Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 80: Chương 80: Chiến! Lệ Hi Kiệt và Lệ Thú




Lần này số người trên đường đi Cẩm thành không đông như lần trước, chỉ có hai người Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú, đến ngay cả tiểu tử béo cực kỳ nghịch ngợm cũng không mang theo. Về phần Lưu Ly còn nằm trong tã lót, thì trực tiếp giao cho Bội Nghi chăm sóc là tốt rồi.

Nhưng là, nếu như nói trên đường đi lần này không đủ náo nhiệt, vậy mười phần sai rồi, phải biết rằng ba người phụ nữ là một sân khấu, một người phụ nữ như thế nào cũng có thể diễn xuất một phần ba!

Nhưng mà lần này, Tiểu Tiểu nhớ kỹ bài học trong quá khứ, cho tới bây giờ đều không cho Lệ Thú có cơ hội mở miệng dạy dỗ người.

Tuy rằng trên đường vẫn náo nhiệt như vậy, nhưng hành trình lại không chậm trễ một chút nào, không mất bao nhiêu thời gian, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú đã đến Cẩm thành.

"Trước hết không nên vào thành." Lệ Thú ngăn Tiểu Tiểu, khẽ nheo mắt lại, tay phải đã đặt lên trên vỏ kiếm.

Tiểu Tiểu không trả lời, chỉ dừng lại rồi hít thở, bởi vì bây giờ Cẩm thành càng quỷ dị hơn lần trước bọn họ tới.

Vốn phải là thành nhỏ có khói bếp lượn lờ nhưng giờ không có nửa sợi khói bếp nào, cửa thành đóng chặt, toàn bộ thành trấn dường như là bị tước đoạt mất sinh mệnh, trở thành một tòa thành chết.

"Nơi này..." Tiểu Tiểu sợ hãi lui về phía sau Lệ Thú: "Còn có người ở không?"

Lệ Thú không trả lời, sau một lúc lâu, Huyết Yêu kiếm bỗng nhiên ra khỏi vỏ: "Tiểu Tiểu."

"Thú ca?"

"Chúng ta... Trước tiên không nên đi vào." Tòa thành này rất quỷ dị, Lệ Thú không xác định có thể mang Tiểu Tiểu đi ra được hay không.

"Cũng đã đến đây, sao có thể dễ dàng lùi bước chứ?" Tiểu Tiểu cho Lệ Thú một ánh mắt kiên định, thuận bước một bước lên phía trước.

"Cẩn thận!" Đột nhiên sắc mặt Lệ Thú biến đổi, kéo mạnh Tiểu Tiểu về.

Bất ngờ không kịp phòng bị, Tiểu Tiểu một đập vào ngực Lệ Thú một chút, mà sắc mặt Lệ Thú cực kỳ khó coi nhìn Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu toét miệng cười: "Thiếp không sao..."

Nghe thấy vậy, Lệ Thú thở phào nhẹ nhõm, nheo mắt lại nguy hiểm, nhìn nửa đoạn phi tiêu bị ghim trong đất. Phần đuôi của phi tiêu buộc một mảnh vải màu trắng, phiêu đãng trong gió.

"Đi theo ta." Lệ Thú do dự một chút, dứt khoát ôm lấy Tiểu Tiểu.

Như thế này, cũng không cần đi theo!

Lệ Thú vươn tay, rút cái phi tiêu kia ra, quan sát tỉ mỉ cái phi tiêu kia một chút, phi tiêu lóe ra ánh kim loại sáng bóng, Lệ Thú không hiểu nhướng mi, trên phi tiêu không có độc, theo lý mà nói, nếu như muốn tính mạng của bọn họ, trên cái phi tiêu này sẽ phải có độc.

"Thú ca." Cuộn tròn ở trong lòng Lệ Thú Tiểu Tiểu kéo kéo tay áo của Lệ Thú.

"Ừm?"

Tiểu Tiểu chỉ mảnh vải màu trắng: "Trên đó có chữ viết."

Nghe thấy vậy, Lệ Thú lập tức gỡ mảnh vải xuống, nền màu trắng, chữ màu đen, dữ tợn mà khủng bố — "Không nên lại tới đây!"

Lệ Thú nhìn về phía vị trí phi tiêu bắn ra, nơi đó vẫn không hề có động tĩnh, là cơ quan, hay là người kia còn chưa đi?

