Đại Hán Phi Ca

Chương 71: Chương 71: Tan biến




Phía trước mấy hắc mã quay lại nhanh chóng chạy về phía sau, đoàn người đi chậm lại, tiếng Lưu Tử Ngu vọng đến, tôi kêu Nam Lăng dừng lại, muốn nhìn xem nàng có bị thương không.

Vừa đặt chân xuống đất thì thấy Hoắc Khứ Bệnh xoay người xuống ngựa, Lưu Tử Ngu nhào vào lòng chàng như con nhỏ nhỏ bị kinh hãi, bám víu cánh tay chàng.

Biểu cảm thân thiết, vì chiều cao chênh lệch nên khi chàng cúi đầu nói nhỏ, vẻ mặt nhu hòa hiếm thấy.

Tuy rằng tôi đã dự liệu trước sẽ có một ngày như vậy nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn cứ nhói đau.

“Bệ hạ lệnh, Chiêu Dương công chúa ngồi chung xe với Lý mỹ nhân.” Tô Lâm gấp gáp đuổi tới.

Lộn xộn một hồi, mành xe được vén lên, Lưu Tử Ngu tiến vào.

Tôi nhìn thấy con ngươi Hoắc Khứ Bệnh lóe sáng chỉ trong một cái chớp mắt rồi nhanh chóng biến mất.

“Cẩn thận!” Xe ngựa di chuyển, chàng đỡ Lưu Tử Ngu từ phía sau.

Chỉ một thoáng ngắn ngủi nhưng mỗi động tác lọt vào mắt tôi lại thành một pha quay chậm kéo dài bất tận.

Tôi trầm mặc ngồi đó, Lưu Tử Ngu liên tục nhìn ra ngoài, tay áo khép lại che gò má ửng hồng.

“Mỹ nhân tỷ tỷ, người nói xem, Hoắc công tử chàng…Chàng có nữ tử trong lòng chưa?”

“Có lẽ từng có!” Tôi cựa mình dựa vào vách.

“Người đang nói đến muội muội của Ngự Sử đại phu Trương Canh sao? Hai năm trước đúng là có nghe nói chuyện chỉ hôn nhưng Hoắc công tử đã kiên quyết cự tuyệt, có lẽ là không thích…” Lưu Tử Ngu đắm chìm trong dư vị ngọt ngào, hoàn toàn không thấy thần sắc khác thường của tôi.

“Người trước kia từng có giao tình với chàng, vậy người có biết chàng thích nữ tử thế nào không?” Nàng tiếp tục hưng phấn nói, tâm trạng chớm yêu này tôi cũng từng có nhưng lại mỏng manh quá.

“Ta và Phiêu Kỵ tướng quân bình thủy tương giao, không sâu sắc lắm, chi bằng đến hỏi Hoàng hậu nương nương đi.” Tôi thốt ra, bóng dáng tươi đỏ của Vệ Tử Phu vụt qua trong đầu.

“Đúng rồi, ngày ấy muội ở tẩm cung của Hoàng hậu nương nương thấy Hoắc công tử ngẩn ngơ nhìn tỷ, chỉ một chốc chàng lại nhanh chóng đi ra, nhưng muội vẫn không quên được ánh mắt của chàng, ôn nhu khác thường.”

“Thế sao, muội thấy thế à?” Tôi mập mờ nói, ra vẻ thoải mái cười cười.

“Muội nghĩ, chắc có lẽ chàng thích màu xanh nên muội vẫn thường mặc cung trang này, Hoàng hậu nương nương cũng đoán vậy.” Nàng mỉm cười, mắt dừng trên y phục màu xanh tôi đang mặc mà ngây người.

“Mỹ nhân tỷ tỷ là nữ tử duy nhất muội từng gặp mặc màu xanh lại đẹp đến vậy!” nàng tỏ vẻ ngưỡng mộ, lại thở dài không nói tiếp.

Hồi cung không lâu, những ngày nhàm chán trong hậu cung chậm chạp trôi qua với tin vui đầu tiên, các lời đồn lan truyền khắp chốn.

