Đại Hán Phi Ca

Chương 25: Chương 25: Hiểu lầm




Đầu xuân năm Nguyên Thú, Vệ trưởng công chúa tứ hôn cho Bình Dương Hầu, Vệ Thanh vẫn là đại tướng quân, Hoắc Khứ Bệnh được phong hầu, gia tộc Vệ thị phồn hưng cực thịnh, trong ngoài triều đình không một ai dám chống lại.

Khi Thúy Lâu nói cho tôi biết Vệ trưởng công chúa chỉ mới mười ba tuổi thì tôi nhảy phắt từ trên giường xuống, vẫn còn là trẻ con mà! Cổ nhân cũng trưởng thành sớm quá, tâm sinh lý ở độ tuổi này vẫn còn chưa phát triển hết.

Thúy Lâu lại cười tôi, nữ tử mười ba mà gả cũng là chuyện bình thường, lúc trước Lưu Triệt cũng mới chỉ là thiến niên đã có giai thoại Kim Ốc Tàng Kiều đó thôi!

Tôi vẫn khăng khăng phản đối, trưởng thành sớm vẫn là trưởng thành sớm! Như vậy xem ra, tôi nay mười bảy tuổi cũng có thể coi là gái ế rồi!

Nghĩ đến đây, lòng tôi lại chùng xuống, chàng cả ngày bận rộn chiến sự, tôi lại thân nữ nhi, không thể chia sẻ, tôi nguyện cùng chàng chết trận trên sa trường cũng không muốn chờ đợi mỏi mòn cùng nỗi sợ hãi về kết cục của vận mệnh bấp bênh này.

Tôi biết kết cục của họ nhưng lại chẳng biết bản thân, trong không gian xa lạ này…

Năm mới ở cổ đại náo nhiệt hơn hiện đại, có thể nói con người đối với thiên nhiên kỳ bí vẫn luôn kính sợ.

Hoắc Khứ Bệnh hẹn tôi lễ hội đầu năm gặp ở giữa cầu Vị Hà, tôi nghĩ có thể là chàng bận việc luyện binh, thời gian tất quý giá.

Mười lăm tháng giêng, tiết Hoa Đăng nhộn nhịp, Đại Hán triều có tập tục ngắm hoa đăng.

Nhớ thời trung học, Mặc Mặc có hỏi tôi lễ tình nhân của Trung Quốc là ngày nào, tôi không do dự nói với cô ấy, “Đương nhiên là Thất Tịch, gặp gỡ trên cầu Hỉ Thước.”

“Sai! Là tiết Nguyên Tiêu!” Cô ấy đắc ý sửa lời tôi.

Vì thế tôi thấy tôi nhất định phải cùng Hoắc Khứ Bệnh tham dự mới không uổng phí lễ tình nhân nổi tiếng này.

Giờ thân vừa qua, Thúy Lâu và Triệu Thường đi tìm tôi, hẹn buổi tối cùng xem hoa đăng.

“Muội…” Đang nghĩ phải từ chối thế nào nhưng nhìn nét mặt họ, lời đã ra đến miệng lại nuốt trở vào.

“Sau giờ cơm chiều sẽ đến tìm muội!” Thúy Lâu hưng phấn kéo Triệu Thường đi ra ngoài, e là lại đến mã tràng.

Sửa soạn một chút, tóc dùng dải lụa quấn sau đầu, không thoa phấn son, thậm chí ngay cả hoa tai cũng không đeo, mình mặc váy dài khúc cư màu xanh nhạt, cổ tay và vạt váy màu trắng, không có hoa văn gì, tôi thích màu xanh lục, xanh lá mạ, xanh nhạt, xanh đậm, như hồ ngọc bích tinh khiết dễ chịu.

Tây thị náo nhiệt phồn hoa, nhớ mang máng lễ thượng tị năm trước khắp nơi đều nhuộm màu hoa đào. Ngũ sắc hoa đăng rực rỡ muôn màu, tôi nóng lòng được gặp Hoắc Khứ Bệnh, ngẩng đầu thấy bóng đêm đã dày.

