Đại Hào Môn

Chương 169: Chương 169: Giao hàng tận nơi




Chiếc Porsche và chiếc xe công nửa cũ nửa mới chẳng ra làm sao đó, gần như cùng một lúc đến Thiên Nam trà trang. Từ hai hướng khác nhau, đỗ đối diện ở cửa Trà trang.

[CHARGE=2.2]Lúc Uyển Thiên Thiên còn đang đua với BMW trên đường, thì Phạm Nhạc đã sớm đàng hoàng thong thả lái Mercedes Benz đến Trà Trang. Cơ Khinh Sa, Đoạn Thất Tinh đợi ở đại sảnh Trà Trang.

Uyển Thiên Thiên nhảy từ ghế lái xuống rất nhanh, mau chóng vòng bên phải xe, rõ ràng là muốn mở cửa xe cho Tiêu Phàm. Tiểu nha đầu này đã thấy Tân Lâm bước đến rồi, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ, muốn trêu đùa càn quấy một trận.

Đáng tiếc Tiêu Phàm không cho cô cơ hội này. Uyển Thiên Thiên còn chưa kịp giơ tay, Tiêu Phàm đã tự mở cửa xe bước xuống.

Uyển Thiên Thiên cũng không để ý, nhảy chân sáo theo, muốn kéo cánh tay Tiêu Phàm. Chân Tiêu Phàm vội vàng bước nhanh.

Cơ Khinh Sa kịp thời tiến lên hai bước, bắt tay Tiêu Phàm, mỉm cười nói: - Hoan nghênh Tiêu nhất thiếu đại giá hạ cố đến Thiên Nam Trà trang, vinh dự cho kẻ hèn này.

Cơ Khinh Sa làm sao không hiểu tâm trạng của Uyển Thiên Thiên chứ?

Trước mặt Tân Lâm gây chuyện như thế, chỉ e là rước họa. Thế lực truyền lại từ Thất Diệu cung bao lâu nay lớn hơn rất nhiều tưởng tượng của người bình thường. Vô cơ mà đắc tội với Tân Lâm, có gì là tốt?

Theo giang hồ đồn thổi " Phi vũ liên hoàn thất tuyệt trảm" chính là tuyệt kỹ của Cung chủ Thất Diệu cung, trước nay chỉ có Cung chủ và người kế thừa Cung chủ mới có thể tu luyện.

Cơ Khinh Sa mặc dù không thể xác định Tân Lâm rốt cuộc là Cung chủ thời nay hay là Cung chủ nối dõi (kế thừa) của Thất Diệu cung, nhưng bất kể là thân phận nào thì đều không phải là nhỏ. Thất Diệu cung Cung chủ hay Cung chủ truyền thừa giờ trở thành "Tiểu nha đầu bên cạnh" của tôn trưởng lão Tiêu gia, vốn dĩ đã là điều kỳ lạ không thể hiểu nổi. Trước khi chưa làm rõ ngọn nguồn việc này, Cơ Khinh Sa không muốn thấy mâu thuẫn trực tiếp giữa Uyển Thiên Thiên và Tân Lâm.

"Mối hận đoạt vợ" là nỗi sỉ nhục lớn nhất mà người đàn ông không thể nhẫn nhịn.

Cũng như vậy, Uyển Thiên Thiên ra tay cướp "người yêu" của Tân Lâm, sẽ gây mối thù tới chết cũng không hóa giải nổi.

Còn chưa tính đến quan hệ giữa Tân Lâm và Tiêu Phàm rốt cuộc là như thế nào, ít nhất là tồn tại khả năng này.

Trong mắt Cơ Khinh Sa, quan hệ giữa Tân Lâm và Tiêu Phàm nhìn bên ngoài cũng có chút giống với quan hệ của cô và Phạm Nhạc, về bản chất có khả năng là khác hẳn. Quan hệ giữa cô và Phạm Nhạc rất "trong sáng", không liên quan đến chuyện nam nữ. Bởi vì cô luôn dành quyền chủ động, Phạm Nhạc có lẽ cũng yêu thầm cô, nhưng trước nay chưa bao giờ nói.

Cơ Khinh Sa không muốn phỏng đoán tâm tư của Phạm Nhạc, có một số chuyện, khó tránh khỏi hồ đồ.

