Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 14: Chương 14: giết heo




“Ta cho rằng nàng đã biết.”

“Biết?” Yến Thanh Dịch kinh ngạc: “Làm sao mà biết?”

“Theo bộ pháp, hô hấp, dáng đứng, thậm chí là ánh mắt…” Lệ Thú nhẫn nại giải thích: “Để ý một chút, đều có thể biết một người có võ công hay không, thậm chí là võ công mạnh hay yếu đều có thể biết được đại khái.”

Phải không?

Yến Thanh Dịch nhìn Lệ Thú từ trên xuống dưới, bộ pháp… Nhìn không ra; hô hấp… Hắn Yến Thanh Dịch cũng không có cảm giác gì; dáng đứng… Cùng người khác không có gì khác biệt; ánh mắt… Yến Thanh Dịch rùng mình một cái, nhớ tới ánh mắt khi vừa mới giết người của Lệ Thú.

“Như ngươi, ” Lệ Thú nói tiếp, thuận tiện cho Yến Thanh Dịch một cái ví dụ: “Ngươi luyện võ trên dưới mười năm, sẽ không vượt quá mười năm, mạnh nhất là bắp thịt, cho nên ngươi hẳn là quen dùng kiếm hoặc là dùng đao. Mà yếu nhất hẳn là khinh công.” Lệ Thú dừng một chút, chau mày: ” hô hấp của ngươi không thật là vững vàng, học tập phương pháp thổ nạp hẳn là chưa có đại thành đi?”

“Đúng đúng, tỷ phu, ngươi quá lợi hại !” Yến Thanh Dịch hưng phấn vỗ tay.

Mà mấy câu vô cùng đơn giản lại khiến Lục Thâm rung động tột đỉnh, Yến Thanh Dịch tuổi còn nhỏ nên không rõ ràng, nhưng hắn nhưng lại biết rõ ràng, không qua giao thủ, chỉ có thể thông qua một ít bề ngoài đặc thù để phán đoán một người võ công mạnh yếu có bao nhiêu khó khăn, thậm chí cả võ lâm ngũ đại thế gia gia chủ cũng không thể. Mà có người có thể làm được điểm ấy, trên giang hồ không hẳn không có, nhưng đạt tới như vậy ít nhất là người đã thành danh hai mươi năm trước, mà những người này tất cả đều được tán dương thành thần thoại võ lâm.

Nhưng người trước mắt mới bao nhiêu tuổi?

Hơn hai mươi?

Hắn không phải là lão yêu quái dùng thuật dịch dung cải trang thành đi?

Lục Thâm ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, đến gần hỏi một câu: “Công tử, có thể xem cho ta một chút không?”

Lệ Thú mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn hắn: “Mạnh nhất hẳn là chưởng công.”

“Ta có thể đánh với công tử được bao nhiêu chiêu?”

Lệ Thú do dự một chút, nói ra lời nói có chút đả thương người: “Không vượt qua ba chiêu.”

Thực ra, ba chiêu đều là hơi nhiều, nửa chiêu là đủ rồi.

Lục Thâm cười khổ, xem thân thủ vừa rồi của Lệ Thú, hắn biết Lệ Thú đã nể tình cho hắn rồi.

Yến Thanh Dịch còn có chuyện muốn nói: “Ngươi vì sao không đem Thất tỷ đoạt lại?” ngữ điệu những lời này mang cảm giác chất vấn.

Lệ Thú lại không tức giân, hắn biết Yến Thanh Dịch là vì lo lắng cho Tiểu Tiểu, nhưng vẻ mặt của hắn lại rõ ràng không đồng ý:” phụ thân ngươi là trưởng bối, lời nói trưởng bối nhất định phải nghe. Hơn nữa, trước kia ta không biết phụ thân Tiểu Tiểu còn sống còn chưa tính, bây giờ ta đã biết, sẽ đem hết toàn lực khiến phụ thân Tiểu Tiểu nguyện ý gả Tiểu Tiểu cho ta.”

