Lệ Thú và Lệ Hi Kiệt lại tách ra, mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm
hai người, nếu như Lệ Thú có thể chiến thắng Lệ Hi Kiệt, khôi phục lại
thần trí cho ông ta, như vậy trận chiến này cho dù như thế nào cũng đánh không vô ích!
“Tiểu tử, nhìn qua ngươi xem ra phải bắt đầu đánh nghiêm túc rồi!” Lệ Hi Kiệt vẫy vẫy tay, kiếm trong tay cũng bị ông ta vẫy kêu lên rột roạt:
“Không thể không thừa nhận ngươi trưởng thành rất nhanh đó! Lại cho
ngươi thêm thời gian vài năm ngươi nhất định có thể đánh bại ta rồi,
nhưng là…” Lệ Hi Kiệt gợi lên một nụ cười quỷ dị, vươn tay trái ngoéo
ngón trỏ về phía Lệ Thú một cái: “Ta không định cho ngươi thời gian vài
năm đâu!”
Lệ Thú nhìn Lệ Hi Kiệt, hắn không biết nên đối chọi gay gắt với một
trưởng bối như thế nào, hơn nữa trưởng bối này cũng là phụ thân của hắn.
Bỗng nhiên, Lệ Thú biến mất tại chỗ, mà Lệ Hi Kiệt vẫn đứng bất động như vậy, mà vẻ mặt của ông ta vẫn mang theo nụ cười tà khí như trước, dáng
đứng lại càng sơ hở chồng chất.
Đột nhiên, Lệ Hi Kiệt vươn tay trái, chợt nắm một cái, khẽ đau nhói khiến ông ta nhíu mày.
Mở lòng tay ra, Lệ Hi Kiệt vậy mà phát hiện trong lòng bàn tay hắn là
một khối ngọc, một khối ngọc tràn đầy tà khí, Tà Ngọc kiếm.
“Đây là trò trẻ con, vậy mà dùng ám khí bất nhập lưu như vậy!” Lệ Hi
Kiệt giọng điệu tùy ý, rõ ràng ông ta đến cả vật báu gia truyền của Lệ
gia cũng đã quên sạch rồi. Nhưng Lệ Hi Kiệt cũng không ném Tà Ngọc kiếm
xuống mà vẫn cầm ở trong tay.
Lệ Thú lại xuất hiện tại chỗ hắn biến mất, lần này trên mặt của hắn khẽ
nở một nụ cười, nụ cười ôn nhu tươi cười khiến cho người ta sa vào trong đó.
Ma mị vô huyết, diệt tình tuyệt dục.
Thiên địa có tình, Yêu Tuyệt không thức.
Đến tột cùng ai mới có thể thắng?
Lệ Hi Kiệt thấy nụ cười của Lệ Thú, tùy ý cắm thanh kiếm của ông ta lên
mặt đất: “Yêu Tuyệt không thức? Dường như…” Trên mặt Lệ Hi Kiệt lộ ra vẻ suy tư: “Ta cũng biết, ôi! Hơn nữa càng mạnh hơn ngươi.”
“Cha.” Vẫn chưa từng mở miệng bỗng Lệ Thú bắt đầu nói chuyện: “Mặc kệ cha biến thành dáng vẻ gì đi nữa đều là phụ thân của con.”
Lệ Hi Kiệt nhíu mày, tay phải lại tùy ý mở ra, nắm lại, cứ như thế lặp lại.
“Bởi vậy, con nhất định phải cứu người trở về!” Lệ Thú lại tới gần Lệ Hi Kiệt, mà lúc này đây, trong tay Lệ Hi Kiệt cũng không có kiếm.
Nhưng Lệ Hi Kiệt lại giống như không phát hiện ra nguy hiểm, trong tay
không có kiếm, nhưng chợt vung lên, trên mặt đất vậy mà kiếm khí nổi lên cuồn cuộn!
Một chiêu này, Lệ Thú cũng từng sử dụng với Giang Du!