Lập tức Lệ Thú mang theo Tiểu Tiểu đến thẳng vị trí bắn ra phi tiêu, nhưng là lại một người cũng không có, cũng không có cơ quan...

Nói cách khác là người làm?

Như vậy khinh công của người kia khẳng định cao không tưởng tượng nổi!

"Thú ca," Tiểu Tiểu nhẹ giọng gọi, dường như là sợ quấy rầy Lệ Thú: "Sao rồi?"

Lệ Thú lắc đầu: "Không lạc quan. Chúng ta vào thành trước." Lệ Thú tung mình như một đạo ánh sáng, bay thẳng qua tường thành, đi vào bên trong Cẩm thành.

Mà người cảnh cáo bọn họ lại ở phía sau yên lặng quan sát bọn họ.

"Dì, như vậy thật sự có được không?" Nhạc Khê nhìn về phía người bên cạnh."Thật sự muốn cho bọn họ đi vào sao?"

Người kia đeo một cái mặt nạ được làm bằng sắt, nhìn từ trên thân hình cùng quần áo rất rõ ràng là một người phụ nữ — Nhiêu Ninh Hinh.

"Ta cũng không có cách nào..." Nhiêu Ninh Hinh thở dài: "Bệnh trạng của Hi Kiệt càng ngày càng rõ rệt, lúc này đây, vậy mà muốn đồ thành..." Nhiêu Ninh Hinh dừng một chút: "Chỉ có Tiểu Thú mới có thể ngăn cản chàng!"

"Vậy ngài vì sao..."

Nhạc Khê không hiểu hỏi, lại bị Nhiêu Ninh Hinh cắt ngang: "Vì sao muốn ngăn cản Tiểu Thú?" Nhiêu Ninh Hinh hỏi lại.

Thấy Nhạc Khê gật đầu, Nhiêu Ninh Hinh cười khổ: "Làm một mẫu thân, ta không muốn để Tiểu Thú gặp phải nguy hiểm!"

Ở chỗ khác, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu tiến vào Cẩm thành, phát hiện những nhà nào có người đều khóa chặt cửa, thỉnh thoảng có một đôi mắt hoảng sợ nhìn ra ngoài từ cửa sổ, nhưng là lại lập tức biến mất.

Dưới bầu không khí này, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu không thể không cẩn thận từng li từng tí đi tiếp, nhưng chưa đi được mấy bước, lại phát hiện một đội ngũ, đội ngũ này người nào cũng mặc áo đen, rõ ràng trên người có võ công, Lệ Thú lui về phía sau một bước, một bước này vừa đúng kéo ra khoảng cách giữa hai tốp người, tiện cho Lệ Thú dễ dàng tấn công và phòng thủ.

Đồng tử thủ lĩnh đội áo đen kia khẽ co rụt lại, quan sát Lệ Thú từ trên xuống dưới, khi nhìn thấy Huyết Yêu kiếm trong tay Lệ Thú càng hút một ngụm khí lạnh, lập tức phân phó người phía sau hắn: "Phát tín hiệu! Gọi người kia tới đây!"

Nghe thấy phân phó của thủ lĩnh, thủ hạ không chút do dự châm một cây Xuyên Vân tiễn, âm thanh chói tai vang lên trong nháy mắt, một đạo sương khói đỏ tươi phóng lên cao.

Lệ Thú nhìn bọn họ phóng ra Xuyên Vân tiễn, nhưng không có động tác gì, hắn muốn gặp là đầu lĩnh của bọn họ — người kia sẽ là phụ thân của hắn sao?

Sau khi phóng ra Xuyên Vân tiễn, đội người áo đen kia ăn ý kết thành một trận nhỏ, chặn lại tất cả đường lui của Lệ Thú.

Ngay vừa lúc đội người áo đen kia kết xong trận, một đạo bóng dáng tựa như tia chớp màu đen phóng thẳng lên trời, một đường chạy về phía bọn họ, chừng vài lần hô hấp, đạo bóng dáng kia cũng đã đi tới giữa bọn họ, hoàn toàn vừa vặn đối mặt cùng Lệ Thú.

Mà thân thể Tiểu Tiểu không tự chủ được phát run, khí thế của người đàn ông kia quá mức khủng bố.

