Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 48: Chương 48: Huyết Yêu kiếm tới tay




Hiện tại rất nhiều nhân sĩ võ lâm đang tập trung ở Giang gia, bởi vậy cho dù dư ra Vân Hành cùng Dịch Toa cũng sẽ không nhận ra, mà Vân Hành cùng Dịch Toa cũng chỉ ở trong viện Giang Du chuẩn bị cho Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, nói đến cũng kỳ quái, trong khoảng thời gian Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu vào ở Giang gia này, không có nửa người đến quấy rầy, Giang Du cũng không gây phiền toái cho Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu.

Trên đại hội Huyết Yêu kiếm chọn chủ người có tư cách khiến Huyết Yêu kiếm nhận trừ Giang Du còn có Triển Anh Hào cùng Sở Lăng, còn một kiếm khách che mặt không biết tên.

Kiếm khách này dùng một cái mặt nạ bằng sắt che kín toàn bộ khuân mặt, nhìn không ra tướng mạo ban đầu của hắn.

Nhưng kiếm thuật của hắn lại xuất thần nhập hóa, làm cho người ta sợ hãi than, đến cả Sở Lăng cũng nói nếu hai người bọn họ gặp nhau thắng bại còn là con số 5:5.

Còn về mặt khác — nguyệt hắc phong cao, ban đêm cũng không chỉ có giết người, mà còn là thời tiết tốt để trộm đồ, Huyết Yêu kiếm thật giấu ở trong tiểu lâu Giang Du ở, vị trí cụ thể còn cần đến lúc đó thăm dò tiếp. Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu quyết định hôm nay động thủ — nếu không động thủ thì không còn kịp rồi, mà thêm Vân Hành cùng Dịch Toa tham gia cùng khiến Lệ Thú càng thêm yên tâm, cứ như vậy, an toàn của Tiểu Tiểu cũng không thành vấn đề .

Theo kế hoạch của bọn họ, Vân Hành cùng Dịch Toa canh chừng bên ngoài làm quân tiếp viện, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú tự đi trộm Huyết Yêu kiếm.

Tiểu lâu ba tầng được canh phòng vô cùng sâm nghiêm, ba tầng ngoài được những cao thủ của Giang gia vây chặt, cứ mười bước là một tốp, không có một khe hở, đến con muỗi cũng không bay vào nổi, càng đừng nói là một người sống sờ sờ ra đấy. Nhưng đại hiệp của chúng ta không phải là người bình thường, còn mạnh hơn con muỗi rất nhiều. Bởi vậy lúc hắn nhìn thấy đám hộ vệ kia đến con mắt cũng không nháy một cái.

"Tiểu Thú con thấy không thành vấn đề chứ?" Vân Hành nghi ngờ nhìn Lệ Thú, dù sao lần đầu tiên làm loại chuyện như vậy cũng phải có chút hốt hoảng chứ?

"Vâng. Không thành vấn đề." Lệ Thú vẫn như trước là cái loại thái độ giải quyết việc chung này, đến một lời nói an ủi cũng không có:"con nghĩ trong thiên hạ này có lẽ không có chỗ con không đi được."

Rõ ràng là một câu nói hào khí vạn trượng lại khiến Lệ Thú như người chết nói, nghiêm túc như khúc gỗ.

Vân Hành thở dài, đồ đệ của hắn khi nào mới có thể thông suốt, hoạt bát như hắn vậy!

Lệ Thú kéo tay Tiểu Tiểu, nhìn nàng một cái, đợi sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng, khẽ gật đầu, một bóng đen xẹt qua, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu lập tức biến mất ngay trước mặt Vân Hành.

Vân Hành ngẩn ngơ, thì thào lẩm bẩm: "Đã, đã mạnh như vậy sao? Trách không được có tự tin như vậy."

Thị vệ của Giang gia có thể nói là hết lòng hết sức, một khắc bọn họ cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm bốn phía sợ có cái gì đặc biệt, không tốt như lão gia đã dạy.

