Đại Hán Phi Ca

Chương 33: Chương 33: Túc nghiệp




Biến cố đột nhiên xảy đến khiến đầu óc tôi không thể nghĩ được gì, cũng quên luôn cả phản kháng và nói năng, trên người hắn phảng phất mùi long diên hương, tôi cứ như một con rối gỗ bị hắn mang vào tẩm thất.

Đến khi thấy chiếc giường rộng lớn cùng những tấm rèm che màu vàng sáng tôi mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng!

“Thả tôi xuống!” Tôi vặn vẹo người, không được rồi, trong hoàn cảnh thế này tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Hắn cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt như say lại ẩn chứa một phần khí phách, hai tay càng giữ chặt lấy tôi bước về phía giường, hắn dán vào tai tôi nói, “Nàng tên gì? Lần trước trẫm chưa đoán trúng, nàng nói cho trẫm biết.”

Giọng hắn mượt mà trầm thấp làm lòng tôi thoáng rung động, như sắp lạc lối trong bầu không khí mờ ám này. Nhưng lý trí đã kéo tôi quay về, tôi đang làm gì ở đây?! Hắn ôm tôi ngồi xuống giường nhưng không có ý định buông tôi ra.

Đầu óc tôi nghĩ đến đủ mọi hậu quả, hắn là hoàng đế, nếu muốn một vũ cơ thì tôi vốn không có đường trốn, tôi phải làm sao bây giờ, trước mắt thoảng qua nụ cười trong trẻo của Hoắc Khứ Bệnh, tôi giật mình, chàng vẫn đang chờ tôi.

“Trả lời trẫm.” Tay hắn vuốt ve khuôn mặt tôi, đôi mắt trở nên ôn nhu sâu thẳm, tay kia di chuyển xuống dưới lướt qua cổ tôi.

Tôi nhìn hắn, hai tay sít sao khép bên hông, tôi thừa nhận lúc này tôi rất sợ hắn.

Bởi vì tôi biết hắn không còn là nam nhân đã nhặt giúp tôi Cửu Tử Bồ nữa mà là Lưu Triệt, vị đế vương yêu mỹ nhân yêu cả giang sơn! Quanh thân hắn tản mát khí tức ngạo nghễ khiến tôi không dám mở miệng, có lẽ đã sợ đến mức không dám hít thở nữa rồi!

“Sao ngài chưa bao giờ nói cho nô tỳ biết ngài là hoàng đế?”

“Nàng chưa bao giờ hỏi, trẫm vì sao phải nói?” Hắn miễn cưỡng cười nói, tôi nghẹn lời.

“Trẫm thích nhìn nàng khiêu vũ.” Hắn đặt tay lên dải lụa bên hông tôi, lòng bàn tay phủ lên thắt lưng.

“Vậy giờ nô tỳ sẽ múa cho ngài.” Tôi khép lại y phục bị mở ra, vội vã tìm cớ tránh khỏi ngực hắn.

“Không vội, sau này còn nhiều dịp.” Hắn giữ chặt cơ thể tôi, trong đôi mắt đầy ý yêu chiều.

Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ lời hắn, không rõ ý tứ.

Bàn tay to sượt qua cần cổ trắng nõn hở nửa của tôi, đầu ngón tay ấm nóng.

Hắn không phải nam nhân đã bị nhận nhầm trên cầu, cũng không phải người đã sửa sang lại xấp vải vóc cho tôi trong phủ Bình Dương mà là hoàng đế. Giờ này khắc này, tôi không thể dùng tâm trạng bình tĩnh để đối diện với hắn được nữa.

“Nếu ngài…Bệ hạ không có gì sai bảo, nô tỳ cáo từ trước, ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm!” Lời vừa ra khỏi miệng tôi đã hối hận

Hắn khẽ cười rồi cúi đầu ngậm lấy môi tôi, đầu tôi nổ bùm một tiếng, theo phản xạ muốn đẩy hắn ra lại bị hắn giữ hai tay cố định trên đùi.

Trong nháy mắt cảm xúc lạnh lẽo truyền đến mang theo nụ hôn cưỡng đoạt mạnh mẽ mút vào .

