Đại Hiệp Hồn

Chương 93: Chương 93: Giờ mới thấy nguy hiểm chốn giang hồ (2)




Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa

Người tới chẳng những mang đi linh cữu, hơn nữa còn không để lại bất kỳ dấu vết gì, tâm tư kín đáo cũng không nói nữa, khinh công cao thâm, thể lực cường đại, đã có thể xếp vào cao thủ nhất lưu. Người này rốt cuộc là ai? Hoa Vân Long kinh hãi vô cùng, thầm nghĩ kỹ: Linh cữu đặt ở đây có gì sai, sao lại dẫn động người đến dời đi linh cữu, rốt cuộc người này có ý đồ gì?

Hắn không phải loại người táo bạo, cũng không phải hạng người nhát gan. Hắn thừa nhận dòng máu của phụ mẫu, được Văn thái quân dạy dỗ, trong phong lưu phóng khoáng còn có một cỗ nghị lực kiên cường vững chí, mặc dù huyết khí phương cương, có những lúc khó kiềm được xúc động, nhưng khi gặp gian nan, vẫn luôn dũng cảm tiến tới, không chút ngại ngần.

Chuyển động tâm niệm, có khổ mà không nói được, chỉ thấy mày kiếm anh tuấn chợt cau chặt lại, bĩu môi một cái, đột nhiên mở rộng bước chân, trực tiếp đi thẳng về phía cánh cửa nhỏ phía sau màn che. Chợt nghe sau lưng có ai cười lạnh một tiếng, kẻ này khinh thường nói: “Hoa tiểu tử, ngươi còn muốn đi sao?”

Hoa Vân Long không kinh hoảng chút nào, cũng không thèm đáp lời, vẫn y nguyên bước từng bước đi nhanh về phía trước. Đột nhiên ánh sáng trắng lóe lên, kiếm khí tập kích đến, một thanh trường kiếm tinh cương đâm đến sau lưng. Hoa Vân Long xoay chuyển thân hình một cái, quạt xếp trong tay tùy ý vung lên, cao giọng cười nói: “Ha ha, thân thủ của các hạ vẫn còn kém một chút.”

Chỉ nghe “đang” một tiếng, quạt xếp đã đánh trúng mũi kiếm. Quạt xếp khung tre mặt giấy đánh trúng trường kiếm, quạt xếp kia bình yên không tổn hao gì, trường kiếm lại bị đánh bật ra hai thước, nếu kẻ tập kích không thuận thế xoay người lui lại, trường kiếm gần như sẽ lập tức rời tay bay đi.

Kẻ tập kích ngơ ngác một hồi, vẫn không cam tâm, chấn động trường kiếm, lập tức muốn phát động giao chiến lần hai. Chợt nghe một thanh âm nghiêm nghị lạnh lùng lớn tiếng nói: “Lui ra, chớ vội.”

“Bá” một tiếng, Hoa Vân Long đã mở ra quạt xếp, khẽ phe phẩy, miệng cười vang nói: “Bằng hữu cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu, nóng nảy hay không, cũng đều giống như nhau.”

Thanh âm nghiêm nghị kia lạnh lùng nói tiếp: “Ngoài miệng nói có năng lực cũng chưa chắc tính là anh hùng, nếu tối nay ngươi có thể bình yên vô sự rời đi, mới tính thực sự có bản lĩnh.”

Lúc này trên mặt của Hoa Vân Long tràn đầy ý cười, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, ung dung bình thản hỏi: “Các hạ họ Cừu a?”

Kẻ kia đang đứng phía sau cửa nhỏ trong linh đường, ngoài cửa chính là hành lang, ánh sáng ảm đạm, nhìn không rõ dung mạo, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng hắn khẽ giật mình, lập tức cao giọng cuồng tiếu, ngạo nghễ nói: “Đệ tử Hoa gia quả nhiên không tệ, đáng tiếc ngươi lại chui đầu vào lưới, đã không thể sống thêm bao lâu.”

Tiếng nói khẽ ngừng, bỗng lạnh lùng nói tiếp: “Đốt đuốc lên, để cho hắn chết được rõ ràng.”

Cây đuốc ứng tiếng được đốt lên, trong đại sảnh lập tức sáng bừng.

Hoa Vân Long đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy tám tên đại hán cường tráng mặc áo tím, tất cả đều đứng cách hắn hai trượng, vây quanh bốn phía, tay trái mỗi người giơ cây đuốc lên cao, tay phải cầm trường kiếm chỉ xuống đất, nguyên đám người ánh mắt lấp lóe, thân cường thể tráng, tuổi đều hơn ba mươi, rõ ràng đều có nền tảng võ công, chắc chắn không phải lưu manh đầu đường xó chợ.

Lại nhìn về kẻ đang đứng sau cửa, tuổi tác khoảng hai mươi, trên người mặc áo tơ màu xanh biển, áo bào ngắn tay khoác lên trên, lưng đeo cổ kiếm, chân mang giày mỏng, là một bộ trang phục võ sinh.