Thúy Lâu mua một ngọn hoa đăng tứ giác, Triệu Thường muốn tặng cho tôi nhưng tôi từ chối, hoa đăng dù có đẹp nhưng trong mắt tôi lại chỉ là món đồ chơi của trẻ con, ngắm nhìn là được rồi.

Người qua kẻ lại sôi nổi, thành Trường An như bị dát một lớp ánh sáng vàng, tôi ngẩng đầu nhìn về những tòa nhà hướng thành Nam, chỉ có một vầng trăng tròn vành vạnh đang treo lơ lửng.

Người người dần đông đúc, hoa đăng bao bọc tứ bề, trước mặt nhiều sạp hàng mở ra. Phía trên bày đủ các loại mặt nạ, có quỷ thần dữ tợn, có mười hai con giáp, cũng có những mặt nạ hóa trang. Tôi một mình đi phía trước, bọn Thúy Lâu còn đang xem hoa đăng.

Mặc dù không có những công nghệ chế tác tinh xảo như hiện đại nhưng màu sắc thần thái đều sinh động như thật, tôi phấn khích lật qua lật lại mấy cái mặt nạ. Chủ sạp nhiệt tình giới thiệu cho tôi, nhìn tới nhìn lui, mắt dừng lại ở một cái mặt nạ nữ tử tái nhợt, khuôn mặt nhỏ dài, khóe mắt mọng nước, môi đỏ như máu ở trong góc. Tôi cũng không rõ vì sao mình lại chú ý đến nó nhưng chỉ mới nhìn qua một cái, tôi đã biết nó thuộc về tôi.

Chủ sạp tò mò quan sát tôi, biểu cảm khó hiểu, mặt nạ nữ tử kiểu này rẻ hơn những cái khác.

Tôi đeo mặt nạ vào, từ khe hở có thể thấy được đường, lòng vừa nghĩ lưng đã quay lại phía Thúy Lâu và Triệu Thường, vội vàng chạy về phía cầu.

Đây là cơ hội để tách khỏi họ, tôi cuối cùng cũng được tự do.

Xung quanh người đi đường đều nhìn tôi, một nữ tử váy áo màu xanh lại đeo mặt nạ gần giống nữ quỷ toát lên vẻ thần bí. Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, thong thả đi về phía cầu, mặt nạ thật sự là công cụ tốt có thể chôn dấu rất nhiều bí ẩn, tỷ như tình cảm.

Dọc con đường đá bên cây cầu, xa xa có thể thấy một bóng người mình mặc y phục màu vàng nhạt, quay lưng về phía tôi, cao lớn vững vàng. Tôi chầm chậm lê bước dưới tàng cây một hồi mà người này vẫn chẳng xoay người lại. Bỗng nhiên một suy nghĩ lóe lên, sao không trêu chàng một phen?

Tôi rón rén tới gần chàng, chàng vẫn đứng nghiêm, hoàn toàn không cảm thấy gì, tôi trộm cười nhưng mặt nạ đã che dấu nụ cười của tôi.

Khom lưng đến phía sau chàng, tôi kiễng chân lấy tay bịt mắt chàng, vì chênh lệch cả cái đầu nên tôi khiến chàng phải cong lưng ra sau.

“Khụ khụ…” Tôi hắng giọng, hạ thấp âm điệu, “Đoán xem ta là ai?”

Hoắc Khứ Bệnh chấn động, dường như không nghe thấy, vẫn duy trì trạng thái cong người.

“Đoán đúng sẽ có thưởng!” Tôi tiếp tục đắc ý.

Chàng vẫn không lên tiếng, gió lạnh thổi qua làm tôi rùng mình. Một mùi hương tươi mát sộc vào mũi tôi, toàn thân tôi cứng đờ, vội vã buông tay, trên người Hoắc Khứ Bệnh không có loại hương này, chàng luôn có mùi của cỏ xanh!

Người này lại cúi đầu cười thành tiếng, tôi nhanh nhẹn lui về sau, “Nhận nhầm người rồi, thật ngại quá, haha…”

Xoay đầu lại, diện mạo của hắn đập vào mắt tôi, làn da màu lúa mạch mạnh khỏe, mày kiếm dài gần đến tóc mai, đôi mắt như đầm sâu không đáy, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi mỏng khẽ mím lại, hàm ẩn hai loại khí chất vừa phóng đãng, kiêu ngạo vừa thâm trầm khó đoán, thật không tương xứng nhưng hoàn toàn tự nhiên.