Lúc biết rõ thực sự rồi, có lẽ còn không thể làm bạn được.

Nhưng trong quan hệ của Tân lâm và Tiêu Phàm thì rõ ràng là Tiêu Phàm dành thế chủ động. Trong chuyện nam nữ, thông thường tính nhẫn nại của đàn ông kém xa phụ nữ. Nếu Tiêu Phàm chủ động "tấn công", thì áng chừng khả năng Tân Lâm bị hạ gục" là rất lớn.

Tính cách Cơ Khinh Sa và Uyển Thiên Thiên hoàn toàn khác nhau, có thể nói là hai thái cực.

Thế nhưng hai cô lại cực kỳ thân thiết.

Chuyện trên đời này, ai có thể nói được rõ ràng đây?

Uyển Thiên Thiên bĩu môi.

Tân Lâm bước xuống xe, sắc mặt vẫn lạnh lùng, như không hề thấy Tiêu Phàm ngồi trong xe của Uyển Thiên Thiên. Đoạn Khổng Tước xuống xe ngay sát sau, từ lúc gã bước xuống xe đã cúi thấp đầu, không ngẩng lên.

Đoạn Khổng Tước đã sớm nhìn thấy Đoạn Thất Tinh ở cửa Trà trang, vừa mừng vừa sợ.

Mừng vì ông ấy đích thân đến từ Thiên Nam, đoán chừng gã có thể lập tức rời chỗ quỷ quái này mà chạy về Thiên Nam. Sợ vì không biết sau khi về, ông sẽ xử lý mình như thế nào.

Đoạn Thất Tinh ngàn dặm xa xôi tới thủ đô, chẳng khác gì mềm mỏng nhận thua với Tiêu Phàm. Đoạn Khổng Tước biết tính cách lão tử nhà mình, nỗi oan khuất trong lòng, tự không cần phải nói.

Đoạn Thất Tinh giống như không nhìn thấy gã, không chút để tâm, bắt tay Tiêu Phàm lần nữa, hàn huyên vài câu.

Thiên Nam Trà trang này, hắn cũng coi như là nửa chủ nhân. Cho dù không phải ông ta cùng kết hợp kinh doanh với Cơ Khinh Sa, nhưng tất cả lá trà đều do ông ta trực tiếp chỉ định các doanh nghiệp lá trà cung cấp.

Tân Lâm thong thả đi tới, lạnh lùng nói: - Đoạn Vương gia, tôi đưa con trai ông đến đây, không tổn hao gì, không thiếu một cọng lông.

Đoạn Thất Tinh chắp tay chào, thành tâm thành ý nói: - Đa tạ Tân cô nương quan tâm, tên khốn này làm Tân cô nương thêm phiền phức rồi.

Tân Lâm thản nhiên nói: - Thật sự không phiền đâu, mấy hôm nay, Đoạn tiểu vương gia vẫn ở trong khách sạn, cửa lớn không bước, cửa bé không đi, rất tuân thủ quy củ.

Khóe miệng Đoạn Thất Tinh thoáng nét cười khổ.

Ông ta lần này một mình đến kinh thành, không có nghĩa là ông ta không có chuẩn bị. Những gì liên quan đến Tiêu Phàm, ông ta đã sớm tìm hiểu từ chỗ Cơ Khinh Sa. Cơ Khinh Sa đặc biệt nhắc đến Tân Lâm. Thất Diệu cung đại danh lừng lẫy trên giang hồ, Đoạn Thất Tinh đương nhiên cũng đã nghe nói.

Con trai ông ta tuy võ công không kém, nhưng so với Tân Lâm thì khẳng định không phải cùng đẳng cấp.

Đoạn Khổng Tước lúc nào lại ngoan ngoãn được như vậy?

Xem ra thật sự đã bị Tân Lâm dọa sợ vỡ mật, mới ngoan ngoãn ở trong khách sạn, không dám đi đâu.

Cơ Khinh Sa mỉm cười nói: - Tiêu nhất thiếu, Tân cô nương, Đoạn Vương gia, Thiên Thiên, mời vào trong ngồi. Đoạn vương gia mang bánh trà từ Thiên Nam đến, mọi người cùng thưởng thức.

Bánh trà.

Đoạn Thất Tinh ngàn dặm xa xôi mang đến từ Thiên Nam, có thể thấy bánh trà này thật không bình thường.