"Lão Lục." Một thị vệ nhìn chằm chằm về phía trước, dụi dụi mắt.

"Thế nào rồi?" thị vệ được gọi là lão Lục thờ ơ liếc đồng bạn của mình một cái.

"Ngươi vừa mới... không nhìn thấy một bóng đen à?"

"Bóng đen?" Lão Lục nhìn quanh bốn phía, tất cả đều im ắng, đến tiếng gió cũng không có, lão Lục nghi ngờ nhìn đồng bạn: "Tiểu Vương, ngươi con mẹ nó uống rượu nhiều quá rồi, ở đâu ra bóng đen?"

"Phải không?" miệng Tiểu vương chậc chậc, hỏi câu đó xem như đồng ý với lời nói của lão Lục, lại nắm chặt cây thương dài trong tay, bộ dáng đề phòng, cũng không biết đối tượng hắn muốn đề phòng đã sớm xẹt qua người hắn tiến vào trong tiểu lâu.

Dựa sát vào tường, Lệ Thú chỉ lộ ra một tý đầu, cẩn thận nhìn lại tên thị vệ kia, thấy hắn không có hành động khác thường mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu với Tiểu Tiểu đang khẩn trương bên cạnh hắn.

Tiểu Tiểu ra dấu cho Lệ Thú bằng một thủ thế — hình như trong lầu các không có ai.

Lệ Thú gật đầu, bọn họ đã sớm biết trong tiểu lâu trừ Giang Du cũng không có một người nào khác, đến ngay cả Tứ tỷ của Tiểu Tiểu cũng không ở trong tòa tiểu lâu này, nhưng lúc này Giang Du đi đâu rồi?

Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ nhiều.

Thừa dịp bây giờ, chúng ta hành động nhanh lên một chút. Lệ Thú cũng làm ra một dấu tay: Cẩn thận một chút, an toàn đặt hàng đầu.

Tiểu Tiểu gật đầu.

Không có ánh nến, không có cái gì chiếu sáng, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú chỉ có thể mượn ánh trăng cẩn thận triển khai lục soát, mỗi một tấc đất cũng sẽ cẩn thận gõ nhẹ nhàng, xem xem có tiếng vang kỳ lạ nào không, mỗi một kiện trang sức cũng đều vặn thử, xem xem có tồn tại cơ quan đặc biệt nào không.

Từ lầu một đến đỉnh lâu, mỗi một tấc mặt đất hai người đều rất nghiêm túc tiến hành lục soát.

Đáng tiếc, cho dù bọn họ nghiêm túc lục lại lần nữa, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú vẫn không thu hoạch được gì như trước, việc không ngờ này khiến Tiểu Tiểu cảm thấy có chút nhụt chí.

Còn có chỗ nào chưa tìm sao?

Tiểu Tiểu ra dấu tay tạo ra đối thoại không tiếng động.

Lệ Thú ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ý tứ thật rõ ràng, mặt trên chúng ta còn chưa tìm!

Nhưng mặt trên chính là nóc nhà mà! Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn Lệ Thú.

Lệ Thú vươn tay thành động tác mời, từ tín nhiệm cùng thói quen trong quá khứ, Tiểu Tiểu không chút do dự đặt tay lên tay của Lệ Thú.

Lệ Thú mang theo Tiểu Tiểu lập tức bay lên xà ngang trên nóc nhà, sau đó gõ nhẹ nhàng mỗi một tấc nóc nhà.

Tiểu Tiểu học theo dáng vẻ của Lệ Thú, cẩn thận đi trên xà ngang, nàng cũng không giống Lệ Thú có một thân khinh công tuyệt cường, nếu ngã xuống mà nói không chết cũng không tàn phế, nhưng khẳng định sẽ bị người phía dưới phát hiện.