Tôi bỗng nhiên nghẹn lời, ngơ ngác nhìn hắn, may là có mặt nạ che chắn bớt vẻ kinh ngạc của tôi.

“Nàng mang mặt nạ, bảo ta làm sao đoán được?” Hắn không truy vấn cũng không trả lời, chỉ mỉm cười hỏi lại tôi, đầu ngẩng lên, khuôn mặt nhìn nghiêng với những đường cong anh tuấn, khóe môi hơi nhếch.

Hắn có một giọng nói từ tính, hắn cũng không còn trẻ, khi cười khóe mắt đã xuất hiện vài vết nhăn nhưng cử chỉ lời nói đều mang theo khí chất bí ẩn thành thục.

“Vừa rồi là hiểu lầm thôi…Không cần đoán đâu…” Tôi xấu hổ giải thích, xoay người tính đi thì hắn bỗng bước tới giữ lấy tay tôi, đối diện với khuôn mặt đang mang mặt nạ này của tôi, động tác bất ngờ của hắn làm tôi kinh ngạc, quên không vùng ra khỏi nắm tay của hắn, hắn lại cầm lấy mặt nạ của tôi, từ từ kéo ra.

Dây buộc tóc cũng bị bung, giây phút mặt nạ được lấy xuống, mái tóc đen nhánh xõa tung vờn quanh mặt tôi, từ mắt hắn có thể thấy được gương mặt đang ngước lên của tôi.

Gió thoảng vi vu, tay áo lay động, trên cầu người đến người đi.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi thậm chí còn hồi hộp nữa chứ, ánh nhìn của hắn khiến tôi chỉ muốn trốn tránh, ánh mắt xao động như cục đá rớt vào hồ nước sâu.

Tôi bối rối tránh ra nhưng tay hắn lại chế trụ thắt lưng tôi, nhưng cũng không giữ chặt, tôi bất chấp chạy một mạch xuống cầu.

“Mặt nạ của nàng!” Hắn gọi với theo.

Tôi vừa chạy vừa quay đầu, cười nói với hắn, “Tặng cho ngươi, coi như nhận lỗi!”

Ánh mắt đó vẫn bám sát theo sau tôi không rời, giọng nói của hắn cũng nhanh chóng biến mất giữa dòng người, nép vào tường, thấy hắn không đuổi theo, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật sự là một người kì quặc, bản thân cũng quá mất mặt, vậy mà cũng có thể nhận lầm người, thật xấu hổ quá đi! Xoa xoa đôi má nóng bừng, tôi cảm thấy có cái gì đó thật khó diễn tả. Đồng tử đen sâu hun hút khiến tim tôi đập loạn nhịp.

Dựa vào tường, người người rộn ràng nhốn nháo xung quanh, tôi đoán người kia đã không còn ở đó nên chầm chậm trở lại cây cầu, vừa tới dưới tàng cây, bỗng nhiên từ phía sau một đôi tay vươn đến bịt kín mắt tôi.

“Cô nương có biết ta là ai không?” Giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên, tôi thầm cười, hai chúng tôi thế mà lại nghĩ tới cùng một cách!

Tôi nhịn cười, trịnh trọng đáp, “Vị công tử này, tôi thấy ngài cốt cách thanh cao, bản tính lương thiện, xin hãy giơ cao đánh khẽ thả tiểu nữ đi!”

Sau lưng bỗng vù một cái, chàng đã đứng trước mặt tôi, nâng cằm tôi lên xấu xa nói, “Cô nương thật biết nghe tiếng, cứ như thể sau đầu có mắt vậy, tại hạ bội phục!”

Phụt, mắt đối mắt, tôi kéo mặt nạ chàng xuống, thấy chàng đang trưng ra chiếc răng khểnh, đôi mắt cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, trong suốt nhu hòa.

Chàng từ sau lưng lấy ra một cái mặt nạ, “Dao Ca, thích không?”

