Ngày Hoắc Khứ Bệnh xuất chinh, bầu trời quang đãng, gió phương bắc ấm áp tràn về.
Tôi ôm cái bụng quá khổ đứng trong sân rất lâu, mãi đến khi Thanh Nga khoác tấm áo choàng bông lên người tôi.
Một thoáng biệt ly này sau bao buồn vui mất mát đã trở nên bình thản đến lạ kỳ.
Hôm sau, hoa đào trong sân đã nở nụ hoa đầu tiên, lung linh lả lướt.
Tôi biết, đến khi đồ mi khoe sắc cũng là ngày chàng trở về.
Thai nhi trong bụng ngày một lớn hơn, hành động của tôi cũng rề rà chậm chạp đi, tinh thần thường lâm vào mệt mỏi chán chường.
Cả ngày chỉ ăn chừng lưng bát cơm, dao cầm cũng không đánh nổi nữa.
Thanh Nga là một tử sĩ rất xứng đáng với chức vụ, không hề nói một lời, khi nàng ở bên cạnh, tôi gần như không cảm nhận được sự tồn tại của nàng, nhưng lại chăm lo cho sinh hoạt hằng ngày của tôi cực kỳ thoả đáng, cẩn thận.
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến Doãn phu nhân, nữ ám vệ nhất đẳng đó thủ đoạn thế nào nhỉ?
Lưu Triệt thường dung túng nàng trong mọi chuyện, nghĩ đến, Doãn phu nhân đối với hắn tận trung tận nghĩa, lại xinh đẹp như hoa, nữ tử yêu kiều lại thấu hiểu lòng người đối với nam nhân mà nói thì dụ hoặc đến dường nào.
Giống như một cây thuốc phiện dù có độc nhưng lại tỏa hương thơm ngọt ngào đến chết người.
Thay đổi tư thế, tôi nằm trên tháp nhớ lại chuyện trước kia đã chẳng còn can hệ gì nhưng vẫn không thể xua đi.
Những hình ảnh xa hoa phù phiếm thường quấn quanh giấc mộng tôi.
Hoắc Khứ Bệnh đã đi được mười ngày rồi, mỗi lần bụng quặn lên ép tôi gần như kiệt sức.
Lang trung nói đây là triệu chứng sinh non, thai nhi không đủ tháng lại máy thai thường xuyên, bụng còn lớn khác thường.
Đêm khuya tĩnh mịch, một cơn đau buốt đánh thức tôi từ trong mộng, từng giọt mồ hôi lăn theo thái dương, tôi nắm chặt chăn đệm rồi ngất đi.
Khi tỉnh lại, tóc tai ướt đẫm tán loạn bên gối, cả người tôi vừa như trải qua một kiếp nạn lớn, mềm nhũn suy kiệt.
Sờ sờ bụng, tôi yên tâm nhắm mắt lại, cục cưng của tôi vẫn còn.
Những ngày tiếp theo tôi lại gặp ác mộng.
Hoắc Khứ Bệnh máu me cùng mình, lưng cắm chi chít tên, giữa vùng núi hoang sơ thây chất như rạ, chàng loạng choạng đi về phía tôi, tôi lau máu cho chàng lại bị nhiễm đỏ cả bàn tay.
Giấc mộng này quá chân thật, trong tương lai không xa, ngày đó rồi cũng sẽ đến.
Một tháng ròng qua đi, khi hoa đào đã che phủ cả bức tường ngoài sân thì tôi nhận được bồ câu đưa thư.
Phương pháp nguyên thủy này tôi mới lần đầu chứng kiến, Thanh Nga đem bức thư bằng vải giao cho tôi.
Cõi lòng ngập tràn vui sướng nhưng nhận được lại là tin chàng phải kéo dài ngày trở về.
Niềm hân hoan trong nháy mắt phụt tắt, tôi rầu rĩ, buồn bã trốn trong phòng.
Thanh Nga vén mành vào, “Cô nương, Tướng quân trước khi đi đã phân phó thuộc hạ phải đưa người ra ngoài cho đỡ buồn.”
Tôi lắc đầu, “Ta thấy không khỏe, không muốn đi.”
“Tướng quân nói, ngài sẽ cho người điều ngạc nhiên, đừng bỏ lỡ.”