Cơ Khinh Sa chưa mời đến Đoạn Khổng Tước.

Ở đây, không có vị trí của gã.

Đám người ngay sau đó vào Trà trang theo chỉ dẫn của đích thân Cơ Khinh Sa, đến chỗ hòn non bộ giữa hồ hóng mát.

Dọc đường đi, Tiêu Phàm đánh giá toàn bộ bố cục Trà trang, bố cục sắp xếp phong thủy rất cao minh.

- Cơ tổng, ai thiết kế bố cục của Trà Trang này?

Cơ Khinh Sa nhẹ giọng đáp: - Là tôi thiết kế.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

Bố cục phong thủy của Trà trang này mang phong cách điển hình của Hà lạc phái. Hà Lạc phái truyền thừa vẫn luôn rất thần bí, nghe nói là phải từ "Hà đồ" và "Lạc thư". Hà đồ vi thể, Lạc thư vi dụng, Hà đồ chủ thường, Lạc thư chủ biến, Hà đồ trọng hợp, Lạc thư trọng phân, cùng giấu vuông tròn, cùng lẫn âm dương, sử dụng tương hỗ, không thể tách biệt.

Nguồn gốc xa xôi của Hà Lạc chính thống đạo không thua kém Vô cực chính thống đạo. Tương truyền, hà đồ lạc thư là nguồn cội của Dịch học, liên quan đến bát quái, thậm chí còn trước cả Chu Dịch thành thư.

Đương nhiên, phong thủy Hà Lạc phái truyền thừa đến bây giờ, nghiêm túc mà nói, chỉ là một nhánh của truyền thừa Hà Lạc chính thống đạo xưa kia.

Thiên hạ vạn pháp, bắt nguồn từ một chỗ, trăm sông đổ về một biển.

Lần đầu gặp Cơ Khinh Sa, Tiêu Phàm đã xem tướng của Cơ Khinh Sa, điều này gần như đã thành bản năng. Trên người Cơ Khinh Sa, Tiêu Phàm cảm nhận rất rõ rệt sức mạnh thiên cơ che giấu, từ đó có thể biết, Cơ Khinh Sa cũng là người đồng đạo. Còn về khả năng cao thâm đến đâu, thì không thể nhìn là đoán được.

Từ bố cục phong thủy của Thiên Nam trà trang mà nói, ít nhất trình độ phong thủy của Cơ Khinh Sa cũng rất cao.

Có lẽ, điều này cũng có thể giải thích Cơ Khinh Sa làm thế nào có được địa vị quyền thế như ngày hôm nay.

Cơ Khinh Sa vừa hay đảo mắt, ánh mắt vô tình hay cố ý quét qua mặt Tiêu Phàm

Tiêu Phàm đang "dò xét" cô. Cô làm sao không muốn tìm hiểu sâu hơn về Tiêu Phàm. Rất rõ ràng, Tiêu Phàm khác hoàn toàn với bất cứ vị con ông cháu cha nào mà cô từng gặp trước đó.

Lão Tiêu gia lại có một đại thuật sư bản lĩnh cao thâm.

Thật thú vị.

Đến đình hóng mát giữa hồ, ba người Tiêu Phàm, Đoạn Thất Tinh, Cơ Khinh Sa ngồi xuống.

Phạm Nhạc đứng sau Cơ Khinh Sa, Đoạn Khổng Tước cúi đầu đứng sau Đoạn Thất Tinh, Tân Lâm đứng sau Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên không ngồi mà cũng đứng sau Tiêu Phàm, song song với Tân Lâm.

Tân Lâm mặc áo sơmi trắng, quần bò mài, Uyển Thiên Thiên diện váy đỏ rực, hai mỹ nữ, một đẹp đoan trang lạnh lùng, một đẹp rạng ngời hưng phấn, tạo thành sự đối lập cực kỳ rõ nét.

Hai hàng lông mày của Cơ Khinh Sa khẽ nhíu lại, nói: - Thiên Thiên, đừng càn quấy.

Tân Lâm người ta rõ ràng là "tiểu nha đầu bên cạnh của Tiêu Phàm, đứng như vậy là giữ đúng nguyên tắc, Uyển đại đương gia cô gây chuyện gì vậy?

