Tự nhận là luôn luôn thương hương tiếc ngọc quen rồi, Mai Ngạo Hàn đang do dự có nên đảm đương một màn anh hùng cứu mỹ nhân hay không thì bàn tay nhỏ bé đang gắt gao níu lấy vạt áo hắn phía sau thình lình buông lỏng ra, bên hông bỗng nhiên trống trải làm hắn có chút không quen. Hắn không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa trốn phía sau mình. Thịnh Bảo Hoa cũng không quản Mai Ngạo Hàn vừa mới làm tấm lá chắn ình, yên lặng kéo tay áo lau mặt, lau sạch những vụn điểm tâm còn dính trên mặt, sau đó phủi phủi chiếc váy đỏ nhiều nếp nhăn, vô cùng kiên định bước ra từ phía sau Mai Ngạo Hàn, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi đến trước mặt Mộ Dung Vân Thiên. Mộ Dung Vân Thiên nghiêng đầu nhìn hồng sam thiếu nữ đứng trước mặt mình, cảm thấy cũng có chút kinh ngạc. “Mộ Dung đại hiệp.” Nàng cúi đầu gọi. “Ừ?” “Bảo Bảo tiếp tục lớn thêm một chút cũng sẽ biến thành giang hồ đệ nhất mỹ nhân !” Ngẩng đầu, Thịnh Bảo Hoa nhìn Mộ Dung Vân Thiên, nói lời thề son sắt. Thanh âm thanh thanh thúy thúy làm cả đại sảnh lâm vào trầm mặc quỷ dị. Tần La Y hợp thời xuy cười một tiếng, “Này, con bé quê mùa, ngươi đang đứng đó nói chuyện nực cười gì đó.” Thịnh Bảo Hoa cắn môi, cặp mắt hắc bạch phân minh nhìn Mộ Dung Vân Thiên, vẫn không nhúc nhích. Mộ Dung Vân Thiên nhìn cặp mắt trong suốt kia, đáy lòng thở dài một hơi. Tần La Y thấy nàng không để ý tới khiêu khích của mình, tức giận đến nghiến răng, vừa định mở miệng nữa thì bắt gặp ánh mắt lơ đãng của Mộ Dung Vân Thiên giờ đang thản nhiên liếc nhìn mình. Chỉ là thoáng nhìn thản nhiên, lại làm đáy lòng nàng sinh ra lạnh cả người, Tần La Y theo bản năng liền ngậm miệng. Sau đó, Mộ Dung Vân Thiên mỉm cười đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối bời của Thịnh Bảo Hoa, nhẹ giọng nói, “Ừ, Bảo Bảo đã rất xinh đẹp rồi.” Thịnh Bảo Hoa ngơ ngác quan sát nam tử mỉm cười ôn nhu trước mắt, giống như thấy một chùm hoa đào trong nắng nở rộ trước mắt nàng, không tự chủ được, vẻ mặt trở nên ngượng ngùng. Trong ánh mắt trêu ghẹo của mọi người, vẻ mặt Mộ Dung Vân Thiên bình tĩnh nắm tay Thịnh Bảo Hoa đi ra khỏi Lan Hoa sảnh. Bị hắn kéo ra tới cửa, Thịnh Bảo Hoa mới hồi phục lại tinh thần, dừng bước, kéo tay hắn, “Đại hiệp, áp trại tướng công…” Ngay cả khi bị sắc đẹp mê hoặc, Thịnh Bảo Hoa cũng vẫn còn không quên chính sự của nàng, “Huynh làm áp trại tướng công của ta nha.” Ngụ ý của Thịnh Bảo Hoa cô nương là,vâng, nếu ta đã đủ đẹp, vậy thì huynh làm áp trại tướng công của ta đi thôi. “Được.” Mộ Dung Vân Thiên cười nhẹ, mắt cũng không chớp gật đầu. Ánh mắt Thịnh Bảo Hoa sáng ngời rực rỡ, ý tứ cúi đầu thẹn thùng, sau lại rất nhanh ngẩng đầu giữ chặt tay Mộ Dung Vân Thiên, “Chúng ta nhanh quay về Bảo Vân sơn Phi Thiên trại bái đường thành thân, phụ thân nhất định sẽ thật cao hứng !” Mộ Dung Vân Thiên cười đến càng ôn nhu, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa hai má trắng nõn nà của nàng, “Sao có thể qua loa như thế được, cưới Bảo Bảo là việc đại sự, tất nhiên phải chọn ngày lành tháng tốt, sau đó mang đủ lễ vật đến nhà bái phỏng nha.” Xúc cảm dịu dàng làm cho vẻ thẹn thùng trên mặt nàng nháy mắt biến mất Thịnh Bảo Hoa ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, ngực giống như có một chú thỏ con, phù phù phù phù nhảy nhót không ngừng. “Vậy ta với huynh cùng chuẩn bị lễ vật!” Lấy tay che ngực cảm thấy có chút không khỏe, Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng nói. Mộ Dung Vân Thiên chậm rãilắc lắc đầu, “Tân nương tử hẳn là nên về nhà mẹ đẻ chờ mới đúng, trước tiên nàng quay về Bảo Vân sơn đi.” “Nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết.” Trong cặp mắt đen lúng liến hiện lên một tia giảo hoạt, Thịnh Bảo Hoa lôi kéo ống tay áo của hắn nhẹ nhàng lay động, mềm mại làm nũng. Gân xanh trên đầu nổi lên, Mộ Dung Vân Thiên mím môi, vẻ ôn nhu trên mặt thoáng