Trong lòng tuy không tình nguyện nhưng nghĩ chàng ở bên ngoài chinh chiến, tất chịu không ít khổ cực, tôi mềm lòng, lại thêm Thanh Nga ra sức khuyên nhủ, tôi cũng buồn chán nên nếu có thể xuất môn tản bộ cũng không phải phí thời gian.
Vốn tưởng rằng chỉ xuất môn bình thường, ai ngờ lại long trọng đến vậy.
Thanh Nga cùng kỵ nô đang đứng chờ bên xe tứ mã có mành che ở giữa sân, thành xe màu xanh đậm, mui màu đen hết sức hoành tráng.
Phía trước là hai con tuấn mã cao lớn mạnh mẽ, bánh xe bọc lớp cỏ dày để phòng chấn động, sợ tôi động thai khí.
Tôi ngồi bên trong khoang xe êm ái rộng rãi, bằng sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo này, mặc dù Hoắc Khứ Bệnh không thể đích thân đi cùng cũng khiến tôi cảm động rồi.
Xe chạy nhanh ra khỏi Tửu Tuyền quận về phía tây.
Tôi vén mành nhìn xe ngựa càng đi càng xa mà không khỏi hồ nghi.
“Đang đi đâu?” Tôi nhổm dậy hỏi.
“Người cứ đi sẽ biết.” Thanh Nga vẫn bình thản.
Cảnh trí xung quanh đã biến thành hoang vu vô bờ, trên dải cát vàng dày đặc tôi chợt nghĩ tới khả năng có âm mưu.
Trong cung ngươi lừa ta gạt đã khiến tôi mẫn cảm dị thường, tôi đập thùng thùng lên thành xe, “Dừng xe! Ta muốn trở về!”
Không có ai trả lời, điều này càng chứng minh dự cảm xấu của tôi, thật là sơ sẩy, không hỏi cặn kẽ chi tiết đã dễ dàng ra khỏi cửa.
“Các ngươi sao dám lớn mật như thế…” Tôi hổn hển dựa vào thành xe, muốn nhảy ra nhưng tốc độ xe quá nhanh, tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không biết đã bao lâu, tôi đột nhiên hô, “Dừng xe, ta muốn đi vệ sinh.”
Tiếng kêu này quả nhiên hữu dụng, Thanh Nga nhoài nửa người vào, đỡ tôi chậm rãi xuống xe, tôi bắt họ đi ra xa rồi bất ngờ chạy ngược lại đường cũ.
“Cô nương!” Tiếng Thanh Nga ở phía sau vang lên, tôi liều lĩnh chạy trốn, hai chân dẫm lên đá cát trên đường mà thở hồng hộc.
Rồi sau đó, bỗng nhiên một loạt tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tôi càng liều mạng tăng tốc.
Một giây kế tiếp cơ thể tôi bị nhấc bổng lên không, tôi nhắm chặt hai mắt, lạnh thấu tâm can, Thanh Nga quả nhiên thân thủ cao cường, có thể tay không nhấc được tôi lên.
Cơ thể được đặt lên lưng ngựa, tôi cảm thấy hơi thở có chút khác thường, trợn to mắt lại bắt gặp khuôn mặt chịu thua của Hoắc Khứ Bệnh, chàng ôm tôi vào lòng rồi nâng mặt tôi lên, “Thật không hiểu nàng lấy sức lực từ đâu mà vẫn cứ lỗ mãng như vậy!”
Đợi tôi điều hòa nhịp thở, tức giận đấm chàng, “Đồ lừa đảo!”
Chàng vừa thúc ngựa vừa nắm lấy tay tôi, sau rốt tôi đành ôm cổ chàng.
Những tưởng không biết khi nào mới có thể gặp lại chàng, vậy mà chàng lại đột nhiên xuất hiện, niềm vui bất ngờ này làm tôi vô cùng kích động.
“Nhìn xem chàng đã làm chuyện tốt gì này, chàng lệnh cho Thanh Nga đem đến cho muội điều thú vị này sao?” Tôi cắn mạnh lên cằm chàng.
“Đúng rồi!” Chàng cười trả lời, bất cứ lúc nào chàng cũng có thể cười sảng khoái vui vẻ.
Tôi thích chàng như thế chứ không phải con người trong hoàng cung, quyền thần nặng tướng nhẫn nhịn mọi chuyện.
