Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Lúc nàng mắng hắn, biểu hiện cực kỳ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, thật giống như bị dính phải oan uổng to lớn tận trời, Hoa Vân Long âm thầm cả kinh, nghĩ kĩ một hồi: “Quái dị làm sao a? Long Nhi của ta tâm tính đã thông linh, vốn đã buộc lại ở chuồng ngựa của khách điếm, nếu như không phải nàng bắt trộm, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?” Phải biết mặc dù bản tính của Hoa Vân Long phóng túng không bị trói buộc, nhưng bàn về thông minh cơ trí, thật đúng là nhất đẳng, vượt qua vạn vạn người, nếu như hắn không có trí tuệ, Văn thái quân cũng sẽ không mang gánh nặng nghìn cân đặt lên vai hắn, giao cho hắn nhiệm vụ rời khỏi sơn trang, tiến vào giang hồ điều tra án mạng, đối mặt nguy cơ sắp xuất hiện trên giang hồ.
Trước đó hắn gặp được Long Nhi, không những đã sớm nhận ra đó chính là tọa kỵ yêu quý của bản thân, mà còn căn cứ theo hoàn cảnh lúc đó, bởi vì Nguyễn Hồng Ngọc xuất hiện ở khu vực hắn bị vây khốn, mà đám người ẩn nấp bắn tên ám sát hắn chỉ mới vừa rút đi, vì vậy hắn liền sinh lòng lòng nghi ngờ hành tung của bản thân đã bị lộ ra, khách điếm đã bị địch nhân tập kích, mà Nguyễn Hồng Ngọc cưỡi ngựa xuất hiện, hành động đó đã biểu hiện một sự thật, nàng chính là đồng bọn của địch nhân, hoặc ít nhất chung một con đường. Nếu không, nàng đã không dễ dàng bỏ qua cho chủ tớ Tiết nương rời đi như vậy. Nhưng giờ phút này, Nguyễn Hồng Ngọc nghiến răng nghiến lợi như vậy, thật sự rất giống đã bị oan uổng vô cùng, thoáng chốc đã đạp đổ tất cả suy đoán của hắn từ đầu đến giờ, vì thế nên ý niệm của hắn chuyển động thật nhanh, nhất thời bất tri bất giác đã giật mình.
Chỉ nghe Nguyễn Hồng Ngọc khàn giọng nói tiếp: “Tiểu tử thúi, ngươi có gan hay không? Có giỏi thì giải huyệt đạo cho bản cô nương.”
Hoa Vân Long âm thầm nghĩ kĩ một hồi: “Mặc dù Long Nhi không phải do nàng trộm, nhưng hẳn là nàng cũng biết gì đó, nói bản thiếu gia nghe một chút, vì sao Long Nhi lại chạy ra khỏi khách điếm mà xuất hiện ở đây, hoặc là ngươi nhận Long Nhi từ tay kẻ nào?”
Nghĩ lại đến tận đây, cũng không chờ đợi Nguyễn Hồng Ngọc đem tất cả những chuyện đã xảy ra kể lại đàng hoàng, giơ chưởng lên vỗ một cái, huyệt đạo của Nguyễn Hồng Ngọc đã tự giải.
Thân thể mềm mại của Nguyễn Hồng Ngọc khẽ lật một cái đã nhảy xuống đất, chỉ tay mà nói: “Mau nói, ai là kẻ trộm ngựa chứ? Ngươi mau trả lại cho bản cô nương một cái công đạo.”
Lúc này gương mặt nàng ướt nhòe nước mắt, mắt đỏ hoe như sắp khô, mắt hạnh trợn lên, môi anh đào dẩu cao, bộ dáng giận dữ nhíu mày, quả nhiên là vừa mị vừa đáng yêu, có một dạng thùy mị khác thường.
Hoa Vân Long bất tri bất giác thưởng thức vô cùng, híp mắt cười nói: “Chẳng lẽ không phải ngươi làm à?”
Nguyễn Hồng Ngọc nâng tay áo khẽ lau vệt nước mắt, giọng yêu kiều nói ra: “Tốt a, vu oan giá họa, bản cô nương quyết liều mạng với ngươi.”
Đột nhiên vung lên ngọc chưởng, kình phong tấn công bất ngờ, nhanh như chớp, một chưởng đã đánh tới trước ngực Hoa Vân Long.
Hoa Vân Long vùng lên cương ngựa, nhẹ nhàng tránh ra, trên miệng thản nhiên cười nói: “Khanh vốn giai nhân, cớ sao làm tặc? Dù cho bản thiếu gia có lòng thương hương tiếc ngọc, cũng nhất định phải ra chút trừng phạt, dùng cảnh cáo về sau.”
Nguyễn Hồng Ngọc đánh ra một chưởng vô ích, lại nghe trong miệng hắn nhận định mình chính là “kẻ trộm ngựa”, càng là giận dữ muốn điên lên, quyền đầu như mưa bão cuồng phong, không ngừng nhắm vào yếu huyệt trên người Hoa Vân Long, trực tiếp đánh thẳng tới, giọng căm hận nguyền rủa nói: “Tiểu tử thúi, dù cho bản cô nương liều mạng chết đi, hôm nay nhất định phải xé nát cái miệng tiện thúi hoắc của nhà ngươi.”