Uyển Thiên Thiên cười nói: - Tỷ tỷ, em không càn quấy. Em đã quyết định rồi, phải giao hàng tận nơi, bây giờ là giai đoạn thực tập, em phải học cách hầu hạ người ta thế nào trước.

Mặt Đoạn Thất Tinh lập tức thoáng nét cười cực kỳ cổ quái.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Khinh Sa hơi trầm xuống, dường như có chút không vui.

Khóe miệng Tiêu Phàm khẽ nhếch lên cười gượng.

Đoạn Khổng Tước ngẩng nhanh đầu, ánh mắt liếc qua mặt Tân Lâm và Uyển Thiên Thiên, rồi lại rất nhanh cúi đầu xuống, trong lòng thầm oán thán.

Không có tâm tư vui đùa như vậy.

Đoạn Khổng Tước dù đã có Long Dương, nhưng cũng không bỏ qua mỹ nữ, nhất là với đại mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần như Uyển Thiên Thiên. Lần đầu gặp Uyển Thiên Thiên ở trường đấu chó, gã đã giật mình, nhưng Uyển Thiên Thiên lại không mảy may chú ý đến gã, từng cảnh cáo gã rất rõ ràng rằng, còn giương mắt ngắm cô, cô sẽ móc hai mắt của gã. Đoàn Khổng Tước tin là Uyển Thiên Thiên nói được làm được. Ai ngờ bây giờ, bà cô này lại muốn "giao hàng tận nơi "chủ động học cách hầu hạ Tiêu Phàm.

Có cách khiêu khích người ta như vậy sao?

Gã Công tử bột" Tiêu Phàm này rốt cuộc có gì quyến rũ mà làm cho từng đại mỹ nhân lao đầu vào như thiêu thân, hết người này đến người khác?

Uyển Thiên Thiên cứ đứng như vậy, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, thậm chí ngay cả ánh mắt của Tân Lâm cũng không thèm quan tâm.

Ta muốn làm gì thì làm đấy, ai cản được sao?

Tính cách Uyển Thiên Thiên chính là như vậy, không ai có thể bắt cô thay đổi được.

Cơ Khinh Sa nhẹ lắc đầu, không để ý đến Uyển Thiên Thiên nữa, biết rằng nha đầu này mà nổi điên lên thì chẳng ai khuyên bảo được. Vai chính hôm nay dẫu sao cũng không phải cô ấy, cứ giải quyết việc chính trước rồi hãy nói.

Cô ấy thích gây chuyện thì cứ để cô ấy làm, dù sao người đau đầu là Tiêu nhất thiếu chứ không phải Cơ tổng.

Cơ Khinh Sa đích thân pha trà, giơ ngón tay thon dài, đặt tách trà trong vắt trước mặt Tiêu Phàm, mỉm cười nói: - Tiêu nhất thiếu, đây là búp trà quý cất trữ ba mươi năm, ta cũng lần đầu tiên được uống, mời Tiêu nhất thiếu thưởng thức.

Búp trà cất trữ ba mươi năm chắc chắn là cực kỳ ngon rồi.

Tiêu Phàm mỉm cười, nâng tách trà lên, khoan thai nhấp một ngụm.

Càng để lâu càng thơm, là đặc điểm khác biệt rõ nhất giữa trà Phổ Nhĩ và các loại trà khác. Các lá trà khác đắt khi đang tươi, còn Phổ Nhĩ đắt lúc để lâu, được gọi là "đồ cổ có thể nhập khẩu" (có thể ăn/uống).

- Ồ, vị thuần khiết, thanh mát dịu ngọt, quả thật là trà ngon.

Về mặt thưởng trà thì Tiêu Phàm cũng là một chuyên gia. Điều này do sự ảnh hưởng của Chỉ Thủy Tổ sư. Chỉ Thủy Quan coi trọng, cất giữ không ít trà ngon thượng hạng, trong đó có loại chính tông thượng hạng Long Tỉnh trà, chuyên cung cấp cho các nhân vật tầm cỡ như Tiêu lão gia tử.

Đoạn Thất Tinh mỉm cười, nói : - Được lời khen vàng ngọc của Tiêu Nhất thiếu thật là khó mà có được so với bất cứ nhận xét nào.

Đoạn tiên sinh khách khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.