“Thái y phải chăng đã nhầm lẫn rồi, ngày mang thai không đúng như vậy!” Tôi cố gắng duy trẻ vẻ bình tĩnh, Lưu Triệt ở bên âm trầm không nói.
“Mỹ nhân yên tâm, ba tháng là chính xác rồi!” Hắn chắp tay lui xuống, rút thẻ tre chuẩn bị kê đơn.
“Lý Mỹ nhân lần đầu mang thai, nhớ lầm cũng là chuyện thường.” Doãn phu nhân dựa vào tháp, khép tay áo khẽ nói.
Trong điện mọi người đều không rõ, chỉ có trong lòng tôi rõ ràng nhất, kém một tháng thì phụ thân của con tôi cũng đổi khác!
Tôi và Hoắc Khứ Bệnh đã gặp nhau 3 tháng trước, hậu quả như thế nào, tôi thậm chí không dám tưởng tượng… Ở vương triều phong kiến huyết thống nghiêm ngặt này thì điều đó là trọng tội không thể tha thứ!
“Trẫm hỏi lần nữa, Lý Mỹ nhân mang thai mấy tháng?” Lưu Triệt hỏi một câu làm cho không khí ấm áp trong điện tức thì lạnh lẽo.
“Ba tháng.”
“Lui cả ra!” Hắn đứng bật dậy, bàn tay dấu trong tay áo nắm thành quyền.
Tôi nằm trên giường bị biến cố thình lình này làm cho không biết nói gì, nhìn những người xung quanh chắc có lẽ họ cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mà sự giải thích của tôi càng bôi càng đen mà thôi.
Tôi không mở miệng, đợi mọi người lui ra, tôi từng bước xuống giường, “Bệ hạ, nguyệt sự của thiếp không có đã 4 tháng, không thể chỉ mới mang thai ba tháng!”
Hắn cũng không quay lại, vẫn đưa lưng về phía tôi, “Ghi chép của Đồng Sử Ký cũng chỉ do ngươi nói, làm sao có thể tin?”
Tôi cứng người, hắn nói không sai, lúc trước tại sao lại sơ suất…
“Trương thái y… Xin bệ hạ cho truyền Trương thái y!” Tôi như bắt được cọng rơm cứu mạng, hắn là người duy nhất từng chẩn mạch cho tôi.
Lưu Triệt càng bình tĩnh, tôi lại càng bất an, một lát sau Trương thái y gấp gáp bước vào.
“Hai tháng trước Bổn cung từng phái người bí mật truyền ngươi đến bắt mạch, còn nhớ không?”
Trương thái y cúi thấp đầu rồi nao núng liếc mắt nhìn tôi.
“Sao lại không nói!” Tôi quẫn bách bước tới kéo cổ áo hắn.
Bụp, hắn quỳ xuống, nằm rạp trên đất, “Cựu thần đáng chết, xin bệ hạ thứ tội!”
“Nói chi tiết đi, nếu không sẽ xử tử lập tức!” Lưu Triệt lạnh lùng thốt lên rồi hất tay tôi ra.
“Hai tháng trước Lý Mỹ nhân quả thật từng phái người bí mật truyền cựu thần chẩn mạch.” Hắn nơm nớp lo sợ, run run nói.
Tôi thở phào, ôm bụng khó khăn đứng dậy, “Vì sao lúc ấy ngươi nói Bổn cung vẫn chưa mang thai?”
“Cựu thần ngày đó đã chẩn ra Mỹ nhân có mang một tháng nhưng…”
“Không! Ngươi nói Bổn cung vẫn chưa mang thai, Nam Lăng có thể làm chứng!” Nam Lăng… Nhắc tới tên này, tôi chết điếng.
“Nói tiếp!” Lưu Triệt ngắt lời tôi.
“Nếu không phải Mỹ nhân lấy cái chết uy hiếp, cựu thần tuyệt đối không dám giấu diếm đến ngày nay… Xin bệ hạ minh chứng!”
Tôi liều mạng lắc đầu, “Ngươi vì sao phải hại ta…”
“Bệ hạ nếu không tin, thị tì bên cạnh Lý Mỹ nhân có thể làm chứng!”
Tôi từng bước lui về sau, đập mạnh vào cột đá lạnh lẽo, đầu váng mắt hoa.
Hóa ra ván cờ đã được bày bố từ lâu, từ ngày đầu tiên tôi đặt chân vào Vị Ương Cung thì cũng là lúc từng bước lún sâu.
Tôi còn đang ngắc ngoải thoi thóp thì Hoàng Tước đã ở phía sau.
Nàng, hoặc là các nàng.
Nhưng nỗi sợ hãi của tôi lúc này lại hóa thành oán hận, Lưu Triệt lại nói, “Trẫm chỉ hỏi ngươi hai câu.”
“Bệ hạ xin cứ hỏi.”
“Ngươi chẩn mạch cho Lý Mỹ nhân khi nào?”
“Gần hai tháng.”
“Lúc ấy nàng mang thai mấy tháng?”
“Thai nhi vừa đủ tháng, mạch tượng yếu ớt, thai vị không ổn định.”
Lưu Triệt đá văng hắn, “Cút!”
“Tuân chỉ.” Trương thái y sấp ngửa chạy ra khỏi điện.
Căn phòng trở nên tĩnh mịch, không biết gió từ đâu thổi tung đám mành che.
“Thiếp biết có nói gì cũng vô dụng, nhưng thiếp chỉ muốn nói một câu cuối cùng, dù thế nào đứa con trong bụng thiếp cũng là của người, là của người!” Tôi đứng sau hắn, dùng hết sức hét lên.
