Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Hoa Vân Long thầm nghĩ trong nội tâm: “Nước mắt là thứ hiển nhiên phải có, nhưng ta cũng không thấy chút gì giống như nước mắt trên mặt ngươi.” Hắn đột nhiên lớn tiếng quát lên: “Phu nhân hãy cẩn thận, vãn bối chuẩn bị dỡ quan tài ra đây.”
Còn chưa nói xong, hắn đã dồn sức vào hai tay, lật mạnh tấm ván liệm quan, quan tài đã được mở ra.
Quan tài vừa được mở ra, một trận mùi vôi đã xông vào mũi, pha lẫn trong mùi vôi đậm đặc kia, còn ẩn ẩn một cỗ mùi hương thơm nhàn nhạt. Khứu giác Hoa Vân Long cực kỳ nhạy bén, hơn hẳn những người bình thường, nhất là với những thứ mùi thơm như thế này, đầu mũi vừa cảm nhận được hỗn hợp mùi vị khác thường kia, trong lòng hắn đã minh bạch, sáng như trăng, trắng như tuyết, lại thuận theo mà biến đổi sắc mặt mê hoặc, kêu lên một tràng âm thanh quái dị: “Ôi chao, thật thơm, thật là thơm a...”
Đầu mũi nhăn lại, bất thình lình đã phong bế hô hấp, không hít thêm một chút hương thơm nào nữa.
Vưu thị đứng một bên ngạc nhiên sững sờ, cũng có phần kinh hãi, trong lòng kỳ quái vì sao độc hương trong cỗ quan tài đã phát tán ra mà vẫn chưa có độc chết tiểu tử hoàn khố một thân y phục lụa là kia, càng nghĩ càng kinh hãi biến sắc, không nghĩ nhiều nữa, cánh tay phải đã trầm xuống, dồn sức ném ngọn đèn bay về phía mặt Hoa Vân Long, chân trái nhấc lên, thoáng cái đã đá về phía thắt lưng Hoa Vân Long. Hoa Vân Long cười ha hả, cánh tay phải giương lên, bất thình lình đã bắt được cánh tay Vưu thị, lôi kéo Vưu thị kia nhấn tới chỗ quan tài.
Sau khi nắp quan tài hoàn toàn mở ra, Vưu thị trực tiếp phong bế hô hấp của bản thân nhằm tránh khỏi hít trúng độc hương, nhưng lúc này cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, kinh sợ quá độ mà quên mất, mở miệng kêu to đau đớn, lập tức một cỗ độc hương chui vào trong mũi, chỉ thoáng chốc đã bất tỉnh nằm xuống. Những chuyện này xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, Hoa Vân Long muốn đối phó Vưu thị, đó là quá đơn giản, dùng thủ đoạn cũng quá dư thừa đi.
Đột nhiên một cỗ lực lượng xé gió đánh tới, tập kích ngay sau lưng. Hoa Vân Long ngạc nhiên kinh hãi, trong lúc nhất thời không giữ được bình tĩnh, nhưng phản xạ ưu việt thì hắn vẫn có, thân hình lóe lên một cái đã nhanh như một tia chớp mà lui ra phía xa. Chỉ nghe “Xùy”một tiếng, quần áo trên lưng Hoa Vân Long đã bị xé đi một mảnh rồi.
Lúc này, trong linh đường tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Thân thể Hoa Vân Long còn chưa ngừng lại, lực lượng xé gió này đã truy sát theo mà tiếp tục tập kích hắn, Hoa Vân Long vội vàng bước ngang một bước thật nhanh, cuối cùng đã tránh đi kình phong. Hắn xuất thân từ võ lâm thế gia, công phu các loại và bộ pháp di chuyển tránh né tự có chỗ độc đáo hơn người. Lúc này đây, hắn đã nhận ra được thứ quỷ dị tập kích bản thân, chính là “Hắc Nhi” mà Vưu thị kia vẫn luôn ôm trong ngực. Hắn không kiềm được mà vừa bực mình vừa buồn cười, mắt thấy hai luồng ánh sáng vàng kim rực rỡ lại một lần nữa tăng tốc di chuyển, hắn lập tức nghiêng nghiêng thân hình, lóe lên một cái đã đến gần, tung một cước tấn công. Hắc Miêu vốn là một loài đặc biệt ở Tây Vực, trải qua dạy dỗ huấn luyện lâu dài, rất giỏi về chiến đấu mà đặc biệt là ám sát. Hoa Vân Long đá ra một cước, vậy mà không thể đá trúng, Hắc Miêu kia nhào lên một cái, quay ngược tập kích về phía đùi phải của Hoa Vân Long.
Hoa Vân Long khà khà mà cười gian, nói ra: “Tiểu súc sinh, ngày hôm nay thiếu gia nhất phải bắt sống ngươi cho bằng được.”
Tính trẻ con của hắn lại nổi lên, gập hai chân một cái đã ngồi xổm xuống dưới, cánh tay trái bắt lấy mảnh y phục bị xé trên lưng, cánh tay phải đánh ra một trảo nhanh như điện, trực tiếp chộp tới cái cổ Hắc Miêu kia.
