Đại Hiệp Hồn

Chương 114: Chương 114: Đạo là vô tình lại hữu tình (1)




Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa

Một kỹ nữ thanh lâu, lại có chỗ ở u nhã bực này, thân phận của Cổ Yên không nói cũng biết, không hề đơn giản.

Đi thêm một lát, tú bà dẫn đường kia khẽ ngừng bước chân, nhấc tay khẽ chỉ, õng ẹo nói: “Dư công tử nhìn xem, Yên tỷ tỷ đang tựa lan can chờ đợi, trông mòn con mắt rồi, Trần Nhị xin cáo lui đây.”

Miệng nói “Cáo lui”, chỉ là cúi người vái lạy, khom người không dậy, người cứ thế lui lại phía sau.

Dư Chiêu Nam mỉm cười nói: “Làm phiền, làm phiền, đây là phần thưởng cho ngươi, xin đừng chê ít.” Lấy ra một thỏi bạc, nhấc tay ném qua.

Tú bà kia cất tiếng vui mừng nói: “Trần Nhị tạ phần thưởng.”

Lời nói vừa dứt, bạc đã đến trước mắt, vòng eo không ngừng õng ẹo đung đưa, duỗi tay nhận lấy. Nào biết được Dư Chiêu Nam sử dụng chân lực, chính là cố ý thử một lần, bạc không thể nhận được, vừa mới chạm vào đã bị chà phá bàn tay, đau đến nỗi nhe răng nhăn mặt, xoa tay kêu khóc.

Bàn tay tuy đau nhức, nhưng bạc trắng vẫn quan trọng hơn so với máu thịt, Trần Nhị chuyển mình, nhanh chóng nhặt lên thỏi bạc trên mặt đất, lúc này mới xoa vuốt bàn tay, vội vàng lui ra.

Ba người nhìn nhau cười, xuyên qua hành lang u tối, đi thẳng lên lầu cao. Cổ Yên kia trang điểm xinh đẹp, nghênh đón ở bậc thang, khẽ nâng váy thi lễ, trách móc nói: “Lãnh nguyệt sơ tinh hàn lộ trọng, ca quản lâu thai đệ kỷ gia (i). Dư gia, ngươi không biết đường sao a?”

Dư Chiêu Nam cười ha ha nói: “Lưu lang Thiên Thai mê cổ động, hổ phách lưu túy tử diệc hưu (i). Cổ cô nương bày tiệc mời rượu, mặc dù ta không biết đường đi, mượn một đầu hạc tiên, ta cũng vẫn muốn tới đấy.”

Cổ Yên ném ra mị nhãn, khóe miệng khẽ cong lên, cười một tiếng nói: “Ngươi muốn chết a, ngay trước mặt bằng hữu mới kết giao của ta, vừa gặp mặt đã chiếm tiện nghi của ta? Cổ động đã phong bế, ngươi đi chỗ khác mà mê đi a.” Thân thể yêu kiều xoay chuyển, vạt váy lượn lờ, khinh nhẹ như yến mà tha thướt bước đi.

<...>

(i) Dịch nghĩa:

Trăng tĩnh lặng, sao thưa thớt, giọt sương lạnh trĩu nặng.

Hát khúc sáo nơi lầu đài cao chỉ có mấy nhà.

Chàng Lưu ở chốn Thiên Thai mê say chốn quê xưa,

Hổ phách lạc trôi say hương rượu thì chết cũng vui lòng.

Cả đoạn:

Cổ Yên mở lời: than thở trong đêm vắng lặng, cảnh sắc tiêu điều giá lạnh, còn ai khác nàng bày tiệc mời rượu ở lầu cao của mình, oán trách đám người Hoa Vân Long, nhưng chỉ gọi tên Dư Chiêu Nam, tại sao vòng vo đến trễ.

Dư Chiêu Nam đáp lại: nhắc tới chuyện chàng Lưu có cơ duyên lạc vào Thiên Thai, cưới được tiên nữ, vui sống hạnh phúc, nhưng vì nhớ quê xưa, mặc kệ lời khuyên mà trở về nhà, phát hiện đã qua bảy đời nhân thế, về sau không thể về được Thiên Thai. Lại nói tới hổ phách, ý muốn nói bọn hắn phong lưu, không giống với chàng Lưu, có mỹ nhân như Cổ Yên mời, dù có “đạo tâm” kiên cường như hổ phách cũng không thể không tan chảy, si mê nàng, chết cũng vui lòng.

Ngoài ra, Dư Chiêu Nam còn cố ý chơi chữ “mê cổ động” (迷古洞) nhớ quê thì dùng “mê” không được chính xác lắm, “động” cũng có một nghĩa khác. Ba chữ này còn có ý: hắn ham mê một cái động nào đó trên thân thể Cổ Yên nên mới tới.

Thâm ý trong đó, xét theo hoàn cảnh ám muội, đối đầu không rõ của hai bên, Cổ Yên có thể đang châm chọc, thăm dò mục đích tới, còn Dư Chiêu Nam thì tung hỏa mù, cố ý đánh lừa Cổ Yên rằng đám người chỉ vì háo sắc si mê nàng mà tới.