Chỉ là Lệ Thú chưa từng thật sự lĩnh ngộ mà thôi.
Cho dù đối mặt với một chiêu này của Lệ Hi Kiệt, Lệ Thú cũng sừng sững không sợ hãi né tránh, không ngừng lại gần Lệ Hi Kiệt.
Lại là một đạo kiếm phong, trên mặt Lệ Thú xuất hiện một vệt máu.
“Cheng — “
Lệ Thú dùng Huyết Yêu kiếm đỡ một đạo kiếm phong, Huyết Yêu kiếm trắng tinh vậy mà khẽ chấn động.
Cùng lúc đó, trong đại doanh của Huyết Yêu giáo, mấy người đang lén lút tìm kiếm xung quanh.
“Hinh Ninh đến cùng là ở đâu chứ!” mấy người Dạ Ngưng Bảo lẻn vào đại doanh chỉ vì muốn mang Nhiêu Hinh Ninh đi ra.
“Các ngươi đang tìm ta sao?” Bỗng một âm thanh từ trên cây truyền đến, dọa mấy người nhảy dựng.
Mấy người vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Nhiêu Hinh Ninh đang từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Nhìn thấy Nhiêu Hinh Ninh bình yên vô sự mấy người thở phào nhẹ
nhõm.”Hinh Ninh, còn nhớ rõ chúng ta không? Cùng chúng ta đi thôi!”
Nhiêu Hinh Ninh nhìn bọn họ, mỉm cười, từ trên cây nhảy xuống: “Dẫn ta tới chiến trường!”
“Nhưng là…”
“Võ công của ta bị Hi Kiệt phong bế rồi, mà ta lại không thể vứt bỏ Hi
Kiệt và Tiểu Thú.” Nhiêu Hinh Ninh nhìn mấy người tha thiết, là mẫu thân và thê tử, hai người đàn ông kia chính là quan trọng nhất trong cuộc
đời bà, nhưng giờ hai người kia lại đang đánh nhau.
Mấy người chần chờ một chút, chợt liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, tính là đồng ý đề nghị của Nhiêu Hinh Ninh.
Ngay sau đó, mấy người mang theo Nhiêu Hinh Ninh đến thẳng chiến trường.
Trên chiến trường khoảng cách giữa Lệ Thú và Lệ Hi Kiệt đã rất gần, Lệ
Thú lại làm ra một động tác khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, Huyết
Yêu kiếm của hắn vậy mà từ tay trái của hắn đâm một chút lên mu bàn tay! Cả chuôi Huyết Yêu kiếm trong nháy mắt biến thành màu đỏ xinh đẹp!
Lệ Hi Kiệt nhân lúc này ra chiêu, tay cắm thẳng vào trái tim của Lệ Thú!
“Tiểu Thú!” Nhìn thấy động tác của Lệ Thú và thế công của Lệ Hi Kiệt
trên chiến trường, vừa đến chiến trường Nhiêu Hinh Ninh sợ hãi kêu ra
tiếng.
“Thú ca!” Bên kia Tiểu Tiểu vừa đi ra từ trong trận doanh cũng thấy được một màn mạo hiểm này giống như vậy.
Ngay tại khi Lệ Hi Kiệt sắp sửa tấn công tới Lệ Thú, bên môi Lệ Thú vậy
mà gợi lên nụ cười thắng lợi — bỗng cánh tay của Lệ Hi Kiệt bị một người ôm chặt lấy — Nhiêu Hinh Ninh!
“Hi Kiệt! Đó là con trai của chúng ta mà!” Nhiêu Hinh Ninh hét lên với
Lệ Hi Kiệt, tuy bà biết như vậy cho dù như thế nào cũng không có hiệu
quả, Lệ Hi Kiệt đã chẳng thể nhớ nổi ai…
Nhưng với động tác của bà, vừa vặn để Lệ Thú tranh thủ thời gian, còn Lệ Thú rút Huyết Yêu kiếm từ trên mu bàn tay ra, sau đó lại làm một hành
động vượt ngoài dự đoán của mọi người — hắn đem Huyết Yêu kiếm ném cho
Nhiêu Hinh Ninh!
