Đại Hào Môn

Chương 88: Chương 88: Phiền toái lớn




Văn Nhị thái gia “hừ” đáp:

- Tư Viễn, lên ông chủ lớn rồi, mấy năm nay bận kiếm tiền nên càng ngày càng lún sâu vào nhỉ?

Văn Tư Viễn cười nói:

- Sư phụ, là đệ tử sai, đệ tử biết tội rồi. Mong chưởng giáo sư thúc tha thứ!

Trên giang hồ hiệu “vạn nhân địch” của Văn Tư Viễn còn có một cách gọi khác – chủ tịch tập đoàn Tư Viễn tỉnh Hoàng Hải. Lão gia tử tuổi tác ngày càng cao, không kiên trì tục vụ được, dần dần để sản nghiệp dưới tên mình giao cho Văn Tư Viễn quản lý, việc trong nhà cũng giao cho y cả.

Ngoài đại đệ tử của Lão gia tử thì Văn Tư Viễn còn là cháu ruột của Văn Nhị thái gia. Nhưng vì thể hiện xử lý mọi việc công bằng, nên Văn Tư Viễn bất luật lúc nào cũng xưng Văn Nhị thái gia là sư phụ, chứ không phải là “bá phụ - bác”, tránh những đệ tử khác sinh hoài nghi.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Nhị sư huynh, thời đại đã khác rồi, con đường mà Tư Viễn đi là đường chính. Chúng ta kế thừa Vô Cực nên cũng cần phải theo thời đại cùng nhau tiến bộ mới được, nếu không chỉ ngày càng xa rời thời đại mà thôi.

Văn Tư Viễn rõ ràng hơn hắn hai mươi tuổi, vậy mà Tiêu Phàm mở miệng là “Tư Viễn”, lão khí hoành thu. Nhưng mọi người đều cảm thấy đó là điều bình thường. Chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn địa vị tôn sùng.

Văn Nhị thái gia nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy, bằng không cũng sẽ không ủng hộ bọn chúng buôn bán.

Tiêu Phàm gật đầu cười.

Ánh mắt của Văn Nhị thái gia lại lướt đến khuôn mặt của Tân Lâm, chậm rãi nói:

- Thế thì vị này nhất định là Tân thiếu chủ của Thất Diệu Cung rồi?

Tân Lâm mỉm cười cúi người đáp:

- Thiếu chủ không dám nhận, nhưng chính xác thì tôi xuất thân từ Thất Diệu Cung.

Văn Nhị thái gia cười ha ha, nói:

- Tân cô nương không cần quá khiêm tốn. Lịch sử thánh nữ trong Thất Diệu Cung đều là người kế thừa của cung chủ thứ nhất. Còn nhớ sư phụ lão gia mấy năm trước đến chỗ ta ở cũng đã từng nói với ta mời được một vị hộ pháp giỏi cho sư đệ. Sư phụ rất tán dương Tân Cô nương, nói Tân cô nương tương lai sẽ thành tài, không thể nói trước được. Hôm nay gặp mặt, kỹ thuật thần kỳ của Thất Diệu Cung, danh bất hư truyền. Chả trách tên đồ đệ không nên thân kia của ta đến một chiêu của Tân cô nương cũng không tiếp được.

Văn Nhị thái gia cười sảng khoái, dường như với cuộc giao tay vừa rồi của Tân Lâm và Hà Tứ ông ta không hề để tâm.

Người có thể được Chỉ Thủy tổ sư thừa nhận như vậy, trong ký ức của Văn Thiên chỉ có mấy người. Nhưng nhìn thấy thánh nữ của Thất Diệu Cung, thiên phú vô cùng xuất chúng.

Nếu Tân Lâm không phải là thân thủ tốt thì Chỉ Thủy tổ sư cũng không xem trọng đến mức như vậy. Ông đã đánh cuộc với cung chủ Thất Diệu Cung, nếu đắng thắng thì Tân Lâm sẽ trở thành người hộ pháp cho Tiêu Phàm trong thời gian bảy năm.

