Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 57: Chương 57: không giống Lệ Thú Lệ Vân






“Trên cái này thế giới chỉ sợ chỉ có một người phụ nữ Tiểu Tiểu này là có thể chịu được tính cách của Lệ Thú.” Sở Lăng khẳng định nói.

“Nhưng là…” Triển Anh Hào nhìn Sở Lăng: “Văn Di…”

“Văn Di căn bản không hiểu Tiểu Thú.” Là người cầm quyền đương nhiệm của Dạ Ngưng Bảo, tất cả động tác của Sở Văn Di tự nhiên không thể gạt được người phụ thân là hắn, nhưng hắn không muốn ngăn cản Văn Di mà tạo thành ngăn cách giữa cha và con gái, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, đến cùng hắn chỉ là một người phụ thân bình thường mà thôi:”Tiểu Thú là cần một người có thể giặt quần áo cho hắn, nấu cơm cho hắn, người thê tử có thể bao dung tính cách nhạt nhẽo của hắn, mà không phải là một người thê tử chỉ biết hưởng thụ võ công của hắn mà mang đến vinh quang cho mình.” Sở Lăng thở dài: “Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Văn Di thật sự là loại người sau.”

Triển Anh Hào trầm mặc một lúc lâu, không biết đang nghĩ cái gì, Sở Văn Di là hắn nhìn lớn lên, đối với tính cách của Sở Văn Di hắn tự nhiên hiểu biết: “Ta muốn giúp Văn Di thử xem một chút, dù sao, Tiểu Thú rất nghe trưởng bối nói.” Hơn nữa, cô bé tên Tiểu Tiểu kia còn không có được hắn tán thành. (vô duyên, chuyện vợ chồng người ta ai cần lão tán thành chứ. Xí)

Sở Lăng chăm chú nhìn Triển Anh Hào một lúc lâu: “Quên đi, Triển tiền bối, ngươi đã nghĩ như vậy ta cũng không ngăn cản ngươi. Nhưng xin ngươi có chừng có mực, Tiểu Thú là một người cố chấp.”

Ngay lập tức, giữa hai người hình thành một loại yên tĩnh quỷ dị, nhưng đột nhiên Tiểu Tiểu lại xuất hiện trước mặt hai người, trên mặt mang theo nụ cười hoan hỷ:”Hai vị tiền bối, mời dùng trà.”

“Tiểu Tiểu, nàng hiểu chưa?” lúc Lệ Thú nói ra câu này liền đại biểu cho hắn sự thực giáo dục dài lê thê của hắn đã kết thúc. Mở đầu của Lệ Thú không có bất kì dấu hiệu gì, nhưng cuối cùng nhất định là “Nàng hiểu chưa” làm lời kết thúc.

“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Tiểu Tiểu lập tức gật đầu, sợ chậm một bước sẽ lại có một hồi sự thật giáo dục, có thể chịu được không có nghĩa là thích, Tiểu Tiểu thông minh rốt cho Lệ Thú một ly trà: “Ăn không nói ngủ không nói, Thú ca, chàng uống nhanh lên!”

Lệ Thú im lặng không nói gì nhận ly trà, biết điều chậm rãi uống trà.

Sau đó Tiểu Tiểu cũng không chút khách khí bắt đầu lải nhải với Lệ Thú: “Thú ca, thật sự không phải thiếp thích oán trách, tuy đạo lý chàng nói đều là chính xác, nhưng hậu quả khẳng định không có nghiêm trọng như vậy chứ! Những ảnh hưởng nhỏ kia có khả năng tồn tại, nhưng trách nhiệm mất nước diệt chủng lớn như vậy đặt ở trên người thiếp là có chút quá nặng rồi!”

Lệ Thú uống xong ly trà, vừa định mở miệng, Tiểu Tiểu lập tức lại rót cho hắn một chén, Lệ Thú miễn cưỡng đem lời vừa đến trên khóe miệng nuốt trở về.

“Còn có, đôi khi, này — chuyện nhỏ như vậy, ” Tiểu Tiểu so với sự lớn nhỏ của mè vừng: “Chàng cũng có thể kéo ra sân xét hỏi rồi chém , loại năng lực này thật khiến người ta bội phục! Nhưng chàng có thể không cần kéo đến mặt trên này hay không? Đầu thiếp cũng không đủ chém mất!”

Lải nhải dong dài, lải nhải dong dài…

Lệ Thú uống trọn bốn ly trà.