“Nương! Đón lấy!”
Gần như theo bản năng, Nhiêu Hinh Ninh tiếp được Huyết Yêu kiếm Lệ Thú ném tới, cũng thuận thế buông lỏng Lệ Hi Kiệt ra.
“Hinh Ninh…” Lệ Hi Kiệt giận tái mặt: “Nàng cũng muốn đối nghịch với ta?”
Ngay sau đó, Lệ Thú xuất hiện phía sau Nhiêu Hinh Ninh: “Nương, lấy chút máu điểm lên thân Huyết Yêu kiếm, không cần nhiều lắm, một chút là đủ
rồi…”
Nghe thấy lời Lệ Thú, Nhiêu Hinh Ninh không chút do dự dùng Huyết Yêu
kiếm trích ra một lỗ trên ngón tay, sau đó Huyết Yêu kiếm lại trở lại
trong tay Lệ Thú.
Đây mới là mấu chốt của la mạc trận!
Máu tươi của người thân nhất nhuộm đỏ cả la mạc trận!
Lúc trước khi hắn nhập ma là dùng máu và tình thương của Tiểu Tiểu cứu
vớt hắn, như vậy hắn cũng dùng cách tương tự cứu tỉnh phụ thân hắn!
Đây là kết luận trong khoảng thời gian này hắn nghiên cứu ra.
Tà Ngọc kiếm trong tay Lệ Thú bị hắn chuẩn xác ráp vào trên thân Huyết Yêu kiếm.
Vô nguyệt bộ, hoàn toàn thi triển, bộ khinh công này Vân Hành truyền cho hắn, có thể nói thiên hạ vô song.
Chỉ bàn về khinh công, Lệ Hi Kiệt kém hơn Lệ Thú.
Mà Lệ Thú cầm Huyết Yêu kiếm lợi dụng ưu thế khinh công bắt được tay Lệ
Hi Kiệt, tay trái bị Huyết Yêu kiếm đâm xuyên qua vẫn đang đổ máu, nhưng lại không có một chút buông lỏng, trực tiếp đặt tay của Lệ Hi Kiệt lên
thân của Huyết Yêu kiếm!
Chỉ trong nháy mắt, Lệ Hi Kiệt dường như cảm giác được cái gì, tung một
chưởng về phía Lệ Thú, nhưng Lệ Thú lại cứng rắn đỡ một chưởng này,
không mảy may buông lỏng.
Dần dần sự giãy dụa của Lệ Hi Kiệt yếu dần, nhưng ánh mắt lại trở nên trống rỗng.
“Hi Kiệt…”
“Cha…”
Hai tiếng gọi, nhưng mà nói cũng là hai người quan trọng nhất của Lệ Hi Kiệt.
Ánh mắt Lệ Hi Kiệt lại trở nên tỉnh táo, bên môi cũng lại gợi lên cái
loại nụ cười bất cần đời: “Này! Con trai! Thực ra thì ta thích nương con tới nắm tay ta hơn!”
“Hi Kiệt!” Nghe thấy câu nói đầu tiên của Lệ Hi Kiệt, Nhiêu Hinh Ninh
liền trầm tĩnh lại, Hi Kiệt của bà đã trở lại! Lệ Hi Kiệt của quá khứ đã trở lại!
Nhiêu Ninh Hinh chợt nhào tới, Lệ Hi Kiệt thuận thế ôm lấy bà: “Thực xin lỗi, khiến mọi người vất vả lâu như vậy…”
“Thú ca…” Tiểu Tiểu cũng đến bên cạnh Lệ Thú, nhẹ nhàng nắm cánh tay bị thương của Lệ Thú, cẩn thận băng bó cho hắn.
Lệ Thú cũng kéo Tiểu Tiểu qua, nở nụ cười ấm áp với nàng.
Người một nhà cách biệt gần ba mươi năm, vượt qua khói mù đời đời tương truyền, lại sum vầy!