Chàng đặt tôi vào trong xe, Thanh Nga quỳ sụp xuống đất, “Thuộc hạ làm việc không chu toàn, đã gây ra sai lầm.”
Tôi ngượng ngùng nâng nàng dậy, “Là ta đường đột, ngươi mau đứng lên đi.”
“Chuyện hôm nay sẽ không có lần thứ hai.” Hoắc Khứ Bệnh nói với nàng thì lại hoàn toàn lạnh lùng.
Chàng đặt tôi lên đùi, để bụng tôi được thoải mái, dựa vào tháp, ngón tay chàng ve vuốt môi tôi, “Một ngày không gặp như cách ba thu.”
“Muội cũng vậy.” Tôi ôm mặt chàng kéo gần lại, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán chàng.
“Thanh Nga báo lại, lang trung nói nàng máy thai khác thường, mới vừa rồi thấy nàng còn chạy nữa, có khó chịu không?”
“Đã hơn bảy tháng rồi, dù phải gần mười tháng, nhưng chu kỳ của thai cũng có khi khác thường, đành chịu thôi.” Tôi vỗ nhẹ lên bụng, “Bé ngoan, con sẽ mau được gặp mẹ thôi.”
Hoắc Khứ Bệnh cũng làm theo, “Cả cha nữa.”
Tôi nghe vậy thì dừng lại, chàng nắm tay tôi cùng đặt lên bụng, “Ta đã nói, đây sẽ là con của chúng ta!”
“Nhưng chàng làm sao…”
“Ta sẽ có cách, cứ giao hết cho ta.”
Tôi co mình vào lòng chàng, ngửa đầu nói, “Hôm nay chàng gạt muội ra đây là có bất ngờ nào?”
Chàng vén mành lên, mắt nheo lại, “Sắp đến rồi!”
“Ra vẻ thần bí!” Tôi bất mãn hừ một tiếng, lập tức bị chàng nuốt xuống.
Khi xe ngựa dừng lại, Hoắc Khứ Bệnh thả người nhảy xuống rồi bế tôi xuống.
Cảnh trí trước mắt đã hoàn toàn biến đổi, tuy vẫn là cát vàng đại mạc nhưng trên cao nguyên đằng chân trời, diều hâu chao liệng, xa xa là một dòng sông nước chảy quanh co.
Tựa như một dải lụa đào quấn quanh đại mạc bao la mịt mờ, hùng vĩ tráng lệ biết bao!
Hoắc Khứ Bệnh nắm tay tôi, chỉ ra xa, “Nàng có biết đó là đâu không?”
Nơi đó là một hồ nước trong vắt lóng lánh, xung quanh là các ốc đảo, giữa biển cát vàng lại hết sức nổi bật.
Tôi lắc đầu, kìm lòng không đặng chạy về phía đó.
“Nàng có biết lai lịch của Tửu Tuyền quận?” Chàng không vội trả lời, kéo tôi ngồi xuống bên hồ.
“Chẳng lẽ trong nước này chính là rượu ngon?” Mười ngón tay tôi vốc nước mát rượi.
“Nơi này là bên ngoài Ngọc Môn Quan ba mươi dặm, năm trước ta đã cùng Hung Nô giao chiến tại đây.”
Tôi ngưng cười, nghiêm nghị lắng nghe, đầu gối lên vai chàng.
Giọng chàng như dòng suối nhỏ giữa lòng đại mạc mang theo sự trầm thấp trong trẻo lướt qua lòng tôi, “Trước khi xuất chinh, bệ hạ đã ban thưởng cho ta một vò rượu mừng và một hôn sự, đợi khi đại quân thắng lợi trở về xem như là quà tặng cho đại công của ta.”
Tôi gật đầu, chàng vốc một ngụm nước, quay nhìn tôi nói, “Ngày đó đại quân theo ta tây chinh, đi tới đại mạc hoang tàn vắng vẻ này, đói khát khốn khổ, đường xá mờ mịt, đúng lúc này có một dòng nước trong vắt chảy qua, các tướng sĩ được uống thỏa thích.”
“Chàng đổ rượu vào sông?” Tôi xen vào.
Chàng gật đầu, “Ta mang vò rượu mừng đổ xuống sông, Hung Nô chưa định, quốc gia còn gặp nạn, bệ hạ ban thưởng rượu mừng cho ta là muốn chúng ta trấn hưng Hán thổ! Không có nước thì còn đâu nhà, rượu này nên cùng mọi người thưởng thức, cùng tiến cùng lui.”