Tôi đang ngồi ở đầu giường, lật xem bộ sách Trịnh mỹ nhân tặng, Nam Lăng hấp tấp chạy vào thở hổn hển nói, “Mỹ nhân, Quế, Quế…”

Lòng thót lại, tôi trấn an nàng, “Từ từ đã, Quế gì?”

“Quế Cung Doãn phu nhân, mang long thai!” Nàng cuối cùng cũng nói được hết câu.

Hóa ra là vậy, tôi ngồi lại tháp, không kinh ngạc mà cũng chẳng vui mừng, chỉ thoáng buồn bã, rồi dần hóa thành sầu muộn.

Đây là một năm náo nhiệt nhất, sau khi tôi tiến cung trong mắt người ngoài, Lưu Triệt sủng ái yêu chiều tôi, ít khi đến tẩm cung của các phi tần khác, mặc dù không ai dám nói nhưng đều thấy rõ.

Mà Doãn phu nhân lần này mang thai chắc chắn lại càng gây khó khăn cho tôi hơn, rõ ràng cùng với những bợ đỡ và hậu đãi dành cho Doãn phu nhân thì càng nhiều hơn là những lời châm biếm Y Lan Điện Lý mỹ nhân là một phi tần không có khả năng sinh đẻ.

Độc sủng chuyên phòng đã gần một năm mà vẫn không thấy tin tức gì, những ánh mắt nghi kỵ cùng lời lẽ khinh miệt xuất hiện mọi nơi.

Còn Lưu Triệt, tất nhiên vẫn không hề đến chỗ tôi, lại càng chứng thực đồn đãi của họ là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành quyền quý cao sang nay đã thất sủng.

Các nàng nói, dù bề ngoài có đẹp đẽ thế nào cũng sẽ có lúc bị chán ghét.

Các nàng nói, phi tử không thể mang thai bệ hạ sẽ không lãng phí tâm tư.

Các nàng nói, Lý thị vận số xem ra đã tận, xem còn kiêu ngạo được bao lâu.

Năm đó Trần A Kiều với huyết thống tôn quý, hậu thuẫn hùng mạnh vẫn là vì mười mấy năm không sinh được hoàng tử, không thể mang long mạch mà danh chính ngôn thuận thất sủng.

Huống chi, một mỹ nhân không có gốc gác như tôi, mỹ nhân từng nhiều lần chọc giận long nhan.

Tuy khó chịu nhưng tôi suy nghĩ nhiều nhất vẫn là chuyện nếu Lưu Triệt đã không còn hứng thú với tôi thì có thể có cơ hội xuất cung không.

Cung nhân Y Lan Điện dần vắng vẻ, ngoài cung tỳ hầu hạ bên cạnh thì những cung tỳ tôi không kịp biết tên đã luôn bị đủ mọi cớ điều đi.

Cửa Y Lan Điện luôn rộng mở, ngoài chuyện quan trọng cần bẩm báo thì gần như không có ai lai vãng, điện phủ vốn không náo nhiệt lại vì Lưu Triệt đã lâu không lâm hạnh mà trở nên lạnh lẽo trống trải.

Đồ đạc cấp cho Y Lan Điện cũng theo đó mà giảm bớt, cũng may tôi không thèm để ý, ăn no mặc ấm là đủ rồi.

Chà đạp lên nhau quả nhiên là cách sinh tồn nơi hậu cung.

Hôm đó ngắm cảnh trong Phù Dung Viên, dọc hai bên đường cúc đã nở rực rỡ, lá vàng rơi rụng đầy sân, khung cảnh rất nên thơ.

Từ nửa tháng trước hồi cung, tôi và Lý Duyên Niên trở mặt, hắn không cho tôi tiếp xúc với tin tức bên ngoài nữa, tôi chỉ có thể từ chỗ Nam Lăng lượm lặt chút ít.

Chiêu Dương công chúa thường xuyên đến Tiêu Phòng Điện, đồn rằng nàng là tân sủng của Lưu Triệt nhưng chỉ có tôi biết, nàng không phải muốn làm hậu phi mà là tướng quân phu nhân.