Chỉ thấy lông mày của hắn hàm chứa sát khí, ánh mắt hung ác, mặt gọt chữ điền, khóe miệng nhếch nhếch lên, bộ dáng kia kiêu ngao bất tuân, vênh váo hung hăng, tựa như đã ôm hận từ nhỏ, nếu hắn họ Cừu, thực đúng là tên xứng với thực.

Hoa Vân Long thấy rõ tình thế nhưng vẫn y nguyên lơ đãng, phe phẩy quạt xếp, lại cười nói: “Cừu công tử bố trí bẫy rập, sao biết tại hạ nhất định sẽ đến?”

Công tử họ Cừu lạnh lùng nói ra: “Có đến hay không, vốn tùy ý ngươi, hiện tại dù thế nào, ngươi cũng đang ở đây.”

Hoa Vân Long khẽ gật đầu một cái, hỏi tiếp: “Tại hạ và công tử vốn không quen biết, nhưng công tử lại một mực muốn giết ta mới thống khoái, lý do vì sao? Có thể giải thích sao?”

Cừu công tử nhíu nhíu mày rậm, lạnh giọng khẽ nói: “Biết rõ còn cố hỏi.”

Hoa Vân Long khẽ “Ân” một tiếng, tiếp lời: “Xem ra công tử thực đúng là thuộc hạ của Huyền Minh Giáo?”

Cừu công tử giật mình chấn động, thầm nghĩ: “Tiểu tử này quả nhiên có chút năng lực, lai lịch của bản công tử, tựa hồ hắn đã biết rõ tất cả.”

Trong nội tâm âm thầm suy nghĩ, trên miệng chỉ lãnh đạm nói: “Bản giáo sắp sửa tiến vào Trung Nguyên, thống nhất võ lâm thiên hạ, không cần phải giấu ngươi.”

Hoa Vân Long thầm giật mình, bề ngoài vẫn giữ thần sắc tự nhiên: “Nói như vậy, nợ máu của chủ nhân nơi đây, hẳn là phải đòi lại từ trên người công tử?”

Cừu công tử ngạo nghễ nói: “Không sai, ta chính là chủ mưu, nếu ngươi muốn báo thù, tìm ta là được.”

Hoa Vân Long nói: “Chuyện báo thù tự nhiên có một phần của ngươi, ta chỉ lo công tử không phải kẻ chủ mưu.”

Ánh mắt của Cừu công tử khẽ nhíu lại, lạnh lùng nói: “Hỗn trướng, ngươi dám bảo ta không đủ trí lực?”

Hoa Vân Long mỉm cười nói: “Sự thật là như thế, sao lại cho công tử xưng danh “anh hùng” như vậy.”

Cừu công tử rất là tức giận, lạnh lùng quát lớn: “Nói “sự thật” của ngươi ta xem.”

Hoa Vân Long thản nhiên nói: “Công tử đã là thuộc hạ của Huyền Minh Giáo, vậy vị Giáo chủ của ngươi mới là chủ mưu chân chính.”

Vẻ mặt của Cừu công tử ngơ ngác một hồi, giận dữ quát lên: “Bản công tử chính là đệ tử thuộc cấp cao nhất của Giáo chủ, huyết án ở nơi đây chính là do bản công tử tiến hành sắp xếp, ngươi nói chuyện luyên thuyên, miễn cưỡng mang trách nhiệm gán lên trên người gia sư, đến cuối cùng là có ý gì?”

Hoa Vân Long âm thầm cười trộm, âm thầm suy đoán: “Kẻ này chỉ biết tranh cường háo thắng, chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu, muốn biết thêm nội tình, đây chính là một cơ hội tốt.”

Vừa nghĩ như thế, lập tức ôm quyền thi lễ một lần nữa, cười nói: “Dám hỏi đại danh quý tính của công tử?”

Cừu công tử lãnh đạm nói: “Cừu Hoa.”

Hoa Vân Long rung động nghiêm nghị, thầm nghĩ: Cừu Hoa? Đó là hận thù Hoa gia chúng ta a. Thầm ngẫm nghĩ một hồi, cười vang nói tiếp: “Kính đã lâu, kính đã lâu, lệnh sư ở đâu?”

Cừu công tử bất giác ngạo nghễ nói: “Gia sư đã đến...”

Chợt nghe một tên đại hán áo tím gấp gáp nói: “Công tử cẩn thận lời nói.”

Cừu Hoa nghe được báo động, lập tức câm mồm không nói, hai mắt trừng lớn, chăm chú nhìn vào trên mặt của Hoa Vân Long.

Hoa Vân Long cao giọng cười một tiếng, nói tiếp: “Nếu như vi phạm sư lệnh, công tử không cần nói cũng được.”

Cừu Hoa há miệng ra, tựa như muốn nói gì đó, nhưng bởi vì trọng trách quá lớn, rốt cuộc chưa từng nói ra tính danh của sư phụ. Hoa Vân Long thấy được, trong lòng đã biết khích tướng vô dụng, lập tức chuyển hướng ngôn ngữ, hỏi tiếp: “Xin hỏi công tử, linh cữu của Tư Mã đại hiệp, là ngươi dời đi sao?”

Vẻ mặt của Cừu Hoa hờ hững, cười lạnh một tiếng, đáp lại: “Phải thì như thế nào? Không phải thì lại làm sao?”

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.