Dưới mặt nạ màu bạc lộ ra một đôi mắt lãnh khốc vô tình, như là u hồn sứ giả của địa ngục, khủng bố hơn cả khi Lệ Thú thi triển thức thứ hai đếm ngược từ dưới lên của Yêu Tuyệt kiếm. Một thân trang phục màu đen, giống như một con quạ toàn thân màu đen, chỉ là dùng một tư thái tùy ý đứng ở nơi đó, đã có áp đảo hết thảy khí thế.

Lệ Thú nhếch môi, mang theo Tiểu Tiểu lui về phía sau hai bước, ý đồ tránh thoát mũi nhọn của người đàn ông kia, nhưng là, người đàn ông kia rõ ràng nửa phần cũng không nhúc nhích, nhưng áp lực lại như hình với bóng đi theo bọn họ.

"Là ngươi." Sau một lúc lâu Lệ Thú nặn ra một câu: "Ngươi chính là Huyết Yêu giáo ..."

"Là ta!" Người đàn ông cắt ngang lời nói của Lệ Thú, ngả ngớn nhún nhún vai, "Rất kinh ngạc sao? Hẳn là không thể nào? Ta nhớ được ta rõ ràng đã nhắc nhở ngươi rồi. Ngươi phải nghĩ biện pháp giết ta..." Người đàn ông hạ giọng: "Bằng không, ta sẽ giết ngươi!"

Người đàn ông quét một vòng đám thủ hạ câm như hến: "Các ngươi lui xuống trước đi."

"Dạ!" Đám người áo đen như lấy được đại xá lập tức thối lui.

Còn Lệ Thú gật đầu với Tiểu Tiểu, ý bảo nàng lui xuống trước, Tiểu Tiểu nghe lời lui đến một bên, loại chiến đấu cấp bậc này, nàng chỉ tổ làm vướng chân vướng tay thôi.

Cứ như vậy, ở trên đường cái lớn nhất rộng nhất của Cẩm Thành, hai cha con đầy tài hoa này sắp triển khai một cuộc đại chiến kinh thiên động địa!

Hai người chiếm cứ một phương, giằng co ai cũng không nhường ai, khí thế hai bên liên tiếp kéo lên, đến ngay cả gió cũng dường như dừng lại.

Ở một bên Tiểu Tiểu như ngừng thở, nhìn qua nhìn lại hai người, tư thế lúc đầu của hai người kia quả thực giống nhau như đúc, trong lòng Tiểu Tiểu đã biết được đáp án chuyến đi này của bọn họ, một đáp án bọn họ không mong muốn tiếp nhận nhất, hơn nữa còn là để cho bọn họ hiểu rõ bằng cách cách tàn khốc nhất.

Có lẽ Thú ca cũng đã biết được đáp án rồi…

Để cho người luôn tuân theo đạo đức luân lý như Lệ Thú dưới loại tình huống người chết ta sống đối mặt với cha của mình là chuyện tàn khốc cỡ nào đây?

Tiểu Tiểu khẽ thở dài.

Mà âm thanh thở dài rất nhỏ giống như là đốt lên loại tín hiệu nào đó, hai người đang giằng co đồng thời ra tay, trực tiếp vung kiếm chạy về phía đối phương. Chợt, kiếm cùng kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng vang chói tai mà sắc bén, kiếm trong tay Lệ Hi Kiệt chẳng qua chỉ là một thanh kiếm bình thường, lại không phân cao thấp với Huyết Yêu kiếm trong tay Lệ Thú.

Chợt Lệ Thú lui về phía sau, ý đồ kéo dãn khoảng cách, còn Lệ Hi Kiệt một bước không rời theo sát sau đó.

Đây có lẽ là trận chiến nguy hiểm nhất từ khi Lệ Thú hành tẩu giang hồ tới nay, kiếm của Lệ Hi Kiệt quá nhanh, quá ngoan lệ, quá trí mạng, mỗi một lần công kích đều đánh thẳng vào chỗ hiểm.

“Cheng —” Lệ Hi Kiệt đánh một kiếm xuống phía dưới, Lệ Thú không chút do dự đón đỡ, hai thanh kiếm phẩm chất khác nhau khá xa nhưng ma sát với nhau tạo ra tia lửa chói mắt.