Trong bụng nhộn nhạo, tôi nằm xuống tháp, bịt miệng, nén xuống cơn buồn nôn cuộn lên, tôi không đứng vững, Nam Lăng vội vàng đỡ tôi ngồi xuống lan can.

Đang trong tình cảnh nhếch nhác, lại thấy một đám đông từ xa đi tới, tôi vừa nhìn thoáng qua đã thấy bóng dáng Lưu Triệt “Đi mau!” Tôi chẳng quan tâm đến cơ thể đang khó chịu nữa, kéo tay Nam Lăng gấp gáp bỏ đi.

“Mỹ nhân, người không muốn gặp lại Doãn phu nhân…”

Tôi quay đầu, “Tại Vị Ương Cung, ngoài ngươi ra, ta chẳng muốn gặp ai.”

Lập thu là lúc Lưu Triệt đại xá thiên hạ, ở Quế Cung thiết yến chúc mừng suốt hai ngày, tiếng đàn sáo ngân nga không dứt, lãng phí xa hoa mà long trọng.

Tôi nghe tiếng nhạc mới biết được từ lời nói hớ của Nam Lăng, nàng không dám nói cho tôi biết, sợ tôi buồn.

Tôi cười khẩy, nếu chỉ vì chuyện này mà buồn thì sau này tôi làm sao đối mặt với cuộc sống?

Trong Vị Ương Cung này chỉ mình tôi là không màng mọi chuyện.

Đêm càng về khuya, tôi càng quấn chặt chăn, không biết thiếp đi khi nào mà gặp đủ loại ác mộng, tỉnh mộng thì quên sạch.

Giấc mộng đêm nay lại đặc biệt chân thật, tôi thậm chí có thể cảm thấy bờ ngực ấm áp sau lưng, một bàn tay to vuốt ve khuôn mặt tôi, tôi trở người, vô thức tìm đến nguồn ấm đó.

Hít một hơi, tôi ngửi được mùi rượu, mơ hồ thì thào, “Thật là một giấc mộng đẹp!”

Tôi còn đang say sưa trong ấm áp thì đột nhiên cảm thấy vòng tay bên hông siết lại, tôi giãy dụa muốn tỉnh.

“Nàng mộng thấy gì?” Bên tai thì thào tiếng nói, tôi thét lên.

Tay hắn lại bịt miệng tôi, che kín nửa khuôn mặt, tôi chỉ có thể mở to hai mắt.

Là Lưu Triệt, giọng của hắn, hơi thở của hắn, dù là trong bóng đêm tôi cũng có thể nhận ra.

Tôi muốn nói chuyện, hắn lại không chịu buông tay, dán sát lại tôi, bàn tay dịu dàng vén tóc mai tôi, “Nàng có mừng cho đứa nhỏ không?”

Tôi vặn người lại bị hắn giữ chặt, “Sao nàng lại ngang bướng thế, một câu mềm mỏng cũng không chịu nói…”

Sự râm ran trên mặt truyền vào tim tôi, hơi thở bị đè nén, nghe hắn nói, một thứ xúc cảm kỳ lạ dần dâng đầy, trong bóng đêm thâm nhập vào thế giới của tôi, hoảng hốt không chân thật.

“Chỉ cần nàng chịu nhún nhường một chút trẫm sẽ tha thứ cho nàng!” Giọng hắn trầm thấp khàn khàn.

Tôi hiểu ra, đêm nay hắn say rồi, còn say ngoắc cần câu nữa.

“Lưu Triệt…” Tôi rên lên, muốn gạt tay hắn ra.

“Trẫm đối với nàng không tốt sao?” Hắn cảm nhận được sự phản kháng của tôi nên lỏng tay.

Tôi còn chưa kịp điều chỉnh nhịp thở đã bị hắn phủ xuống môi, “Ưm…” Tôi quay đầu đi, hắn lại cắn mạnh xuống môi dưới, dán vào môi nói, “Hôm nay nàng thấy trẫm ở hoa viên, vì sao lại quay đi? Nàng không muốn gặp Doãn phu nhân, trẫm biết…Chúng ta rồi sẽ có con…”

“Người buông ra trước đi, nhìn cho rõ xem, người có biết đang ở trên giường ai không?” Tôi cố đẩy hắn ra, lời nói sau cơn say, nhưng sủng ái của hắn tôi không nhận nổi, cái giá phải trả quá lớn.

