu mày, xoa xoa vai tôi.

Tôi gật đầu, từ từ đem mọi chuyện kể lại cho chàng, nói đến Triệu Thường chết thảm tôi lại bật khóc. Hoắc Khứ Bệnh vòng tay vây lấy tôi, ngực phập phồng lau đi nước mắt của tôi, trầm giọng nói, “Ta thề sẽ đuổi đám người Hung Nô ra khỏi quốc thổ Đại Hán ta! Sẽ không để muội chịu uất ức nữa!”

Tôi dựa vào ngực chàng không muốn rời khỏi, bỗng phát hiện tôi đã sâu sắc không thể rời xa chàng. Không khỏi nghĩ, nếu chàng mất, tôi sẽ ra sao? Lòng buồn bã vô cùng.

Chàng đứng lên, tôi nắm chặt tay chàng không buông, chàng khẽ cười, răng khểnh lại lộ ra, thì thầm bên tai tôi, “Dao Ca, hoá ra muội cũng biết quấn người…”

“Hứ, là ai vừa rồi còn tỏ vẻ nóng vội?” Tôi bỏ tay chàng ra sẵng giọng, ấm ức lườm chàng, vết thương lại đau.

“Tiểu Hoa miêu, ta đi lấy nước cho nàng!” Chàng lắc đầu, lấy gối lót dưới lưng tôi, xoa xoa khuôn mặt bẩn thỉu của tôi rồi xoay người chạy đi.

Nhìn bóng lưng vững chãi của chàng, tôi thất thần, trong lòng vừa hạnh phúc vừa trống rỗng.

Trong trướng tướng quân, tôi chuyên chú chà lau cơ thể, hơn mười ngày lang bạc kỳ hồ, tôi đã bẩn không chịu nổi. Nước ấm tẩy sạch bụi đất toàn thân, làn da trắng trẻo, tóc dài ẩm ướt bung xoã, giữa quân doanh nơi chiến trường lại có vẻ hết sức xinh đẹp.

Hoắc Khứ Bệnh hớn hở tiến vào, tôi cứng người, vội kéo áo kín người rồi nói, “Chàng mau ra ngoài!”

Đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra, nửa trên cũng rộng mở, Hoắc Khứ Bệnh sững người chăm chú nhìn tôi, hai chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ. Chàng bỗng sực tỉnh, thoắt cái đỏ mặt rồi quay đầu đâm vào màn trướng, cúi người chạy ra ngoài.

Tôi nhìn chàng xấu hổ mà khóe miệng bất giác mỉm cười, thật là một nam nhân đáng yêu. Khoác lên mình trường sam nam nhân rộng thùng thình, tôi buộc lại đai lưng rồi chậm rãi bước ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.