Tân Lâm cười nhạt đáp:

- Hà Tứ ca chưa chắc đã là chuyền nhân chính thống của Lão gia tử rồi. Nếu vừa rồi đổi là Văn đại ca thì tình hình nhất định sẽ không như vậy.

Đôi lông mày trắng như tuyết của Văn Nhị thái gia nhích lên, cười nói:

- Tân cô nương quả nhiên có mắt. Nói thực chỉ có Văn Viễn mới là đệ tử của Vô Cực Môn, những vị khác là ta dạy bọn họ chút phương pháp để rèn luyện thân thể mà thôi.

Ý của câu này rất rõ ràng, Văn Tư Viễn mới là truyền nhân chính thống của Vô Cực Môn, nhận được truyền thừa chính thức của Văn Nhị thái gia. Những người khác chỉ coi là đồ đệ mà “một mình” Văn Nhị thái gia thu nhận, cái truyền thụ là võ thuật chứ không phải Tướng Thuật Mệnh Lý thuật pháp phong thủy của Vô Cực Môn. Pháp thuật nội công đạo khí chính thức trong Vô Cực Môn đương nhiên chỉ có thể truyền cho Văn Tư Viễn.

“Vạn nhân địch” uy danh hiển hách, tuyệt đối không phải may mắn mà có.

Đó cũng là lý do mà Văn Nhị thái gia để Văn Tư Viễn vào chính điện, bái kiến sư thúc chưởng giáo.

Những tên đồ đệ khác dù không được coi là truyền nhân của Vô Cực Môn, nhưng cũng được coi là đệ tử ngoại môn. Mấy ngàn năm qua, do môn phái giang hồ mà Vô Cực Môn dẫn ra ngoài số lượng không ít, trong đó rất nhiều môn phái, thậm chí cực thịnh một thời, hiển hách trên giang hồ. Nhưng Vô Cực Môn môn quy nghiêm khắc, những môn phái giang hồ dấn thân ra ngoài này nhất loạt không được coi là Vô Cực chính tông, càng không được tế bái tổ sư Vô Cực Môn.

Vô Cực Môn là truyền thừa thuật pháp, chứ không phải truyền thừa giang hồ.

Võ thuật và thuật Đạo Khí đã ghi chép trong “Vô Cực Thật Tàng” cũng chỉ được coi là phụ lục, không được coi là sách chính.

Tuy nhiên coi như vừa rồi không phải Lão Tứ và Tân cô nương giao thủ, mà đổi là anh ta thì e rằng kết quả cũng không tốt. Những năm gần đây anh ta ngày càng đắm chìm vào các sự vụ trong thế gian, ngành chính đều đã bỏ phí.

Nói tới đây, Văn Nhị thái gia nghiêm túc đảo mắt qua Văn Tư Viễn, vẻ mặt có chút không vui.

Văn Tư Viễn khom người thỉnh giáo, không giám ngỗ nghịch chút nào.

Văn Nhị thái gia đối với Văn Tư Viễn mà nói, vừa là sư phụ vừa là bá phụ, hơn nữa còn là đại ân nhân. Không có sự chỉ đường dẫn lối của Văn Nhị thái gia thì Văn Tư Viễn tuyệt đối không thể có địa vị thân phận và cuộc sống xa hoa như bây giờ. Văn Tư Viễn rất biết ơn ân nhân, đối với Văn Nhị thái gia vẫn không dám ngỗ nghịch nửa câu, trong lòng cũng không dám có ý bất kính.

Trách Văn Tư Viễn mấy câu, Văn Nhị thái gia mới nói với Tiêu Phàm:

- Sư đệ, mời ngồi!

Phía trước Thanh Đế đặt một bàn trà nho nhỏ và một bộ dụng cụ trà, mỗi một bên là một cái đôn cẩm. Vừa rồi Văn Nhị thái gia đã ở đây tiếp đãi Lang Vương thảo nguyên.