"Thùng thùng thùng." Tiểu Tiểu cau mày, mỗi một chỗ gõ đều chỉ nghe được loại âm thanh này, "Thùng thùng thùng "

"Thùng thùng thùng." "cốc — "

Ánh mắt của Tiểu tiểu co rụt lại, lập tức nhìn về phía Lệ Thú, Lệ Thú rõ ràng cũng nghe được âm thanh bên này của Tiểu Tiểu, trực tiếp lướt trên một thanh xà ngang khác, như một con mèo.

"Cốc cốc." Lệ Thú lại gõ cùng một chỗ, rõ ràng không giống như âm thanh của những chỗ khác, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu nhìn nhau một cái đồng thời gật đầu chậm rãi tìm bốn phía chốt có thể mở ra cơ quan ngầm.

Nơi đó...

Mắt Tiểu Tiểu sáng lên, nàng thấy một cái đinh không bị đóng vào. Lấy tài lực cùng nhân lực của Giang gia mà nói là không thể nào phạm phải loại sai lầm cấp thấp như thế này, như vậy chỉ có một khả năng...

Tiểu Tiểu ngưng tụ nội lực trên ngón tay, dồn sức ấn cái đinh kia vào xà ngang.

"Rắc rắc." âm thanh cơ quan chuyển động yếu ớt truyền đến tai hai người, trực tiếp nhìn phía hốc ngầm vừa mới tìm thấy.

Bọc vải bố màu đỏ tươi như máu trong hốc ngầm kích thích ánh mắt Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu không khỏi bụm miệng, muốn nuốt xuống tiếng thét hưng phấn.

Tìm lâu như vậy cuối cùng bọn họ cũng tìm được!

Tiểu Tiểu cẩn thận lấy ra hộp kiếm kia, ôm vào trong ngực, mà Lệ Thú nhét hàng nhái bọn họ mang đến vào trong cái hốc ngầm đó. Có thể phỏng chế chỉ là bề ngoài của cái hộp kiếm, Huyết Yêu kiếm thật sự mà nói cũng chưa từng xem qua, tất nhiên không có biện pháp phỏng chế, chỉ có phỏng đoán qua vài lời truyền miệng ít ỏi.

Hai người không kịp nhìn đồ vật bên trong nữa, liền lập tức rời khỏi,Vân Hành cùng Dịch Toa ở bên ngoài tiếp ứng thì chờ đến sốt ruột, nếu như còn chờ đợi thêm nữa nói không chừng hai người bọn họ sẽ phải xông vào mất.

"Tiểu tử thối, con còn tính đi ra!" Vân Hành vội vàng tiến lên xem xét trước mặt Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú: "Thế nào tất cả thuận lợi chứ, có bị thương hay không?"

Lệ Thú trầm mặc lắc đầu.

"Thú ca, chàng làm sao vậy?" Tiểu Tiểu phát hiện Lệ Thú không đúng trước tiên, không khỏi hỏi.

"Không có gì, chính là cảm thấy thanh Huyết Yêu kiếm này rất quen thuộc, có loại cảm giác huyết mạch tương liên." Lệ Thú nghi hoặc nhìn lại tiểu lâu một cái: "Đi thôi! Mau rời khỏi nơi này đi!"

Mặc kệ thế nào, lấy được Huyết Yêu kiếm là tốt rồi!

...

...

Hơn nửa đêm, Giang Du không ở phòng nghỉ của mình, cũng không ôn tồn ở bên người thê thiếp, như vậy hắn đi đâu đây?

"Ngươi tới đây làm gì?" Giang Du vừa thấy đối phương đến, đã hùng hổ chất vấn.

"Ta tới làm gì?" Người đàn ông hỏi lại, giọng nói còn mang theo trào phúng nhàn nhạt. Trên mặt người đàn ông không nhìn thấy biểu cảm gì, không phải hắn nghiêm túc giống Lệ Thú, mà là người đàn ông này đeo một mặt nạ lạnh lẽo, che lại toàn bộ khuân mặt của hắn.

Là người đàn ông có cơ hội được Huyết Yêu kiếm nhận chủ.