Mặc dù trong miệng Hoa Vân Long nói rằng “ra chút trừng phạt”, nhưng kỳ thật hắn lại một mực tránh né, cũng không có đánh trả. Lúc này ngoan tính của hắn đã nổi lên, vả lại hắn cũng không thể không truy hỏi nàng nhận được Long Nhi từ ai, bằng cách nào, trong lúc đang né tránh, cao giọng cười nói: “Tốt thôi a, ta sẽ há miệng cho ngươi xé, đã khá lâu rồi không nếm qua son phấn, nếu như ngươi xé nát cái miệng này, cũng tránh khỏi ngày ngày thèm chảy nước miếng, khát khao khó nhịn.”
Nguyễn Hồng Ngọc nghe hắn nói ra lời lẽ khinh bạc, trên gương mặt bất tri bất giác nổi lên một tầng đỏ ửng, trong lúc xấu hổ tức giận, dậm chân một cái, thân thể tựa như chim yến, bay bổng mà dồn sức đánh tới trên người Hoa Vân Long, trên miệng quát lên một tiếng yêu kiều: “Ngươi có giỏi thì nếm thử ngón tay ngọc của ta.”
Cánh tay trái của nàng vòng ra một hình bán nguyệt sắc lạnh, cánh tay phải xen lẫn trong bóng ảnh bán nguyệt, nhanh chóng vươn về phía trước, chụp tới mặt Hoa Vân Long. Hoa Vân Long cười ha ha, hơi nghiêng thân thể, cánh tay trái chụp tới, đã tóm lấy thân thể mềm mại của Nguyễn Hồng Ngọc, kéo một cái đã ôm vào trong ngực, cười cười nói: “Ngón tay ngọc tuy rằng thơm ngọt, nhưng không ngọt ngào tinh tế như son phấn, ta muốn là nếm thử son phấn a.”
Vừa nói, hai tay đã xiết chặt lại, hơi cúi đầu xuống, mặt kề sát mặt, khẽ động liền hôn đến môi anh đào của Nguyễn Hồng Ngọc.
Nguyễn Hồng Ngọc kinh hãi thất sắc, môi anh đào đột nhiên mở ra, muốn kinh hô một tiếng, nào ngờ được chưa kịp gọi ra tiếng nào, bờ môi Hoa Vân Long đã lao qua, ngấu nghiến môi anh đào của nàng như hổ đói. Hoa Vân Long thuở nhỏ đã phong lưu, ngày thường vẫn luôn pha trộn cùng với các cô nương, đối với sự tình âu yếm này, có thể nói là vô cùng thuần thục. Nguyễn Hồng Ngọc tuy có danh xưng Ngọc Câu nương tử, kỳ thật chỉ là ngoại hình của nàng phóng đãng hơn nữ nhân bình thường một chút, hành động tùy tiện đôi chút mà thôi, chẳng những bên dưới vẫn y nguyên tấm thân xử nữ, ngay cả ôm ấp hôn hít nam nhân khác cũng chưa từng có tiền lệ, hôm nay bỗng nhiên gặp phải chuyện này, thật đúng là kinh hãi muốn chết, không biết làm sao cho tốt.
Hoa Vân Long đột nhiên ngẩng đầu lên, ưỡn thẳng người, nhếch lên miệng môi, cười nói: “Son phấn mà Nguyễn cô nương đang dùng thật đúng là không tệ, tại hạ thật đúng là tích phúc ba đời mới có thể nếm được vị ngọt này.”
Nguyễn Hồng Ngọc đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp theo vừa oán vừa hận, cánh tay ngọc giơ lên, một quyền đánh thẳng ra, giọng căm hận kêu lên: “Ngươi...”
Hoa Vân Long cao giọng cười ha hả, một tay đưa ra nắm chặt lấy phấn quyền của nàng, thản nhiên nói: “Tại hạ chính là một tên tiểu tử thúi a, bây giờ cô nương nên nói “Hồng Nhi” của ngươi rốt cuộc là đến từ đâu a?”
Nguyễn Hồng Ngọc thật sự là vừa thẹn vừa giận, hận không thể một quyền đánh cho hắn nát nhừ thành bánh thịt, tiếc rằng tài nghệ võ công không bằng người, căn bản không phải địch thủ của hắn, buộc lòng phải kiềm nén lửa giận bùng cháy mãnh liệt, trợn mắt quát to lên: “Tiểu tử thúi, ngươi chính là tiểu tử thúi, làm sao hả?”
Hoa Vân Long nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nói tiếp: “Cô nương đúng là kiến giải cao siêu a, ưu ái tiểu tử thúi này như vậy, mặc dù tại hạ làm người thô lỗ không văn hóa, nhưng không thể làm gì với cô nương được, chỉ cầu cô nương vui lòng chỉ giáo, nói cho tại hạ biết “Hồng Nhi” này đến từ đâu, vậy ta liền cảm kích vô cùng.”
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!