nhạt đi một chút, hắn áp sát người vào nàng, hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng. Thịnh Bảo Hoa có chút mờ mịt mở to hai mắt, không biết vì sao, cảm giác chú thỏ con trong ngực càng lúc nhảy nhót càng lợi hại. “Không câu nệ tiểu tiết?” Mộ Dung Vân Thiên kề sát bên tai nàng, thình lình chìa đầu lưỡi, nhẹ nhàng từ từ liếm tai nàng, cảm giác được thân hình nho nhỏ kia lập tức cứng đờ, hắn cười nhẹ cố ý đưa tay ôm gọn nàng trong ngực, cúi đầu đặt lên trán nàng, ánh mắt mờ ám, mong nhìn thấy trong mắt nàng có chút kinh hoàng. “Ừm?” Thịnh Bảo Hoa chưa bào giờ trải qua tình huống này, nhất thời không biết ứng phó như thế nào, cứng người lại trong lòng ngực hắn. “Sợ?” Thấy cô gái nhỏ nhắn trong lòng bị bầu không khí đen tối bản thân vô tình xây dựng làm sợ hại, Mộ Dung Vân Thiên càng không định dễ dàng buông tha nàng, đầu ngón tay thon dài lướt nhẹ dọc sống lưng nàng, cảm giác được nàng đang rùng mình Hai chân Thịnh Bảo Hoa mềm nhũn, nếu không phải Mộ Dung Vân Thiên còn ôm nàng, nàng xác định vững chắc cực kỳ mất mặt đặt mông ngồi dưới đất . Thấy nàng dùng hai tròng mắt ngập nước đáng thương nhìn mình, Mộ Dung Vân Thiên lại có chút mềm lòng, thoáng nới lỏng buông tay, hắn cười hỏi, “Còn muốn áp trại tướng công sao?” Thịnh Bảo Hoa cắn môi, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu kiên định phun ra một chữ, “Còn.” Mộ Dung Vân Thiên dở khóc dở cười, nhịn không được nhéo nhéo mũi của nàng, “Tiểu nha đầu, cô có biết tướng công là cái gì không?” “Ta biết!” Thịnh Bảo Hoa lập tức dùng một loại ánh mắt đừng xem thường người ta, tức giận nhìn Mộ Dung Vân Thiên. “Sao?” “Tướng công chính là cả đời ở bên cạnh Bảo Bảo!” Thịnh Bảo Hoa thập phần khí thế đưa ra định nghĩa. Mộ Dung Vân Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi hồng nhuận nhuận của nàng, hết sức hài lòng thấy nàng lại cứng đờ, dùng ánh mắt như một con thỏ nhỏ đang kinh hoàng nhìn mình, hắn hiểu rõ rồi, đây là một nha đầu thiếu giáo huấn … “Tướng công…” Hắn cúi đầu, đôi môi lành lạnh dán lên cái miệng nhỏ nhắn luôn lải nhải, sau đó lại thối lui một chút, “Còn phải thân thiết hơn việc này nữa nha.” Thịnh Bảo Hoa cô nương hóa đá nguyên tại chỗ, vẻ mặt dại ra. “Giang hồ không thích hợp với cô, đi về nhà đi.” Mộ Dung Vân Thiên thản nhiên lui về phía sau từng bước, nhẹ nhàng buông một câu, thập phần tiêu sái xoay người trở về phòng. Mới vừa đi vài bước, liền cảm giác tay áo bị kéo chặt, Mộ Dung Vân Thiên dù vậy vẫn thong dong quay đầu lại, nhưng không ngờ cô gái vừa mới còn hóa đá đột nhiên nhào vào trong lòng hắn, vươn cánh tay ôm lấy cổ hắn, tốc độ nhanh như chớp kéo đầu hắn xuống, sau đó… Đôi môi mềm mại ngọt ngào liền phủ lên. Lúc này, đổi lại là Mộ Dung Vân Thiên ngây dại. “Là như vậy sao?” Cánh môi mềm vẫn dán trên môi hắn, mỗ cô nương thập phần nghiêm túc hỏi. Mộ Dung Vân Thiên há hốc mồm, đang muốn nói gì đó, một chiếc lưỡi đinh hương liền quét lại, hắn thoáng kinh ngạc, đẩy mạnh nàng ra. Này này này… Này tính là gì? Vô sự tự thông(*)? “Vừa rồi huynh cũng liếm lỗ tai của ta, cho nên nhất định phải liếm mới được sao?” Mỗ cô nương thập phần hiếu học, hơn nữa am hiểu am hiểu đạo lý vô cùng sâu sắc. Mộ Dung Vân Thiên vô lực trừng mắt nhìn cô nương không sợ trời không sợ đất này, cứng mềm kiêng, mỡ muối không vào này, cảm giác mình thật sự có điểm chật vật. “Đại hiệp?” Thấy Mộ Dung Vân Thiên nhìn mình im lặng không nói, Thịnh Bảo Hoa lại càng áp sát hơn. Mộ Dung Vân Thiên đau đầu đè trán, xoay người đi vào phòng, Thịnh Bảo Hoa tự động tự giác đi vào theo. Ngồi xuống bên cạnh bàn, Mộ Dung Vân Thiên định rót chén trà uống, khẽ vươn tay đã thấy mỗ cô nương đã nhanh tay rót trà, ân cần đưa đến tay mình. Không nói gì tiếp nhận chén trà, đả thông yết hầu, Mộ Dung Vân Thiên quay đầu nhìn thoáng qua Thịnh Bảo Hoa đang tha thiết mong chờ nhìn mình, cảm giác càng lúc càng đau đầu.