Tôi đón lấy, lòng dấy lên nỗi chua xót, trong tay tôi là chiếc mặt nạ nữ quỷ tái nhợt, khóe mắt long lanh nước, đôi môi đỏ mọng như máu, tay tôi run rẩy, nói không ra lời.

“Giống nàng không? Tuy nàng không khóc nhưng cảm giác rất giống nàng. Không, không đẹp bằng nàng.” Chàng chờ mong nhìn tôi, khi tôi ngẩng đầu trong mắt lại chan đầy nước mắt.

Giây phút đó tôi mới hiểu được vì sao liếc mắt một cái đã chọn ngay mặt nạ này, vì nó giống tôi, thần sắc thương tâm này lại như kim châm vào lòng tôi.

Tôi không ngừng lau nước mắt, hoảng hốt bất an, cảm giác này rất không tốt, người ta thường gọi nó là số mệnh.

“Đừng khóc, là tại ta không tốt, ném nó đi!” Chàng vội giành lại mặt nạ trong tay tôi nhưng bị tôi giữ rịt trong lòng.

“Muội rất thích!” Tôi thật sự rất thích, không có nguyên do, tựa như chàng…lần đầu gặp ở mã tràng tôi đã không thể trốn chạy, đó cũng là số mệnh sao?

Những cành cây khô còn chưa đâm chồi, hai chúng tôi men theo bờ đê đi dạo.

Sự yên bình rất nhanh đã bị phá vỡ, khi chúng tôi đến chân cầu thì đụng phải Trương Cơ, tầm mắt sắc bén của nàng dán chặt vào bàn tay chúng tôi đang nắm lấy nhau.

Lần này tôi không rút tay về, bình thản đối diện với nàng, tôi sẽ không yếu đuối như trước nữa, vì hạnh phúc của chính mình phải do mình nắm bắt lấy, không ai có quyền tách rời tôi khỏi Hoắc Khứ Bệnh, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa chúng tôi.

“Mới rồi Hoắc công tử vội vàng rời đi, hóa ra là gặp được cố nhân.” Nàng đi đến trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, ngữ điệu hàm chứa ý trách cứ.

Mới rồi? Tôi nhìn Hoắc Khứ Bệnh, chẳng lẽ gặp Trương Cơ cũng không phải trùng hợp? Bọn họ vốn đã có hẹn trước? Thì ra là thế, cho nên mới để tôi ở bên cầu đợi lâu như vậy.

“Nếu không có chuyện quan trọng, chúng tôi cáo từ trước.” Hoắc Khứ Bệnh thản nhiên nắm lấy tay tôi đang rút ra, siết chặt hơn.

Ngay phút xoay người, thấy bên cạnh đột nhiên vọt ra vài nam tử mang mặt nạ, tôi hồ nghi quay đầu lại.

Còn chưa biết thực hư thế nào, Hoắc Khứ Bệnh đã đẩy tôi ra ngoài, tôi lảo đảo ngã ra rất xa, hàn quang lấp lánh, Hoắc Khứ Bệnh đã rút bảo kiếm đấu với đám người kia.

Người xung quanh chạy nháo nhào, tôi quỳ trên đất vẫn chưa hồi thần, đây không phải trò đùa nào đó, mà là ám sát! Trương Cơ cũng giống tôi, trân người tại chỗ.

Trong thành Trường An làm sao có thể phát sinh chuyện thế này!

“Đi mau!” Hoắc Khứ Bệnh giữa vòng vây của đám sát thủ hướng về phía tôi quát, kiếm của chàng loang loáng ác liệt đẩy lui những đao kiếm của đối thủ.

Tôi bối rối không biết làm sao, bỗng một bóng đen từ phía sau nhằm vào Hoắc Khứ Bệnh, tôi bụm mặt thét lên: “Cẩn thận phía sau!”

Chàng bất ngờ xoay người đâm thẳng vào lồng ngực kẻ địch. Hoắc Khứ Bệnh không hổ xuất thân là tướng lĩnh, thân thủ cực kỳ tàn nhẫn, kẻ địch đều ngã rào rào. Một tiếng thét chói tai vang lên, Hoắc Khứ Bệnh vội vàng trở lại, thấy Trương Cơ bị kẻ địch chế ngự, nàng ta nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Bệnh, môi run run, lưỡi kiếm đang kề sát cần cổ mỏng manh của nàng.