Cuối cùng…

“Thú ca, chàng hiểu chưa?” Cuối cùng cũng đến phiên Yến Tiểu Tiểu nàng nói những lời này!

Lệ Thú không nói một tiếng lấy ấm trà từ trong tay Tiểu Tiểu, rót một ly trà, dẩy tới trước mặt Tiểu Tiểu…

Tiểu Tiểu nháy mắt, phốc xích bật cười một tiếng: “Xem ra Thú ca chàng hiểu rõ rồi đấy!”

“…” Triển Anh Hào trợn mắt há mồm, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu, nha đầu kia khả năng đúng là thích hợp nhất với Lệ Thú.

“Khụ!” Sở Lăng ở bên cạnh nặng nề ho một tiếng, nhắc nhở hai người còn có hai ngọn nến lớn ở đây!

Tựa hồ ý thức được mình xem nhẹ trưởng bối, Lệ Thú có chút thẹn thùng, lập tức kính cẩn rót cho hai người ly trà.

“…” Sở Lăng có chút không biết nói gì, theo động tác vừa thấy của hai người, uống trà hình như có ý là “Câm miệng”?

Nhưng là, Lệ Thú rõ ràng không ý thức được đến chỗ ấy, vẫn kính cẩn đứng trước mặt Sở Lăng như trước, đợi Sở Lăng nói mục đích chuyến đi này của hắn.

“Nghe nói con lấy lại được Huyết Yêu kiếm rồi?”

Lệ Thú lắc đầu: “Chỉ là mượn tạm.” Lệ Thú nói ra từ đầu chí cuối chuyến đi Cổ thành này, chẳng qua là ở giữa bỏ bớt đi thân thế củaTiểu Tiểu.

Nghe Lệ Thú tự thuật xong, Sở Lăng không khỏi trợn mắt, ngốc tiểu tử này thế nhưng còn tưởng rằng Huyết Yêu kiếm là tạm mượn, Cổ vương đã coi trọng cho hắn như vậy, chính là đưa cho hắn Huyết Yêu kiếm đấy!

Không, không phải nói là đưa, mà là còn cho hắn, Huyết Yêu kiếm vốn là vật của Lệ Hi Kiệt, hiện tại lại nhận Lệ Thú làm chủ, đương nhiên là trả lại cho Lệ Thú rồi!

“Mạc Thượng Hành này cũng là có chút ý tứ, ” Triển Anh Hào vuốt cằm, khi hắn rời khỏi giang hồ thì Mạc Thượng Hành vẫn còn một mao đầu tiểu quỷ mới ra giang hồ.

“Giang gia cùng Yến gia bên đó thì sao?” Lệ Thú hỏi.

“Yến gia không có chuyện gì.” Sở Lăng trả lời trước tiên, lúc này khẳng định Tiểu Tiểu quan tâm tới chuyện của Yến gia: “Về phần Giang gia, trên tràng đại hội kia, vốn có thể tạo thành uy hiếp với ta cùng Triển tiền bối chỉ có một kiếm khách che mặt thực lực rất mạnh, nhưng giữa chừng thì hắn lại rời khỏi.” Sở Lăng lắc đầu, tựa hồ dường như tiếc nuối vì không được giao thủ với anh hùng hào kiệt lần này: “vốn ta cùng Triển tiền bối nắm chắc có thể thắng được trận đấu này, nhưng sau này Dạ Ngưng Bảo truyền đến tin tức con bình an vô sự, chúng ta đã trở lại.” Sở Lăng dừng lại một chút, nhướn mi: “Nhưng gần đây nhất Dạ Ngưng Bảo thu được tin tức, trừ bỏ hai người chúng ta còn có người kiếm khách che mặt kia là ba người giữa đường rời khỏi, vài người khác có thể tạo thành uy hiếp với Giang Du… Đều không giải thích được mà trúng độc.”

Đồng tử Lệ Thú co rụt lại: “độc gì vậy?”

“Không biết, nghe nói một thời gian ngắn không giải được.” Sở Lăng thở dài, “Trụ trì Thiếu Lâm dường như đã chuẩn bị tới Giang gia.”

Thiếu Lâm cùng Dạ Ngưng Bảo ở một số phương diện đều rất tương tự, hai kẻ đều là thuộc trạng thái nửa lánh đời, đều có cống hiến tương đối đến bình yên của Trung Nguyên hoặc võ lâm Tây Vực, đều là ông vua không ngai của một phương võ lâm.

