Hai tiểu quỷ đầu này,... không khí giữa hai đứa nó có chút kỳ quặc!
Lục Quân Diêu nhạy cảm phát hiện, tình cảm tốt đến khó tin của hai huynh muội lúc trước, bây giờ không có nói chuyện với nhau. Vẻ mặt Kỳ Nhi không để ý không nói, Phán Nhi cũng không còn động một tý là ca ca dài, ca ca ngắn nữa, ngược lại suốt ngày chạy tới trong viện con trai một của hộ vê.
Hình như…. Tên gọi là Tiểu Vũ.
Chỉ cần chuyện liên quan đến nữ nhi, hắn rất lưu ý, chuyện lớn hay nhỏ không có một cái nào hắn không biết.
Chẳng lẽ bởi vì chuyện của hắn, nên vẫn còn giận dỗi?
“Ca ca đáng ghét nhất…” Cách đó không xa, bé vẫn còn lẩm bẩm oán trách. Lúc ở với Kỳ Nhi không vui, sẽ theo thói quen luôn tìm tới Tiểu Vũ tâm sự, tuy là Tiểu Vũ có chừng mực không thích nói chuyện, lại luôn kiên nhẫn ngồi lắng nghe, yên lặng vì bé rót thêm nước, che chở cùng chăm sóc như vậy, không hề giống một hạ nhân đối với chủ tử.
Chậm rãi đi dạo, đi đến chỗ luyện võ, Kỳ Nhi đánh quyền lên cọc gỗ, quyền pháp kia lộn xộn, cho thấy tâm trạng người đánh quyền nóng nảy.
Hắn nhìn cái đình ở chỗ xa kia, lại đem tầm mắt kéo về phía trước.
Quan hệ giữa ba đứa trẻ này, rất có ý vị sâu xa.
Hắn không có ý kiến gì, tương lai ba đứa trẻ phát triển như thế nào, toàn bộ phải phụ thuộc trái tim Phán Nhi thuộc về người nào.
Tùy ý tìm nơi ngồi xuống, lẳng lặng xem nhi tử đánh quyền.
Đợi nhi tử thu quyền xong, mới tự nhiên nói ra một câu: “Lục Kỳ Quân, người nào dạy võ cho con? Thật rách nát.”
Kỳ Nhi sửng sốt, bỗng nhiên bị người làm nhục, nổi giận định xoay người bước đi.
“Nên nhớ Du Long Xuất Thủy, tinh túy này ở chỗ lấy hư đánh thực, đánh bất ngờ cho nên đoạt được tiên cơ, mỗi chiêu con xuất ra đều cứng rắn, cùng lắm bất quá chỉ là cậy mạnh; chiêu Long Phá Vân còn lại là khí thế muôn vàn, chế địch chỉ trong chớp mắt, con xuất lực không đủ, yếu kém đến nỗi đánh con muỗi cũng không chết,... Hư không giả, thực không thật, chính mình tính tình nóng nảy, lúc luyện võ lại lấy ra phát tiết một trận như vậy, sư phụ con không phải là dạy con như vậy đi?”
Lời nhận xét sâu sắc như trúng tim đen khóa trụ lại bước chân của Kỳ Nhi. Cậu biết Lục Quân Diêu không có nói không có mục đích, khuôn mặt căng cứng nhỏ nhắn mặc cho hắn công kích.
“Vẫn còn đứng đó làm gì? Đánh lại một lần nữa, nếu còn đánh không được, đừng trách ta nói con quá ngu ngốc.”
Hắn dùng từ thật sự không dịu dàng, thậm chí còn có chút chói tai, từ trước đến nay lòng tự trọng của Kỳ Nhi rất lớn, cũng không biết vì sao mình lại nghe lời như vậy, cư nhiên đem bộ quyền pháp kia luyện tập lại một lần nữa.
“Thân trên thẳng, quyền trái lệch, cổ tay hướng vào phía trong… Đúng, ra quyền!” Lục Quân Diêu một mặt đứng xem, một mặt đúng lúc sửa đúng lại: “Phía dưới không ổn, ra quyền lực đạo không đủ, ánh mắt nhìn tập trung vào một điểm, rất tốt, ra quyền…”
Có lẽ thói kiêu ngạo làm hại đi, Kỳ Nhi không chịu nổi khi nghe phụ thân phê bình không đúng tý nào, cho nên từng câu sửa đúng, nghĩ cố gắng đạt được tốt nhất, để cho hắn tâm phục khẩu phục.
Thu quyền, cậu xoay người, chờ đợi phụ thân lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau….