Tôi bị đau lắc lắc đầu, hắn vẫn chẳng màng, đầu lưỡi cạy mở bờ môi, tôi cắn chặt răng không cho hắn tiến vào.

Bây giờ tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi, sợ hãi vô cùng, tôi nhìn xung quanh, tất cả đều xa lạ lạnh lùng, không ai đến giúp tôi! Tôi chưa bao giờ hoảng sợ đến vậy, dù khi bị người Hung Nô bắt đi cũng chẳng bằng lúc này.

Người trước mặt đây là quân vương trên vạn người, hắn có thể dễ dàng phá tan tành cuộc sống của tôi thành từng mảnh. Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, cứ như đang chìm trong hầm băng, hơi lạnh thấu xương đang vây bọc lấy tôi.

Hắn cảm giác được tôi đang kháng cự nên ngẩng đầu lên nắm cằm tôi, thay đổi sắc mặt, “Nàng không muốn?”

“Xin bệ hạ buông tha cho nô tỳ!” Hai tay tôi nắm chặt lấy cánh tay hắn, nói gần như van nài.

Hắn đột nhiên nở nụ cười, cười đến phóng đãng, đôi mắt thâm trầm lóe ra một tia sáng không dễ phát giác rồi phụt tắt, hắn ngưng cười, vẻ mặt lãnh đạm, “Nữ nhân trong thiên hạ đều đợi trẫm lâm hạnh, nàng lại cầu xin trẫm bỏ qua cho nàng?”

Nữ nhân trên đời này đều đang đợi ngài, vậy ngài giơ cao đánh khẽ một lần đi! Tội gì phải dây dưa với người như tôi?

Tôi nhân lúc cảm xúc của hắn thay đổi mà lăn từ trên người hắn xuống, xoay người quỳ trên mặt đất, “Cầu bệ hạ tha cho nô tỳ!”

Hắn như vừa mới phát hiện con mồi, ánh mắt trở nên sắc bén, bước tới bế bổng tôi quẳng lên giường, tôi hoảng sợ muốn ngồi dậy lại hắn áp xuống, cơ thể hắn dán chặt vào tôi, nụ hôn hỗn loạn trượt một đường từ trên mặt tôi xuống, liếm mút qua lại ở cổ với cảm giác trừng phạt thích thú.

Tôi bị đè nặng không thể nhúc nhích, kỹ thuật hôn thuần thục của hắn khiến tôi cảm thấy khô nóng, làm sao lại có thể quên béng chuyện hoàng đế với hậu cung ba ngàn thì đối với chuyện nam nữ đã tỏ tường như cơm bữa, tôi lại như con thỏ lọt vào sào huyệt của hổ dữ.

Nụ hôn của hắn rơi xuống phần ngực bị lộ ra của tôi, cằm cọ vào da thịt trắng mịn của tôi, tôi cắn môi không để cho mình phát ra tiếng kêu.

“Đêm đó ở trên cầu trẫm đã nghĩ, bên dưới cái mặt nạ sẽ là khuôn mặt thế nào…” Hắn động tình rúc đầu xuống ngực tôi thấp giọng tỉ tê, vạt áo bị kéo ra, hắn ngậm lấy nụ hoa trước ngực tôi, đầu lưỡi ướt át trơn trượt dịu dàng đùa giỡn, bàn tay to nắm lấy một bên đẫy đà còn lại dịu dàng xoa bóp.

Cơ thể căng cứng của tôi dần thả lỏng, dưới những khiêu khích thành thạo của hắn, cơ thể tôi đã có phản ứng, điều này làm trái tim vốn đang hoảng loạn của tôi lại càng thêm đau đớn, tôi không thể phản bội chính mình, phản bội chàng!

Hoắc Khứ Bệnh vừa cầu hôn tôi, tôi lại ở trong lòng một nam nhân khác – người cũng chẳng phải là ‘người khác,’ mà là hoàng đế chàng nguyện chém giết vì, là chủ nhân chàng nguyện thề sống chết trung thành.