Trận doanh Dạ Ngưng Bảo bỗng nhiên bùng nổ tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
Không cần lại tiếp tục đánh giặc nữa, chuyện như vậy ai cũng đều nguyện ý!
“Tất cả Huyết Yêu, nghe lệnh!” Lệ Hi Kiệt bỗng giơ lên một cánh tay, chỉ huy Huyết Yêu giáo: “Từ nay về sau, Huyết Yêu giáo nhập vào Dạ Ngưng
Bảo!”
Đã ra nhập Huyết Yêu giáo, chính là trung thành đến chết với Lệ Hi Kiệt, đối với mệnh lệnh của Lệ Hi Kiệt hoàn toàn không có dị nghị.
Sau đó, Lệ Hi Kiệt vỗ vỗ bả vai Lệ Thú: “Cám ơn con, con trai!”
“Phụ thân.”
“Ừm?”
“Lệ Thú tuy rằng con ngài, nhưng có một số chuyện Lệ Thú không thể không nói.”
“Nói cái gì?” Lệ Hi Kiệt tò mò nhìn Lệ Thú, không biết đứa con trai xa
cách đã lâu này cuối cùng muốn nói với mình cái gì, là nhớ nhung, hay là sùng kính?
Mà Tiểu Tiểu vừa nghe thấy khẩu khí của Lệ Thú lại lập tức lui về phía
sau hai bước, đến ngay cả Lệ Vân và Lưu Ly đang đi về phía Lệ Thú bên
này cũng lập tức chỉ huy những người khác đi ngược trở lại.
“Ngài đã có kế hoạch, nên nói với con ngay từ đầu, để con còn có chút
chuẩn bị. Cha hiền con thảo, phụ tử trong lúc đó không nên giấu diếm lẫn nhau điều gì, nếu như giấu diếm lẫn nhau…”
Lần này đến lượt Lệ Hi Kiệt “hưởng thụ” tắm nước miếng rồi!
Lệ Hi Kiệt bỗng phát hiện, mình có phải thanh tỉnh quá sớm hay không?
Lệ Thú bắt đầu kể lể từ đầu, từng tội từng tội tất cả đều chụp trên đầu
Lệ Hi Kiệt, hơn nữa cuối cùng tất cả đều là phương diện đại cục thiên hạ rung chuyển…
Mặt trời bắt đầu ngả về Tây, Dạ Ngưng Bảo và Huyết Yêu giáo cũng bắt đầu thổi lửa nấu cơm, Lệ Thú vẫn còn nói…
Tiểu Tiểu ở bên cạnh ách xì một cái.
“Tiểu Tiểu, nàng mệt à?” Lệ Thú bỗng dừng lại hỏi.
“Ừm.”
“Vậy chúng ta đi nghỉ ngơi nhé!”
“…” Lệ Hi Kiệt không nói gì, chỉ có thể dùng ánh mắt sùng bái nhìn con
dâu nhà mình, Tiểu Tiểu, cũng là con lợi hại! Người làm cha là hắn này
là không ăn thua!
…
…
Lệ Hi Kiệt khôi phục thần trí, đại biểu cho Dạ Ngưng Bảo lại nhiều thêm một tai họa…
Mỗi ngày, Lệ Hi Kiệt dẫn theo Lệ Vân và Lưu Ly hãm hại nhà trên lừa gạt
nhà dưới. Trực tiếp đề cao chiến lực của hai tiểu ma đầu này lên vài
lần.
Kinh khủng nhất là mọi người ở Dạ Ngưng Bảo lại thấy vui mừng vì việc này…
“Trước kia Tam đệ cũng như vậy mà!” Vân Hành và Sở Lăng nói như thế.
Lục Y Ninh ăn vong tâm, bị Lục Thâm mang đi, toàn bộ Lục gia lại tới
Trung Nguyên, mà Lục Y Tĩnh dưới cái gật đầu của Lục Thâm, cũng là ý
nguyện của nàng ở lại Dạ Ngưng Bảo, chuẩn bị thành thân cùng Yến Thanh
Dịch.