Hắn dùng hành động nói chuyện, đè chân tôi xuống, mở áo ngủ ra, ý loạn tình mê di động trên da thịt tôi, hắn nói, “Vắng vẻ nàng bấy lâu trẫm vẫn nhung nhớ hương vị của nàng…”

Hắn mạnh tiến vào, tôi bật ra tiếng rên rỉ đau đớn lập tức bị hắn dùng miệng chặn lại, hơi thở mang theo mùi rượu giao triền quấn quýt, hai cơ thể áp sát vào nhau.

“Người cũng không hỏi xem thiếp có đồng ý không, không thèm bận tâm cảm nhận của thiếp.” Tôi ngừng giãy dụa, lẳng lặng nằm dưới thân hắn.

“Vậy nàng có bận tâm đến cảm thụ của trẫm không?” Hắn dừng lại, con ngươi lấp lánh trong bóng tối.

“Bệ hạ cần ư?” Tôi vươn tay phủ lên mắt hắn.

“Sao trẫm lại có thể quên mất, nói đạo lý với người tâm địa sắt đá làm gì?” Hắn chống tay ngồi dậy.

Có lẽ do cơn say, cả người hắn lắc lư loạng choạng, đi được vài bước lại nghiêng ngả xuống nhuyễn tháp bên cửa sổ.

Tôi nhìn bên ngoài, đêm đã khuya, nửa đêm nửa hôm thế này, hắn lại say, tôi cuối cùng vẫn không đành lòng.

Khoác thêm áo, tôi sờ soạng châm nến rồi bước xuống giường, không muốn gọi cung tì.

“Thiếp đưa người về tháp.” Lưu Triệt nửa tỉnh nửa say nắm lấy tay tôi, tôi phải dùng hết sức mới đưa được hắn trở lại tháp.

Vừa đến mép giường hắn đã đổ ập xuống đè tôi ở dưới, tôi còn đang muốn giãy ra thì lại phát hiện hắn không nhúc nhích nữa, đã ngủ luôn trên người tôi.

Tôi dở khóc dở cười, làm cái đệm thịt không công, nam nhân mới vừa rồi còn tranh luận với tôi lúc này lại ngủ say như một đứa trẻ.

Sợ làm hắn thức giấc, tôi nhẹ nhàng dịch chuyển, luồn ra khỏi hắn, hắn bất mãn hừ vài tiếng rồi giữ rịt hông tôi, đợi một lúc nữa, khi tiếng thở của hắn đều đều rồi tôi mới rút người ra.

Ngơ ngác đứng bên tháp, nương theo ánh nến lập lòe chiếu lên khuôn mặt hiền hòa vô hại của hắn, tôi vén mấy lọn tóc xõa xuống trán hắn, bàn tay chạm vào da thịt hắn với những đường nét rõ ràng, trong lòng không biết tại sao lại khổ sở không tả xiết.

Tôi chậm rãi vẽ theo đường nét khuôn mặt hắn, chỉ những lúc thế này tôi mới có thể không ngại ngần đối diện với hắn.

Cứ ngẩn ngơ ngồi bên lặng lẽ nhìn hắn, trong giấc ngủ hắn vẫn nắm tay tôi, dịu dàng mà không chút dục niệm.

Nam tử đã gần bốn mươi này lớn hơn tôi mười tám tuổi nhưng lại là khoảng cách tôi không cách nào vượt qua được, hình ảnh ngày xưa không ngừng hiện lên trong đầu, là sự bạc bẽo chua xót, vừa chạm vào đã lập tức vỡ vụn.

Đến khi nến cháy hết tôi mới bừng tỉnh, cuốn chiếc áo choàng bằng lụa cuộn mình trên tháp ngủ say.

Đến khi tỉnh lại, tôi đã nằm ngay ngắn trên giường, một mình, mọi chuyện tựa như một giấc mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.