Bỗng dưng, phía sau tấm màn che quan tài vang lên một tiếng sáo ngân sắc lạnh. Sáo ngân vô cùng cấp bách, Hắc Miêu kia nghe thấy được tiếng sáo ngân, lập tức áp sát mặt đất, nhắm thẳng về phía sau màn che mà bỏ chạy. Hoa Vân Long hét lớn một tiếng: “Muốn trốn chỗ nào.”
Lao thẳng người chụp tới, một phát bắt được cái đuôi Hắc Miêu, không ngờ Hắc Miêu kia uốn éo thân thể, một miệng cắn ngược lại, dọa cho Hoa Vân Long quát to một tiếng, cuống quít thu lại cánh tay.
Chỉ nghe một trận thanh âm đi lại dồn dập, thoáng một cái đã trả lại sự tĩnh lặng. Hoa Vân Long nhào tới như thiểm điện, phát hiện phía sau tấm màn che có một cánh cửa nhỏ, sau cánh cửa lại có một hành lang lát gạch, đuổi qua hành lang, đã không còn tăm tích địch nhân, mà Hắc Miêu kia cũng chẳng biết đi đâu mất rồi. Hoa Vân Long giật mình, đưa mắt nhìn quanh, hoàn toàn không thấy được thứ gì, đột nhiên nhớ tới nữ tử tự xưng “Vưu thị” vẫn đang bất tỉnh ở trong linh đường, hắn liền vội vàng trở về linh đường, lại thắp lên một ngọn lửa, nhìn quanh một chút, nào còn có bóng dáng “Vưu thị” nữa, hiển nhiên ở trong chốc lát hắn rời đi, đã có đồng bọn cứu đi rồi.
Nắp quan tài sớm đã bị xốc lên, từng đợt mùi vôi đậm đặc pha tạp với cỗ mùi thơm hoa quế nhàn nhạt này, tán phát ra không khí làm cho người khó chịu muốn nôn. Hoa Vân Long phong bế hô hấp, tiến lại gần quan tài quan sát thi thể, thi thể Tư Mã Trường Thanh đã qua hóa trang cải biến, giờ phút này đã không thể nhìn ra một điểm khả nghi nào. Hoa Vân Long duỗi cánh tay xốc lên cổ áo, mới thấy được trên cổ họng có một số lỗ thủng lớn nhỏ như chén rượu, những vết thương đó giống y như dấu răng, rõ ràng như mới, hiển nhiên thật sự là bị động vật cắn đứt yết hầu, khí tuyệt mà chết. Đột nhiên nghe thấy một tiếng “Vèo”, từ dưới bàn thờ nhảy ra một thân ảnh, nhanh chóng bắn đi như mũi tên, nhắm thẳng phía ngoài cửa mà chạy đi như bay.
Hoa Vân Long cười to ha hả rồi nói vang: “Khà khà, các ngươi thật to gan, cũng quá xem thường nhị gia gia của các ngươi rồi.”
Hắn ngoảnh về sau đậy lại nắp quan tài, vươn người lao nhanh ra khỏi cửa phòng, đi sau mà đến trước, như bóng với hình mà đuổi theo thân ảnh đang chạy trốn.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy bóng người kia hiện lên thân thể yểu điệu, dáng vẻ thướt tha mềm mại, một thân trang phục màu đen bó sát người, thắt lưng nghiêng nghiêng treo một thanh đoản kiếm, hóa ra là một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều động lòng người, chỉ khoảng mười sáu tuổi. Hoa Vân Long duỗi ra bàn tay vỗ lên bả vai của cô gái kia rồi nói: “”Này, còn không chịu ngoan ngoãn tự giác đứng lại sao?”
Thiếu nữ áo đen kia dáng đi nghiêng ngả, tựa như chạy thêm mấy bước nữa liền té ngã xuống đất, may mà trước mặt nàng là bức tường phủ đệ, nàng duỗi tay vịn vào vách tường mới giúp cho thân hình đứng vững lại được. Nàng bỗng nhiên lấy ra một chiếc khăn tay, che lấy miệng anh đào nhỏ nhắn, ho khan liên tục, ngay cả nước mắt cũng đều tuôn ra rồi. Hóa ra thiếu nữ này không thể nhịn hô hấp được nữa, nàng vốn trốn dưới bàn thở, có tủ kệ, bàn thờ cùng màn che các thứ giấu đi thân hình, sẽ không dễ bị người phát hiện, nhưng bởi vì trốn trong đó quá lâu, bị độc hương từ trong quan tài phát tán ra ép cho hô hấp không được, mãi đến khi không thể nhịn nổi nữa, thiếu nữ mới trực tiếp lao thẳng ra bên ngoài.
Hai mắt Hoa Vân Long sáng ngời lên, ánh mắt dò xét quét khắp toàn thân trên dưới của thiếu nữ, trong nội tâm âm thầm suy nghĩ: “Nha đầu kia mặt mỏng eo thon, lả lướt thướt tha, thế nhưng thật sự có phong thái một mỹ nhân bại hoại a.” Trong đầu hắn suy nghĩ, trên miệng lại cười nói ân cần hỏi thăm: “Nhị gia cũng không tổn thương ngươi a, ngươi làm sao lại khóc nức nở như thế?”
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!