“Nhưng Giang gia cũng mượn Huyết Yêu kiếm giả để tập trung lại không ít người, chỉ sợ chờ khi Trụ trì Thiếu Lâm tới Giang gia Giang Du đã chỉnh hợp thế lực này rồi!” Triển Anh Hào nói tiếp Sở Lăng.

Sở Lăng đứng lên, vỗ vỗ vai Lệ Thú: “Đừng nghĩ những thứ này, chuyện của võ lâm Trung Nguyên không liên qua nhiều lắm tới chúng ta, bây giờ đi mua hàng tết, chuẩn bị mừng năm mới thôi!” Sở Lăng nhìn một vòng: “Nói lại, tiểu tử béo đâu rồi?”

Nghe vậy, trên mặt Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu đồng thời xuất hiện một loại thần sắc quỷ dị: “Hẳn là ở trên tay Dược vương…”

Dược vương là sư huynh của mẫu thân Lệ Thú Nhiêu Hinh Ninh, tuy là sư huynh, nhưng ông ấy lớn hơn Nhiêu Hinh Ninh những hai mươi tuổi, từng giống như phụ thân chăm sóc Nhiêu Hinh Ninh, Dược vương có trời sinh mẫn cảm cùng yêu thích với y dược, nhưng khác Nhiêu Hinh Ninh, Dược vương yêu thích thiên về độc dược, học y chẳng qua là vì nghiên cứu độc dược mà học thêm.

Nhưng là có thể là bởi vì chuyên nghiên cứu về độc dược, tính cách của Dược vương đều theo hướng âm trầm độc ác, toàn bộ Dạ Ngưng Bảo cũng chỉ đối tốt với một mình Nhiêu Hinh Ninh, đến ngay cả Lệ Hi Kiệt lão đều nhìn không vừa mắt, từ sau khi Nhiêu Hinh Ninh mất tích tính cách âm trầm càng thêm rõ ràng, là người ở chung tệ nhất ở Dạ Ngưng Bảo.

“Đáng chết!” Sở Lăng không khỏi mắng một tiếng: “Cái kia lão gia hỏa kia cũng đừng cho tiểu tử mập ăn phải cái đồ gì kì quái đấy!”

“Hả? Ngươi có con?” Triển Anh Hào hưu một chút đứng lên, vẻ mặt sốt ruột, “Không được, tai sao có thể rơi vào trong tay lão độc vật vậy? Mau đoạt lại con của ngươi đưa về.”

Hai người lo lắng lại khiến sắc mặt Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú càng thêm kỳ lạ.

“Hai người các ngươi sao vậy?” Nhìn thấy sắc mặt quỷ dị của hai người, Sở Lăng đè xuống lo lắng, dằn lòng hỏi thăm.

Hai người không nói một tiếng mở một ngăn kéo ra, bên trong chai chai lọ lọ trang bị đầy các loại dược phẩm, trên mỗi cái bình nhỏ còn dán chữ, nhỏ từ đau đầu nóng sốt, lớn đến thuốc trị thương thuốc độc, cái gì cần có cũng đều có, mọi thứ đầy đủ hết.

“Cái này!” Triển Anh Hào kinh ngạc cầm một bình nhỏ: “đến cái này lão độc vật cũng chịu cho đưa tới đây?”

“Ồ? Đây là Lục Độc đan!” Sở Lăng cũng rất kinh ngạc.

Lục Độc đan là tác phẩm đắc ý nhất của cả đời Dược vương, dùng ba loại chí âm chi độc trong thiên hạ, ba loại chí dương chi độc hòa thành một thể, tên là Lục Độc, nhưng trên thực tế lại không phải là một loại độc dược, mà là một loại thuốc giải độc.Trước thuốc giải độc còn phải thêm một chú giải— có thể giải được trăm độc.

“Tiểu tử béo mang về.” Tiểu Tiểu giải thích. Lúc đó, Lệ Vân được người ôm trở về, trong ngực còn ôm thật chặt những cái chai chai lọ lọ này.

Ban đầu hai người bọn họ còn tưởng là tự Lệ Vân lấy, còn trả lại cho Dược vương, nhưng bị Dược vương mắng quay về.

“Lão tử cho Vân Nhi đồ, các ngươi quản cái gì!”

Đây là câu nói chuẩn của Dược vương.

Sau đó, Dược vương quăng cho Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú một người một cái bình nhỏ: “Vân Nhi ở lại với ta hai ngày! Lúc mừng năm mới đưa về cho các ngươi!” Sau đó đuổi hai người đi ra.