Đau đớn không thể nói thành lời, nước mắt lại không ngừng chảy xuống, sự thỏa mãn về thể xác lại khiến tôi xấu hổ nhục nhã, tay hắn vẫn tiếp tục trượt xuống chui vào váy tôi, lướt qua vùng bụng non mềm nhẹ nhàng áp xuống, cơn tê dại ập đến khiến tôi run rẩy, toàn thân nổi lên tầng xúc giác khó nói.

Ngay lúc hắn động đến tiết khố thì tôi đột nhiên bừng tỉnh, giữ lấy cánh tay hắn hét to, “Nô tỳ thân thể không khoẻ, không thể hầu hạ bệ hạ!”

Hắn dừng lại ngẩng đầu lên, hai má đỏ bừng, ánh mắt mê ly còn chưa tan biến đảo qua thân thể nửa hở của tôi, hơi thở nóng hổi phun vào tai tôi, “Nếu hôm nay không khoẻ, trẫm sẽ bỏ qua cho nàng.” Hắn hôn xuống môi tôi rồi đứng dậy.

Tôi thả lỏng người, nhỏm dậy bước xuống giường, thở phào một hơi rồi nhanh chóng chỉnh trang lại y phục lộn xộn, thầm cảm thấy may mắn vì mình đã thoát được một kiếp.

Cúi đầu nhìn những dấu hôn đỏ sẫm trước ngực, hai má tôi nóng bừng.

Lưu Triệt đưa lưng về phía tôi sửa sang lại y phục, dáng người hắn rất giống Hoắc Khứ Bệnh, khó trách hôm đó tôi nhận lầm, cho tới bây giờ tôi mới có thể suy nghĩ lại, hắn cũng không giống nhân vật lãnh khốc như sách sử mô tả mà lại hạ thủ lưu tình buông tha tôi nên cũng miễn cưỡng giữ lại được chút hình tượng trong lòng tôi, tuy rằng hành vi vừa rồi của hắn hơi quá đáng.

Tôi chằm chằm nhìn bóng hắn đến xuất thần, hắn lại thoải mái xoay người lại, tay áo rộng vung qua, khóe miệng cong lên thích thú nhìn tôi.

Hoàng đế quả nhiên được bảo dưỡng quá tốt, tuy không còn trẻ trung nhưng thoạt nhìn lại trẻ hơn Vệ Thanh rất nhiều, nếu ở hiện đại thì chắc chắn sẽ là một soái ca thành thục với sự nghiệp thành công.

Chạm phải ánh mắt hắn, tôi ngại ngần cúi đầu không được tự nhiên.

“Hôm nay nàng không cần hầu hạ, ngày mai trẫm sẽ sắp xếp đón nàng vào cung.” Hắn thong thả đi ra cửa rồi quay lại nói như đang truyền lệnh vậy, chẳng có chút tình cảm.

Lời hắn nói làm tôi bừng tỉnh, tim vừa buông lỏng lại vọt lên tới cổ, vào cung! Hai chữ này như sét đánh giữa trời quang ầm ầm đập vào não tôi.

Tôi còn không buồn tự hỏi vào cung cụ thể là chỉ cái gì, cung nữ hay phi tần? Nhưng tôi hiểu nó sẽ phá nát cuộc sống của tôi! Cửa cung sâu tựa biển, tôi và Hoắc Khứ Bệnh sẽ không còn cơ hội gặp nhau, cũng không bao giờ lấy nhau được!

Ngay lúc hắn sắp ra khỏi phòng, tôi loạng choạng xông đến, “Tôi không muốn vào cung!” Chẳng quan tâm lễ nghi hay hình tượng, tôi liều lĩnh nắm lấy vạt áo hắn, đây là cơ hội cuối cùng của tôi.

Hắn quay phắt người, ngồi xổm xuống bóp cổ tôi, trong mắt bừng bừng lửa giận, “Nàng có biết nàng đang nói gì không?”

Tôi bất lực nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, có lẽ trên đời này không có ai lại không biết tốt xấu như tôi, đường quan đạo thênh thang không đi lại cứ hết lần này đến lần khác nghịch vảy rồng.