Quả nhiên là đại đầu gỗ, dĩ nhiên là câu trả lời đầy quy củ. Cái câu trả lời cổ hủ mà lại tuân thủ luân lý này khiến Yến Thanh Dịch đặc biệt cho rằng tỷ phu hắn là một lão phu tử bảy tám mươi tuổi cải trang thành.

Mà Lệ Thú trả lời xong vấn đề sau cho Yến Thanh Dịch, lại khôi phục một mặt nghiêm túc: “Yến Thanh Dịch, chúng ta tiếp tục trọng tâm đề tài vừa rồi, người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn, có sức sống là một chuyện tốt, nhưng mà chẳng phân biệt được nặng nhẹ chính là sai lầm. Ngươi lần này lỗ mãng lao ra, khả năng làm cho bản thân bị thương, không chỉ đổ máu…”

Trời ạ! Yến Thanh Dịch nhịn không được kêu rên ở trong lòng, tỷ phu thế nào vẫn còn nhớ rõ?

“vào thời điểm ngươi kêu rên người khác còn có thể bổ lên một đao, sau đó là ruột của ngươi đều sẽ rơi ra, văng ra đầy đất.”

Sắc mặt Yến Thanh Dịch khẽ biến.

“Thời điểm ngươi nghĩ biện pháp bắt chúng nó nhét trở lại, khả năng còn có người đạp một cước lên đó.”

Sắc mặt Yến Thanh Dịch trắng bệch.

“Như vậy ruột ngươi sẽ có dấu chân người khác. Lại không thể rửa ngay được…”

Màu xanh .

“Quan trọng nhất là ngươi không nhất định có thể nhét trở lại. Có khả năng một bên nhét vào, một bên liền lòi ra.”

Màu tím. Yến Thanh Dịch có thể đi biểu diễn tuyệt kỹ biến đổi sắc mặt .

“Hơn nữa, như vậy còn không chết…”

Quên đi, vẫn là khiến hắn đi chết đi! Ít nhất như vậy còn thống khoái một chút.

Lệ Thú nghiêm túc “dạy” Yến Thanh Dịch, không phải tận tình khuyên giải cùng an ủi, không phải ập xuống chửi rủa, không phải uy hiếp hung tợn, cũng không có một câu nói lặp lại ba lần, một chút cũng không có cảm giác lải nhải, Lệ Thú chỉ là trần thuật một khả năng có thực mà thôi, nhưng lại càng nói càng ghê tởm, sắc mặt Yến Thanh Dịch biến đổi từ trắng đến đen, rồi từ đen đến trắng, đến ngay cả Lục Thâm bên cạnh sắc mặt cũng không có gì đẹp mắt.

” là như thế này đấy.” cuối cùng Lệ Thú cũng kết thúc bài phát biểu: “Tiểu Dịch, ngươi hiểu chưa?”

“hiểu rồi, hiểu rồi, hiểu rồi!” Ruột đều mau ra đây - không phải bị moi, mà là bị Lệ Thú làm cho ghê tởm – làm sao có thể không rõ đây?

“Uh, như vậy là tốt rồi.” Lệ Thú vừa lòng gật đầu.

“Lệ công tử.” Lục Thâm hít sâu một hơi.

“Uh?”

“Ngươi đã từng gặp cái loại này tình huống mà ngươi nói sao?” Ruột đi vào, ruột xuất ra… Lục Thâm nghĩ lại đều cảm thấy ghê tởm.

“Uh.”

Một âm thôi mà khiến Lục Thâm cùng Yến Thanh Dịch đều hít một ngụm khí lạnh. Hai người ăn ý liếc nhau – sẽ không phải tỷ phu ( Lệ công tử ) chịu đi?

“Tỷ phu, ngươi khi nào thì thấy qua cái loại tình huống này?” Yến Thanh Dịch có chút tò mò.

“Giết heo.”

“…”

“…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.