Tiêu Phàm tạ ơn rồi ngồi xuống, Văn Tư Viễn vội dâng trà cho sư phụ và sư thúc.

- Sư huynh, Bạch Lang bỗng nhiên xuôi nam, không biết là nguyên nhân gì?

Tiêu Phàm mỉm cười hỏi.

Văn Nhị thái gia vuốt vuốt râu, cười nói:

- Chuyện này nói ra cũng có chút hơi ngại. Bạch Lang bị mất đồ. Y đích thân đến tìm ta để tìm đồ, xem xem ai là kẻ trộm, món đồ này có vẻ rất quan trọng đối với y.

- Tân Lâm đứng ở phía sau Tiêu Phàm, nhẹ giọng nói ra:

- Ba nhánh Trường Xuân An Thần Hương cũng coi trọng như vậy, khiến Bạch Lang thảo nguyên khổ nào như vậy, có chút không đủ rộng rãi.

Văn Nhị thái gia kinh ngạc nói:

- Sư đệ biết chuyện này sao?

Tiêu Phàm cười đáp:

- Việc này có liên quan với đệ. Ba nhánh Trường Xuân Hương là đệ bảo người đi lấy.

Văn Nhị thái gia giật mình tỉnh ngộ:

- Hóa ra là vậy, chả trách ta suy diễn không ra.

Tiêu Phàm là đại thuật sư, người khác muốn dựa vào thuật pháp để suy diễn tình hình có liên qua tới hắn dường như là điều không thể. Sức mạnh Thiên Cơ che đậy quá lớn. Trừ phi người suy tính vượt xa hắn về trình độ thuật pháp mới có thể có năng lực phá lực che đậy.

Mỗi một thuật sư gần như đều có thể hành pháp che đậy Thiên Cơ của mình, không để cho người cùng nghiệp nhìn trộm.

Về phần Tiêu Phàm vì sao lại cho người đi lấy trộm “Trường Xuân Hương” mà Bạch Lang yêu quý, Văn Nhị thái gia lại không hỏi. “Trường Xuân Hương” này vừa là thuốc mà tổ sư Khâu Xử Cơtự pha chế, Thông Huyền đại sư đích thân giám chế, tập hợp những hương liệu hiếm có trên thế gian lại để chế thành. Đối với người tu đạo mà nói, quả thật là vật hiếm có. Bất luật vị thuật sư nào cũng đều coi như của báu.

- Trường Xuân Hương quả nhiên đáng quý, nhưng Bạch Lang lại không phải đến vì điều ấy. Cái mà gã truy tìm lại là thứ khác. Nghe nói là thứ bị mất trộm cùng với An Thần Hương. Sư đệ, món đồ này có phải trong tay đệ không?

Văn Nhị thái gia vuốt râu trắng, hỏi.

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, đáp:

- Món đồ này không nằm trong tay đệ, đệ chỉ lấy An Thần Hương thôi.

Văn Nhị thái gia cười nói:

- Nói như vậy thì tên trộm Gia Cát Ánh Huy lại phạm vào tội cũ, ngứa tay nên mượn gió bẻ măng rồi.

Đôi mi thanh tú của Tân Lâm nhẹ nhàng nhích, hơi tò mò hỏi:

- Lão gia tử, ngài đến Gia Cát Ánh Huy cũng suy diễn ra được sao?

Tân Lâm tinh thông những tuyệt kỹ của Thất Diệu Cung, thuật bói toán này lại suy diễn không thông. Vì Tiêu Phàm nên Tân Lâm vô cùng có hứng thú với thuật pháp này. Biết thêm một ít, đối với nội tâm của Tiêu Phàm lại hiểu thêm phần nào.

Văn Nhị thái gia cười nói:

- Một nửa là suy tính, một nửa là mơ hồ. Bạch Lang nói rằng nó được cất giữ trong tủ đồ bảo hiểm ở phòng ngủ. Cái ổ của y, trước kia ta đã vào một lần, cũng coi như quy củ. Người bình thường đừng nói đến việc vào phòng ngủ của y lấy cắp đồ, dù có muốn đến gần phòng y cũng vô cùng khó khăn...