“Nô tỳ van ngài…Nô tỳ bây giờ sẽ hầu hạ ngài, xin ngài đừng bắt nô tỳ tiến cung…” Chỉ cần không bắt tôi tiến cung thì cái gì tôi cũng đồng ý, người cho ngài, cơ thể này cho ngài! Hoắc Khứ Bệnh có thể tha thứ cho tôi không?!…Nhưng tôi không còn đường lui.

Hắn chậm rãi buông tay ra, tôi ho sặc sụa rạp người trên đất, khuôn mặt tái nhợt như giấy trắng, tôi sợ hắn nhưng càng sợ vào cung hơn!

“Nếu trẫm không nghe lầm thì nàng vừa nói cơ thể không khoẻ, đúng không?” Hắn hất tay tôi ra, thân hình cao lớn chắn trước mặt tôi như một tòa núi không thể vượt qua.

Tôi không trả lời, cái cớ vụng về này ngay cả tôi cũng thấy xấu hổ.

“Lý Duyên Niên đem nàng dâng cho ta, nàng muốn chống lại hay tiếp nhận?” Hắn nắm lấy tóc tôi, giọng nói khinh miệt, hai tay siết tóc tôi kéo ra sau làm tôi phải ngửa đầu lên.

Tôi như bị sét đánh, ngỡ ngàng trợn mắt nhìn hắn, lời nói châm chọc tôi có thể không quan tâm nhưng ba chữ kia đâm vào lòng tôi tan nát.

Lý Duyên Niên! Hắn là sủng thần của Hán Vũ Đế, là đại ca của Lý phu nhân!

Vậy, tôi…như vừa bị người ta rút gân rút cốt, tê dại toàn thân, tay Lưu Triệt vẫn nắm tóc tôi, da đầu run lên nhưng tôi không thấy đau mà sức lực để nói chuyện cũng chẳng còn, cả thế giới như sụp đổ, tim tôi cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa mà ầm ầm nổ tung!

“Lý Duyên Niên là ai…Hắn không phải đại ca tôi, không phải…” Tôi máy móc lặp lại, ngước nhìn hắn, hi vọng hắn nói cho tôi biết không phải như thế!

Đã quên trước mặt tôi là Hán Vũ Đế oai phong một cõi, đối với tôi mà nói so với tin này thì mọi thứ chẳng là cái gì!

“Trẫm không nói lần thứ hai.” Hắn phẩy tay áo bỏ đi, để lại tôi ngây dại tại chỗ.

Vì sao lại chưa bao giờ hỏi tên đại ca…Nhưng tôi làm sao đoán được?

Không biết qua bao lâu, tôi vẫn duy trì tư thế này, máu toàn thân đã đông thành băng, tôi không tin… Đại ca tôi lại là Lý Duyên Niên…Chuyện này buồn cười quá!

“Ha ha…” Tôi điên cuồng cười rộ lên, đời người thật sự là quá buồn cười!

Tôi từng nghĩ, biết được kết cục của mọi người là chuyện bi thương biết bao, lạnh lùng quan sát cuộc vui diễn ra, diễn đến lúc vui buồn hợp tan.

Nhưng vạn lần cũng chẳng ngờ rằng, tôi không chỉ biết của người khác, mà còn biết của chính mình! Thật giống như một ván cờ với những nước cờ đã định, tôi đang theo bánh xe số phận đi đến chặng cuối, sống chết của tôi, vui buồn của tôi cũng chẳng còn thuộc về tôi nữa.

Là ai đạo diễn vở kịch này, là nhân vật lẻ loi ở đây, nếu kết cục đã định là bi kịch, hà tất phải cho tôi sắc đẹp, diễn cảnh gặp gỡ biệt ly!

Vì sao nếu đã tàn nhẫn như vậy lại còn để tôi biết được sống chết, vận mệnh của chính mình, tiếp tục sống như một cái xác không hồn, trong nháy mắt tôi biết mình đã mất tất cả, thậm chí cũng đã mất đi ý nghĩa sống còn.

Bức rèm che khẽ động, tôi không ngẩng đầu, ai là ai đã không còn quan trọng nữa, tôi còn gì để mất đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.