Tôi thấy nhịp tim thình thịch, giữa biển cát mênh mông vô tận lại mãnh liệt loạn nhịp.
“Chàng dâng hiến chính mình cho giang sơn Đại Hán, có từng hối hận?”
“Chưa bao giờ hối hận.” Sắc mặt chàng kiên nghị, đưa mắt nhìn về nơi xa.
“Dù cho chết trận sa trường cũng không tiếc nuối?” Tôi nghiêm túc nhìn chàng.
“Qua hôm nay sẽ không còn tiếc nuối. “Chàng nâng vốc nước giơ lên trước mặt tôi.
“Dao Ca, đây là rượu mừng của ta, nàng có đồng ý cùng ta thưởng thức? Nếu xuống xong rượu này, nàng đã là vợ ta, đời này kiếp này, không xa không rời.”
Tôi không kiềm được mà bật khóc, không rõ là vui sướng hay đau xót.
“Không phải chỉ đời này kiếp này,” tôi nghẹn ngào vốc nước nâng ngang tay chàng, “Là đời đời kiếp kiếp, trăm năm ngàn năm.”
Dứt lời ngửa đầu uống cạn, nước suối thanh khiết tràn khỏi khóe miệng, nhiễm ướt vạt áo.
“Có được người vợ thế này, ta còn cầu gì nữa!” Chàng uống một hơi cạn sạch, rồi cuốn tôi vào lòng, thật lâu sau, hai chúng tôi không ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng ôm nhau.
Đại mạc hoang vu, chim nhạn quy nam, trong trời đất dường như chỉ còn lại hai chúng tôi.
Nhất sinh nhất thế nhất uyên ương, bạc đầu giai lão duyên vô tận.
Đến lúc này tôi mới hiểu được, dù cho cái chết cũng không thể chia cách chúng tôi.
“Chàng có tin luân hồi không?” Tôi khẽ nói.
“Luân hồi?”
“Khi một người chết đi, linh hồn sẽ trường sinh bất diệt, vượt không gian và thời gian đến bên người mình yêu ở thế giới bên kia, chàng có tin không?”
Ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh như xuyên qua thiên sơn vạn thủy, từ vô định thành nhất định, “Bất cứ lúc nào ta cũng không buông tay!”
“Không, chàng nhất định phải nhớ khuôn mặt muội, nắm chặt tay muội đừng buông ra.”
“Được!” Chàng vuốt tóc tôi, ôn nhu như muốn đem tôi hòa vào máu thịt.
Nếu thời gian có thể dừng lại vào thời khắc này, không còn những bi kịch đau thương nữa thì tốt biết bao?
Có lẽ ôm chặt quá, bụng tôi bỗng quặn đau từng cơn, Hoắc Khứ Bệnh vội vàng buông tay ra.
Tôi khó nhọc cử động nhưng lần máy thai này kéo dài khác thường và mạnh mẽ, hai chân tôi run lên, cảm thấy trong người có dòng nước nóng trào ra.
Cúi đầu phát hiện vạt áo bên dưới đã đỏ thẫm.
“Dao Ca! Nàng cố gắng chịu đựng!” Hoắc Khứ Bệnh bình tĩnh hơn tôi, chàng thấy tình trạng tôi không ổn bèn vừa ôm tôi vừa chạy như điên về phía xe ngựa.
Thanh Nga nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa, không dám chậm trễ một giây, thúc ngựa phi nước đại.
Tôi lăn lộn trong xe, cơn đau đớn kịch liệt hết đợt này đến đợt khác đánh úp lại, răng không ngừng va vào nhau lập cập, tôi ôm bụng, có dự cảm mãnh liệt nên bám chặt cánh tay Hoắc Khứ Bệnh, móng tay bấm sâu vào da chàng, “Con của chúng ta sắp ra rồi…”
“Đừng sợ, nhất định sẽ không sao!” Hoắc Khứ Bệnh liên tục vỗ về các thớ thịt đang căng cứng của tôi, lo lắng sốt ruột.
“Giữ lấy con…” Tôi dùng chút sức lực còn sót lại, ánh sáng nhòa đi, tôi thấy cơ thể bềnh bồng trôi nổi.
Ý thức dần mơ hồ, vầng sáng hóa thành hư vô.