Thậm chí là Lệ Hi Kiệt còn hơn một bậc.

Gan bàn tay phải của Lệ Thú nắm Huyết Yêu kiếm chảy ra máu tươi tí tách, khẽ thở gấp, lui về phía sau mấy bước.

Dưới mặt nạ, khuân mặt lãnh khốc vô tình của Lệ Hi Kiệt chau mày: “Ngươi không dùng hết toàn lực.” Đây là một câu khẳng định.

“Ngươi cũng không có.” Lệ Thú đứng thẳng người, nhìn thẳng Lệ Hi Kiệt, bình tĩnh trả lời, mà tay phải hắn khẽ run tựa hồ để lộ võ công của hắn cũng không cao cường như Lệ Hi Kiệt.

“Ta không dùng hết toàn lực là vì ngươi không đáng giá.” Lệ Hi Kiệt lười biếng duỗi thắt lưng, vặn cổ: “Nếu không muốn chết thì lấy ra chút thực lực, bằng không…” Kiếm của Lệ Hi Kiệt chợt chỉ về phía Tiểu Tiểu: “Sau khi ngươi chết, người tiếp theo chính là nàng!”

Trong nháy mắt hàm dưới của Lệ Thú kéo căng: “Không cho ngươi động đến nàng!”

“Ngươi nói không cho phép cũng chưa chắc? Lấy ra chút thực lực đi! Bằng không…” Lệ Hi Kiệt nắm thật chặt kiếm trong tay.”Kiếm tiếp theo, cũng chính là tử kỳ của ngươi rồi!”

Lệ Thú bước về phía trước một bước, bày ra một tư thế kỳ lạ, mà Lệ Hi Kiệt vẫn tùy ý đứng ở đó, dường như không thấy được, nhưng mà chính cái thái độ tùy ý này lại làm tăng thêm vài phần áp lực.

Lúc này đây, cũng không giằng co thêm lần nữa, Lệ Hi Kiệt dẫn đầu động thủ trước, Lệ Thú lấy ra tốc độ nhanh nhất, năng lực cao nhất đối kháng cùng Lệ Hi Kiệt.

Còn Lệ Hi Kiệt vẫn gặp chiêu phá chiêu tùy ý ứng đối, còn có công kích càng thêm tùy ý, lại thường thường khiến Lệ Thú trở tay không kịp.

Dưới mặt nạ đột nhiên Lệ Hi Kiệt gợi lên một nụ cười quỷ dị: “Đủ rồi, ta chơi đùa đã rồi!”

Ngay tại lúc Lệ Thú vừa mới ngăn cản được một chiêu kiếm của Lệ Hi Kiệt, tay kia của Lệ Hi Kiệt chợt rút ra một thanh chủy thủ, bất ngờ đâm về phía Lệ Thú!

“Thú ca!” Tiểu Tiểu sợ hãi thét chói tai.

“Đừng tới đây!” Lệ Thú gầm nhẹ, nhưng lại cứng rắn ngừng lại bước chân của Tiểu Tiểu.

Lệ Hi Kiệt như không có gì đáng kể nhìn Lệ Thú đang ôm bả vai: “Quá đáng tiếc, một kiếm kia rõ ràng là đâm về phía trái tim.”

Lệ Thú không trả lời, trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Rất kỳ quái vì sao vận công không được sao?”Thanh âm Lệ Hi Kiệt giống như là đang quan tâm dạy một hậu bối, nhưng là loại này quan tâm lại không tới được đáy mắt.

Lệ Thú vẫn không nói gì, mà là kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Mà khi nghe thấy Lệ Thú không có cách nào vận công, Tiểu Tiểu giật mình, người võ lâm không có cách nào vận công, khác gì một người bình thường chứ?

Tiểu Tiểu nhìn bốn phía xung quanh một vòng, chọn ra một tuyến đường, lặng lẽ di chuyển về phía Lệ Thú.

Lệ Hi Kiệt thờ ơ nhìn động tác mờ ám của Tiểu Tiểu, nhưng không có ngăn cản, mà là nói tiếp vấn đề của mình.

“Bởi vì, ta đã chặn lại năm Đại huyệt của ngươi.” Lệ Hi Kiệt mỉm cười nói ra lời nói tàn nhẫn: “Trừ ta ra, không ai có thể giải khai.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.