<...>

Ba người nhìn nhau lần nữa, cười một tiếng, theo sát sau lưng nàng, sóng vai mà đi. Chuyển qua mặt phía đông, trung gian là phòng khách, dưới ánh sáng đèn lồng chập chờn, quả nhiên là tiệc rượu thịnh soạn, ngay cả chỗ ngồi cũng đã sắp đặt ổn thỏa. Nha đầu Vân Nhi ra đón, dịu dàng khẽ chào, nói: “Ba vị công tử gia, nếu các ngươi tới muộn chút nữa, rượu và thức ăn đều phải nguội lạnh.”

Thái Xương Nghĩa nhìn thấy Vân nhi, đột nhiên trong lòng ý động, cũng lấy ra một thỏi bạc, nói: “Chúng ta uống rượu, nhờ ngươi hầu hạ, vậy ngươi cũng phải vất vả, thỏi bạc này xem như phần thưởng cho ngươi mua phấn hoa.” Cong ngón tay búng ra, bạc bay đi.

Chỉ thấy Cổ Yên duỗi ra tay nhỏ, tay áo cuốn lên một cái, cuốn thỏi bạc vào trong tay áo, xoay người cười quyến rũ nói: “Thái gia có chút hẹp hòi a, thân phận của ta đã lộ ra, Thái gia không cần thử lại chứ?”

Lời nói khẽ dừng, nhìn Vân nhi nói: “Đi lấy bảo kiếm và hành trang của Hoa công tử đến đây, cũng giúp cho ba vị công tử gia yên tâm một chút, chúng ta cũng không có ác ý.”

Lời nói rõ ràng, ai cũng không thể tức giận, Thái Xương Nghĩa đỏ mặt lên, trố mắt không biết làm sao, hai người Hoa, Dư đồng thời khẽ giật mình, cũng không biết Cổ Yên bày tiệc mời rượu, rốt cục là có dụng ý gì?

Vân nhi mang tới bảo kiếm và hành trang, cười với Hoa Vân Long, nói: “Hoa gia, ngươi có muốn kiểm tra một chút không?”

Hoa Vân Long cười ha ha nói: “Tại hạ không sợ thiếu đồ vật gì, chỉ sợ lại bị đâm một châm trên huyệt ngọc chẩm.”

Cổ Yên cười khanh khách nói: “Ta chỉ sợ kiếp này không còn cơ hội đâm nữa, nếu ngươi không sợ ta hạ độc trong rượu, vậy mời ngồi a.”

Hoa Vân Long cao giọng cười, cũng không đáp lời, dẫn đầu đi đến chỗ ngồi trong bữa tiệc.

Bốn người phân theo chủ khách ngồi xuống, Vân nhi tới rót rượu, Hoa Vân Long nhấc tay cản lại, nói: “Chờ một chút, tại hạ vừa mới kiểm tra, không lẽ bầu rượu đó chính là Uyên Ương Tửu?”

Trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười chân thành, thấy được cũng không phải là thực sự nhận thức, Cổ Yên kia nhân cơ hội lộ ra vẻ hờn dỗi, một tay đoạt lấy bầu rượu ôm vào ngực, chu môi anh đào, nói: “Không cho phép nhìn, nói thực với ngươi, bầu không phải Uyên Ương bầu, nhưng rượu là Uyên Ương Tửu, Hoa gia tốt nhất là đừng uống.”

Dư Chiêu Nam khẽ vươn người một cái, lại đoạt lấy bầu rượu từ trong tay Cổ Yên, nâng bầu rót rượu, thanh âm đầy tiếng thở dài, nói: “Dao Trì tiên nữ mời tiệc tửu, chỉ ước uyên ương chẳng ước tiên.”

Cổ Yên liếc ngang mị nhãn, mị thái lan tỏa khắp chốn, “phì” một tiếng nói: “Ai là uyên ương? Ai là tiên? Dư gia cũng thật không biết xấu hổ.”

Nhãn châu xoay động, nhìn sang Vân nhi nói: “Vân nhi a, các vị công tử gia cũng đã thưởng ngân lượng, ngươi thật sự cho rằng họ muốn tự mình rót rượu hay sao?”

Lúc này Vân nhi mới tiếp nhận bầu rượu, lần lượt giúp mọi người rót đầy chén rượu.

Cổ Yên bưng chén rượu lên, nâng lên trước mặt Hoa Vân Long đầu tiên, nói: “Nô gia kính Hoa gia, một đường đã ủy khuất Hoa gia, mượn một chén rượu này để chuộc tội.” Nâng chén lên môi, một hơi uống cạn sạch.

Hoa Vân Long cao giọng cười, nói: “Tại hạ yêu thích ngao du khắp nơi, vốn có ý định đi Giang Nam một chuyến, mặc dù không được thấy cảnh tượng ven đường, thực sự tránh không khỏi một chút buồn bực, ha ha, nếu nói là ủy khuất, tại hạ nguyện ý chịu ủy khuất thêm một lần nữa.” Nâng chén lên, cạn một chén đáp lại.

Dư Chiêu Nam nhạy bén liếc mắt nhìn thấy Hoa Vân Long nháy mắt một cái, tiếp theo lại mấp máy miệng, vừa tỏ vẻ đồng ý, cũng biểu hiện trong rượu không có độc, vì vậy lập tức nâng chén rượu lên, cao giọng cười nói tiếp lời: “Có kiều nữ đồng hành, lại không có cảnh tượng kiều diễm, luôn là một chuyện đáng buồn bực tiếc nuối. Trước đó ta một mực chân thành theo đuổi, nếu có cơ duyên bực này, Cổ cô nương cũng đừng phá hư phong cảnh, phong bế huyệt đạo của ta...”

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.