Hoắc Khứ Bệnh giơ kiếm lên từng bước tiến lại gần Trương Cơ, biến sắc nói, “Buông nàng ra!”

Kẻ kia hơi nhích cổ tay, một vết máu xuất hiện trên cần cổ trắng ngần của Trương Cơ, nàng đau đớn cắn môi, bất lực nhìn đằng trước.

Thời gian như ngừng lại, ai nấy đều nín thở đứng yên, tôi khẩn trương nhìn hoàn cảnh trước mắt, không dám ngọ nguậy.

Từ sau Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên phóng ra một người, kiếm của chàng cũng kịp xoay chuyển chĩa thẳng kẻ tới khiến hắn không dám tiến nửa bước.

Cục diện căng thẳng, kẻ kia thình lình quay đầu chạy về phía tôi, tôi không kịp suy nghĩ gì, chỉ trợn trừng mắt nhìn nam tử đeo mặt nạ vọt tới, Hoắc Khứ Bệnh dốc sức đuổi theo hắn. Tôi bấy giờ mới sực tỉnh, không còn phân rõ phương hướng mà chạy đi, hai chân run rẩy không điều khiển nổi, thật là đang liều mạng mà!

Tôi chạy trốn không thành công, chưa được bao xa đã bị kẻ phía sau kéo lại, một thanh đao kề lên cổ tôi, tôi cũng không dám lộn xộn nữa, toàn thân cứng đờ, lưỡi đao lạnh lẽo chói mắt đặt bên cổ, tôi liếc mắt thấy Hoắc Khứ Bệnh.

Hắn kéo tôi đến bên bờ, Trương Cơ cũng đang ở trong hoàn cảnh giống tôi, Hoắc Khứ Bệnh yên lặng đến gần, “Dùng nữ nhân để uy hiếp, không đáng mặt trượng phu! Thả các nàng ra, ta cùng các ngươi đánh!”

Giọng chàng vì phẫn nộ mà lạnh lùng, tôi đang ở bên bờ cái chết nhìn chàng, chàng cũng nhìn tôi, ngay khi chạm vào mắt chàng tôi đã bình tĩnh trở lại, chàng là tướng quân anh dũng, chàng nhất định có thể cứu tôi!

“Thả một trong các nàng, ngươi sẽ theo chúng ta, thế nào?” nam tử phía sau tôi mở miệng, phát âm quái dị trúc trắc.

“Nếu ta nói không thì sao?” Hoắc Khứ Bệnh nắm lấy chuôi kiếm, đồng tử hiện lên sát ý.

“Vậy các nàng sẽ chết thay ngươi!” Tôi cảm thấy cổ đau đớn, máu nhỏ giọt xuống tay áo tôi.

Hoắc Khứ Bệnh đau xót nhìn tôi, từ từ hạ tay xuống, chàng quay đầu đi chỗ khác, hơi thở rối loạn, “Được, ta đồng ý!”

Đừng, đây là một cái bẫy, bọn chúng chắc chắn sẽ không tha cho Hoắc Khứ Bệnh! Tôi giãy dụa, cổ lại đau nhưng tôi cứ cố sức nói, “Đừng đồng ý, chúng…” Tôi còn chưa dứt lời, lưỡi kiếm đã đâm sâu thêm một chút vào cổ, tôi không thể phát ra tiếng được nữa.

“Thả ai?” Người phía sau không kiên nhẫn thúc giục.

Khẩn trương nhìn Hoắc Khứ Bệnh, sống chết trước mắt, trong lòng tôi đột nhiên sinh ra một ý nghĩ điên cuồng, như một ván cờ, đánh cuộc vị trí trong lòng chàng!

Ánh mắt của chàng đảo qua mặt tôi, bảo kiếm giơ lên vụt qua trước mắt, “Thả nàng!”

Theo kiếm nhìn sang, cánh tay chàng chậm rãi dừng lại, chỉ vào Trương Cơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.