Bạch Lang tung hoành Mạc Bắc, vùng vẫy Tam Quốc, những việc gã làm đều là việc lớn, không tránh khỏi nhiều lần có chuyện phạm vào việc cấm. Ổ sói được canh chừng rất nghiêm ngặt

Những cự phách đương đại ấy, không có một ai là đầu óc đần độn tứ chi phát triển cả. Những người có đầu óc đần độn cho dù võ nghệ có cao thì khi chiến đấu cũng sẽ chỉ bị người khác lấy đi tính mạng, sớm muộn gì cũng hóa thành đống bạch cốt.

Cũng chính vì người canh chừng cho y quá nhiều, nên Bạch Lang không chịu rời khỏi thảo nguyên. Lần này đột nhiên đích thân xuôi Nam cầu kiến Văn Nhị thái gia, có thể thấy thứ đồ mà gã mất đi đối với gã mà nói quan trọng đến mức nào.

Gia Cát Ánh Huy không điều khiển được tay của mình, lần tiện mượn gió bẻ măng này quả nhiên đã gây ra một rắc rối lớn.

- Người có thể dễ dàng vào phòng ngủ của Bạch Lang lấy đi món đồ quý giá của gã, trên đời này chỉ có Gia Cát Ánh Huy và lão tặc Vương “Thượng Đế Chi Thủ” của Ý mới có bản lĩnh ấy. Nhưng Thượng Đế Chi Thủ ở ẩn đã lâu, nhiều năm nay không nghe tin tức gì của ông ta, chắc chắn không vô duyên vô cớ mà đến đại thảo nguyên đi cướp Trường Xuân An Thần Hương. Món đồ này người Tây chưa chắc dùng đến, tính đi tính lại thì Gia Cát Ánh Huy là mối nghi ngờ lớn nhất. Theo quẻ tượng để xem, cũng ứng với trên người y.

Văn Nhị thái gia giải thích vài câu.

Tân Lâm hỏi:

- Lão gia tử, rút cuộc đó là thứ gì mà khiến Bạch Lang căng thẳng vậy?

- Bạch Lang không nói, nhưng xem cử chỉ của gã có thể thấy món đồ ấy có liên quan đến chuyện tình cảm.

- Có liên quan đến chuyện tình cảm sao?

Lần này Tân Lâm đơ người, trong chốc lát vẫn chưa thực sự gắn kết được hai chữ “tình cảm” và thiên hạ kiêu hùng Bạch Lang lại với nhau.

Văn Nhị thái gia gật gật đầu nói:

- Có lẽ là vậy, đó là chuyện riêng của gã, ta cũng không tiện tra cứu đến cùng. Nhớ trước kia có một lần gặp mặt, gã vẫn là một nam nhân tốt, ta đã suy diễn cho gã một lần.

Văn Nhị thái gia vừa là truyền nhân chính thống của Vô Cực Môn, đệ tử thân truyền của Chỉ Thủy tổ sư, thuật bói toán này đương nhiên tinh thông vô cùng. Bạch Lang lập tức tìm đến Hoàng Hải, coi như vô cùng “đúng bệnh”, quả nhiên có thu hoạch lớn.

Tiêu Phàm nói:

- Xem ra lần này Gia Cát Ánh Huy gặp phiền phức lớn thật rồi.

Trận thế mà Bạch Lang bày ra thật sự là không chết không được, bị anh cả giang hồ như Bạch Lang chĩa vào thì cái đầu của Gia Cát Ánh Huy e rằng phải to hơn bình thường vài phần nữa.

- Sư đệ, Gia Cát Ánh Huy quả nhiên gặp phiền phức. Nhưng nếu như ta không nhìn nhầm, thì phiền phức của sư đệ còn lớn hơn tên Vua trộm kia nhiều.

Văn Nhị thái gia cẩn thận quan sát tướng mạo của Tiêu Phàm rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.