Một lúc sau, hắn xoay lại nắm cằm tôi, năm ngón tay gần như muốn bóp nát quai hàm tôi.
“Con trẫm?” Hắn hất tôi ra làm tôi lảo đảo ngã xuống đất.
Hắn cũng không buông tha, quẳng tôi lên tháp, tôi dùng hai tay bảo vệ thai nhi nên chỉ có thể dùng bả vai làm đệm đỡ.
“Đúng vậy, đây là con của người!” Tôi đau đến tê liệt, âm thanh phát ra rời rạc.
“Trẫm sẽ không bao giờ tin tưởng thứ dâm phụ như ngươi nữa. Lần đó ngươi lén lút hẹn hò trẫm đã vô cùng nhường nhịn nhưng ngươi lại dùng thứ nghiệt chủng này để báo đáp trẫm?” Hắn dẫm đạp lên bụng tôi.
Đau đớn kinh người khiến tôi hiểu, bây giờ hắn đã khư khư đứa con không phải của hắn.
Con tôi còn chưa chào đời, còn chưa nhìn thấy mẹ nên không thể bị bóp chết trong tay cha nó được.
Giữa chúng tôi dù có bao nhiêu thật giả thì tôi cũng không thể thỏa hiệp.
“Người hãy nghe thiếp nói, thời gian xuất cung ngắn ngủi, hơn nữa thiếp chỉ lo thương thế của hắn chưa lành, sau đó có người phát giác, vốn dĩ không có thời gian, lại càng không thể…” Tôi hổn hển nói.
“Trẫm cho ngươi vinh hoa phú quý, cho ngươi ngàn vạn sủng ái, ngươi có cho trẫm nửa phần thật tâm? Ngươi nói xem, trẫm nên tin ai đây?”
“Tìm thái y khác, không phải ba tháng…” Tôi giãy khỏi gông cùm của hắn.
“Ngươi còn muốn tất cả mọi người biết, nữ nhân của trẫm mang thai con của kẻ khác mà trẫm còn xem như bảo bối sao?” Hắn thả tay ra, ngửa mặt cười.
Đang cười hắn chợt dừng lại.
“Người muốn thế nào?” Tôi yên lặng mở miệng.
“Nghiệt chủng này trẫm sẽ không lưu lại.” Hắn nắm tóc tôi cuốn thành vòng rồi lại buông ra.
Không chờ tôi mở miệng, hắn hạ xuống một cái bạt tay nóng hổi, cổ họng tôi trào lên vị tanh ngọt.
Đây là lần thứ hai hắn đánh tôi, ngoài lần đầu tiên tôi mắng hắn là hôn quân, dù có tức giận cỡ nào hắn cũng không bao giờ xuống tay.
“Ngươi không xứng làm phụ thân.” Tôi lau vết máu trên khóe miệng, gượng đứng lên trước mặt hắn.
“Nghiệt chủng này trẫm sẽ không lưu lại.” Hắn nhếch mặt lãnh khốc nói.
“Ngươi không thể giết chết con của mình, không thể!” Tôi nổi điên kéo áo hắn.
“Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” Hắn hất tôi ra, bỏ ra cửa.
“Đúng, ngươi nói rất đúng.” Tôi chắn trước mặt hắn, túm cổ áo hắn, “Chỉ có Hoắc Khứ Bệnh mới xứng làm phụ thân của con ta, chàng là người duy nhất trên đời này đáng để ta phải trả giá!”
Hắn vặn tay tôi ra, tôi lại túm chặt, “Ngươi thật đáng thương, cho tới bây giờ ta đều không muốn sinh con cho ngươi… Thê tử của ngươi không có một người nào thật tâm đối xử với ngươi, họ không ai có được kết cục tốt đẹp cả, ngươi sẽ cô đơn cả đời! Haha…”
“Điên rồ!” Hắn đẩy tôi ra, dứt khoát bỏ đi.
Cửa điện đóng sầm lại, tôi dựa vào cạnh cửa, vì mệt mỏi và hoảng sợ mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, căn phòng đã tối đen, tôi vẫn nằm trên nền đất lạnh lẽo.
Tôi gọi vài tiếng cũng không có ai trả lời, cửa sổ đóng chặt, toàn điện rơi vào im lặng chết chóc.
Lần mò đến được tháp, tôi phủ chăn lên bụng, đêm dài gió lạnh.
Nước mắt chảy theo gò má, đã mấy canh giờ rồi, tôi ngoài bộ y phục đơn bạc này ra thì không còn gì cả.
Sợ hãi và tuyệt vọng đan xen nhấn chìm tôi trong bóng đêm mù mịt, phòng tuyến cuối cùng cũng lung lay sụp đổ.
Đến cuối cùng, ngay cả khóc cũng không còn sức, trong bình trà nước đã nguội lạnh, tôi cũng đành uống.
Cả đêm mộng mị, tôi bị tiếng kẽo kẹt đánh thức.
Ánh nắng rực rỡ từ cửa điện mở toang làm tôi chói mắt. Nhắm mắt một lúc tôi mới từ từ mở ra.
Tô Lâm đi vào điện, nhẹ nhàng phất tay, một tiểu hoàng môn phía sau đóng cửa lại.
“Các ngươi muốn làm gì.” Tôi bất giác ôm chăn, Tô Lâm im lặng không nói, nhanh chóng buông màn che.
Hắn bưng đến một cái khay đặt trước mặt tôi.
“Mỹ nhân, mời!”
Tôi nhìn bát gốm chứa thứ nước đen sì mà lạnh toát cả người.