"Ngươi..."

Giang Du vừa nói ra một chữ, đã bị đối phương đánh gãy: "Huyết Yêu kiếm là đồ của ta, lúc ban đầu giao cho vợ chồng kia là kế hoạch của ta, thậm chí đến tay ngươi cũng đều là kế hoạch ban đầu của ta." Người đàn ông che mặt không nhanh không chậm phẩm trà.

Giang Du cả kinh, mồ hôi ướt đẫm, thì ra người đàn ông này vẫn bày mưu tính kế đến việc hắn lấy được Huyết Yêu kiếm cũng đều có kế hoạch. Đến tột cùng người này muốn làm gì? Kế hoạch phức tạp như vậy chỉ là khiến Huyết Yêu kiếm di chuyển một vòng bên ngoài rồi trở lại trong tay người đàn ông che mặt này?

"Quên đi, ta chỉ là muốn lấy lại đồ của ta mà thôi. Về phần ngươi muốn làm cái gì, ta không có hứng thú, tóm lại, quan hệ hợp tác của chúng ta dừng lại ở đây!" Người đan ông khẽ lắc đầu, không muốn để ý đồng bọn lật lọng nữa.

"Mới chút mà đã thôi!" Giang Du phẫn nộ gào thét, hắn đường đường là võ lâm ngũ đại thế gia gia chủ Giang gia làm sao mà bị người khác uy hiếp?"Không có ngươi, ta vẫn có thể nhất thống võ lâm như thường, chẳng qua..." Giang Du cười lạnh một tiếng: "Chỉ sợ ngươi không dễ dàng đi ra khỏi cửa này."

Người đàn ông che mặt liếc Giang Du một cái: "Không dễ dàng?" kiếm khách che mặt buông ly trà, trợn mắt, lập tức phá vỡ hình tượng trầm ổn lạnh lùng của hắn: "Giết chết ngươi quá dễ."

"Xoang— "

Trường kiếm lập tức ra khỏi vỏ, dưới tình huống Giang Du căn bản không kịp phản ứng trực tiếp đặt kiếm trên cổ Giang Du.

"Bây giờ ta còn không muốn giết ngươi, chẳng qua, nếu ta cảm thấy nói cho ngươi còn không dùng được thì lại là vấn đề khác." Kiếm khách che mặt nhìn chằm chằm vào Giang Du, Giang Du lại sợ tới mức không dám nhúc nhích, hắn ở trong chốn võ lâm cũng tính trên là cao thủ nhất lưu, nhưng ở dưới kiếm người đàn ông trước mắt không có chút sức chống cự nào, cảm giác vô lực nồng đậm khiến trái tim Giang Du run rẩy, nhưng dù sao hắn cũng là nhất gia chi chủ (người đứng đầu một nhà), tuy trên tác phong sinh hoạt có vấn đề lớn, nhưng cũng không thiếu phần anh minh quyết đoán, không có quyết đoán mà nói, Giang gia chính là một chỗ thịt béo, mặc người chém giết.

"Ngươi muốn cái gì?"

"Huyết Yêu kiếm bị ngươi giấu ở chỗ nào?" Kiếm khách che mặt hỏi.

"ta để trên mái tiểu lâu." Giang Du thành thật trả lời, trước chênh lệch thực lực tuyệt đối, lời nói dối cũng đều vô ích.

Bỗng kiếm khách che mặt thu kiếm vào vỏ, cào cào mái tóc đen nhánh, nhìn lại bên cạnh: "Tiểu Ninh, thế nào rồi?"

Giang Du cả kinh, nhìn về phía che mặt kiếm khách nhìn lại, một người phụ nữ bỗng xuất hiện ở đó, cũng giống như kiếm khách, che mặt.

"Không cần hỏi hắn chuyện của Huyết Yêu kiếm." người phụ nữ được gọi là tiểu Ninh nhìn kiếm khách: " thanh kiếm kia đã đến được tay người nên đến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.