Về phần Sở Văn Vũ, sau khi Sở Lăng nghe nói đến hành vi của hắn đã phế bỏ võ công của hắn, nhốt bên trong Dạ Ngưng Bảo.
Nhưng là, bây giờ Lệ Thú và Tiểu Tiểu còn có Yến Thanh Dịch lại gặp phải một vấn đề — Yến Doanh bị bệnh nghiêm trọng.
Sau lần Thiếu Lâm gặp nạn, Yến gia gần như chưa gượng dậy nổi, bị các
thế lực như tằm ăn rỗi, Yến Doanh cũng vì thế mà lao tâm lao lực, cuối
cùng gắng sức không nổi, bệnh tình nguy kịch.
Còn Yến Thanh Nam và Yến Thanh Như vậy mà cũng xảy ra tranh chấp, dã tâm của Yến Thanh Như bị Yến Thanh Nam phát hiện, kế tiếp chính là một ván
cờ quyền lực.
Yến gia đại loạn.
Vài thế lực của Giang Nam vậy mà trắng trợn tụ tập ở Yến gia, vừa nói chuyện phân chia Yến gia như thế nào.
Đột nhiên, năm thân ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trong đó một người đàn ông anh tuấn nghiêm túc trên lưng cõng một người phụ nữ nhỏ nhắn, trong tay còn dắt hai đứa trẻ…
Một người trẻ tuổi khác vẻ mặt hài hước nhìn cả nhà kia.
“Tiểu Tiểu đừng làm loạn, đã đến Yến gia rồi!” Người đàn ông nghiêm túc ý đồ buông người phụ nữ ra.
“Không cần! Chàng không đồng ý thì thiếp không buông tay!” Người phụ nữ thét chói tai.
“Được, dẫn nàng đi du hồ là được.” Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại đầy cưng chiều.
Hai tiểu quỷ cũng liếc nhau, chợt gật đầu một cái, mỗi đứa ôm lấy một chân của người đàn ông.
“Các con muốn làm gì?”
“Chúng con muốn đường nhân (đồ chơi làm bằng đường), cha không đồng ý chúng con cũng không buông tay!”
“…”
Quả nhiên là mẹ nào con nấy!
“Xin hỏi, các vị tới đây là có chuyện gì?” Vừa rồi thân thủ của mấy
người này mọi người đều thấy trong mắt, đến ngay cả hai cái tiểu gia hỏa kia cũng không thể khinh thường.
“Về nhà!” Bạn trẻ vẻ mặt trêu tức lập tức nháy mắt trêu chọc, một bàn tay để lên trên bàn tùy ý: “Ta tên là Yến Thanh Dịch.”
Đại biểu các thế lực lớn hít sâu một hơi.
Chuyện Thiếu Lâm gặp nguy vài năm trước bọn họ còn nhớ rõ. Yến Thanh
Dịch chính là người đơn đả độc đấu hơn nữa còn giết Cuồng Phủ!
“Nhớ kỹ,” Yến Thanh Dịch chậm rãi thu tay lại, nhìn xung quanh một vòng: “Những thứ của Yến gia vĩnh viễn họ Yến, sẽ không có họ khác, hử?”
Nhất thời không thấy bất kỳ động tác gì, cái bàn Yến Thanh Dịch vừa mới
để tay lên lập tức hóa thành bột mịn, bay tứ tán, khiến mọi người hít
một ngụm khí lạnh.
Yến gia vậy mà còn có người như vậy!
Lập tức, đại biểu các thế lực lớn ào ào tìm một lý do chạy thoát!
“Tốt lắm!” Yến Thanh Dịch vỗ vỗ tay: “Chờ ta đi thăm phụ thân xong là chúng ta có thể đi rồi!”
Lệ Thú và Tiểu Tiểu cùng liếc nhau — bọn họ tới là làm cái gì?
“Du hồ!”
“Mua đường nhân!”
Vì này hai thứ này!