Cọc gỗ phía sau truyền đến âm thanh “ầm, ầm”, sững sờ quay đầu lại, thân cọc gỗ vỡ vụn từng khúc, sụp đổ ở trên mặt đất thành một đống gỗ vô dụng, Kỳ Nhi hết sức kinh ngạc đến ngây người.
“Qua đây, lại đây ngồi.”
Cậu còn đang ngẩn người, theo bản năng lại ngồi bên người Lục Quân Diêu.
“Con vẫn còn nhỏ, học không được lực khống chế, xem ra ngày mai phải mời người về làm thêm nhiều cái cọc gỗ rồi. Qua vài năm, con sẽ hiểu được khí uẩn nội liễm, có thể đem nội lực thu phóng thỏa đáng, vận dụng tự nhiên.”
Kỳ Nhi kinh ngạc, dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn hắn.
Đây là người nói ngoài miệng là không quan tâm cậu, không cần có một đứa con không thừa nhận phụ thân sao?
Hướng dẫn cậu luyện võ, còn muốn người làm thêm nhiều cọc gỗ cho cậu luyện tập… Tuy chỉ tùy ý nói mấy câu, nhưng cậu cảm nhận được dụng tâm ở trong đó.
“Kỳ Nhi, con rất thích Phán Nhi đi? Là thích nó đối đãi giống như thê tử?”
Thình lình nói một câu, một tia hảo cảm vừa lóe lên lập tức bị dập tắt, cậu kinh động nhảy dựng lên, rống to: “Phán Nhi là muội muội ta, ta không cho phép ông hoài nghi mẫu thân, mẫu thân không có lỗi với ông, ông dám làm tổn thương mẫu thân, ta liều chết với ông.”
“Lục Kỳ Quân, con ngồi xuống cho ta, ít đỏ mặt tía tai gọi ta ầm ĩ, ta nên làm cái gì không đến phiên con giáo huấn. Mới có như vậy không nhẫn nhịn được, ta dám gả con gái cho con sao?”
“...”
“Con tốt nhất nên rõ ràng, con là nhi tử của ta, không có nghĩa là con chiếm được ưu thế gì, cũng giống như nữ nhi không có chung huyết thống với ta, không có nghĩa là ta sẽ hi sinh hạnh phúc của nó thành toàn cho tâm tư của bản thân, nếu con không thể khiến cho con bé hạnh phúc, ta sẽ thay nó làm một hôn sự náo nhiệt, đem tay nó giao cho người nó muốn phó thác cả đời, con nghe có hiểu không?”
“...Phán Nhi, là do ta nhặt về, không có quan hệ với mẫu thân.” Hơn nửa này, cậu mới nói được một câu.
“Ta biết.” Chủ động giải thích, cho thấy địch ý của Kỳ Nhi đối với hắn đã không còn nặng nề nữa. Cậu tín nhiệm hắn, tin tưởng hắn không lấy thân thế của Phán Nhi đi thương tổn người khác, không phải sao?
“Cho nên ta mới tìm con nói rõ ràng. Ta sẽ không làm trái ý nguyện của Phán Nhi, càng không cho phép con thi ân phải cầu báo, tuy Phán Nhi là do con nhặt về, nhưng quyền lợi của con chỉ dừng lại ở vị trí một người huynh trưởng kính yêu cùng cảm ơn, nếu muốn trở thành phu thê còn phải xem con làm như thế nào, đó không phải dựa vào thân phận có thể đạt được, giống như biểu hiện gần đây của con, vô cùng không phù hợp. Một người làm cho nữ nhân thương tâm phải đi tìm người khóc lóc kể lể, ta sẽ không cân nhắc gả Phán Nhi cho người đó.”
“Ta, ta không phải…” Cậu muốn biện giải cho chính mình, cậu chỉ là… sốt ruột che chở bé, sợ bé bị tổn thương, thoáng chốc xuất hiện một người liền đem những năm che chở của cậu cho xuống dưới, tư vị rất không đúng!
“Ta làm Nha Nhi khóc sao?” Nói một câu chặn cậu lại: “Trừ bỏ vài năm trước bắt buộc phải rời xa nàng, để cho nàng thời gian chịu đựng ủy khuất ở bên ngoài. Thân thể ốm đau không cách nào tự chủ, nhưng khiến cho nữ nhân của mình chịu khổ là không đúng, cho nên ta không có oán thán, sớm chuẩn bị thừa nhận địch ý của con cùng với hận ý của nàng. Ít nhất từ sau khi ta tự chủ được tự nhận bản thân chưa từng để cho nàng rơi một giọt lệ nào, mà con lại lấy danh nghĩa là bảo vệ mà làm tổn thương người, Lục Kỳ Quân, con hơn ta ở điểm nào?” *&^Kieu@#$2Nga$#L3%^Qu4y$