“Chính là như vậy.” Tiểu Tiểu thở dài, nàng cũng rất nhớ tiểu tử béo.

“Bình nhỏ gì?” Triển Anh Hào tò mò, những thứ từ trong tay Dược vương đi ra đều là ngàn vàng khó cầu.

“Đây.” Lệ Thú chọn một cái chai từ trong ngăn kéo ra, đổ thuốc từ bên trong ra tay.

Một viên thuốc màu vàng quay tròn dừng trong lòng bàn tay Lệ Thú.

Vừa thấy viên thuốc này, Sở Lăng cùng Triển Anh Hào cái gì cũng không muốn nói, rõ ràng tuy rằng thái độ của Dược vương với Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu không tốt nhưng rõ ràng đã tán thành đôi vợ chồng này.

Bởi vì…

Toại Hỏa đan.

Thiên hạ chỉ có năm viên, trừ Miêu Cương cổ độc bên ngoài, bách độc bất xâm.

“Không nói tới tiểu tử béo nữa.” Sở Lăng phất tay: “Vẫn là nói mua hàng tết gì đi!”





Tiểu Tiểu dùng vái vóc Sở Lăng cho bọn họ làm mấy bộ quần áo, Lệ Thú một bộ, tiểu tử béo một bộ, chính nàng cũng làm một bộ.

Nhưng là, lúc trước ngày trừ tịch một ngày Tiểu Tiểu nhìn thấy tiểu tử béo, nhất thời cảm thấy quần áo mình làm rõ ràng nhỏ…

Tiểu tử béo rõ ràng cao hơn rất nhiều so với đửa nhỏ cùng tuổi.

Mà người xung quanh đều trợn mắt há mồm xem biểu diễn “hai anh em tốt” một già một trẻ ở tiền thính.

Trẻ không cần phải nói, chính là tiểu Lệ Vân, mà già dĩ nhiên là Dược vương.

Tay nhỏ bé mập mạp của tiểu tử béo không tự nhiên múc ra một muỗng cháo gạo trực tiếp đưa đến bên miệng Dược vương, mà Dược vương thế nhưng dùng một cái muống khác từ trong cùng một bát múc ra một muỗng đưa đến bên miệng Lệ Vân, đồng thời ăn hết đồ tiểu tử béo múc cho hắn.

Tiểu tử béo cười ha ha ngây ngô, Dược vương cũng ha ha ngây ngô cười theo.

“…” Mọi người không biết nói gì.

Sau đó, tiểu gia hỏa vừa mới từ loài bò sát lại tiến hóa thành đôi chân đứng thẳng bắt đầu giơ muỗng chạy loạn khắp phòng, Dược vương cũng tươi cười hớn hở đi theo.

Đây thật sự là Dược vương sao? Sẽ không phải là người khác hoá trang thành chứ?

“Xin hỏi, bọn họ lớn bao nhiêu?” Tiểu Tiểu không xác định hỏi Sở Lăng bên cạnh.

“Một tuổi.”

“Cùng con ta lớn như nhau thôi thôi!” Tiểu Tiểu đồng ý gật gật đầu.

Cái vị già kia một chút cũng không nhìn thấy thân là Dược vương hung ác nham hiểm, ngược lại phản lão hoàn đồng bàn về cùng tuổi với tiểu tử béo — một tuổi!

Đại khái là đã chạy mệt, Lệ Vân quay đầu, giơ một tay muốn Dược vương ôm ôm, sau đó Dược vương y mệnh ôm lấy Lệ Vân. Tiểu tử béo thấy mẫu thân đứng ở ngoài cửa, lập tức túm râu Dược vương, chỉ chỉ Tiểu Tiểu ở cửa, giống như một đại tướng quan chỉ huy thiên quân vạn mã. Tuy còn chưa biết nói, nhưng vẻ mặt Lệ Vân ngoài ý muốn rất phong phú, cũng có thể biểu đạt chính xác ý tứ của mình.

Chỗ này khẳng định không giống Lệ Thú.

“tiểu tử Lệ Thú này, khi còn nhỏ vẻ mặt cũng rất phong phú.” Đã đến tiền thính từ lâu Vân Hành mím môi uống trà cảm khái, từ sau khi đến Dạ Ngưng Bảo gặp Sở Lăng hắn cũng không rời đi.

Nghe thấy Vân Hành nói như vậy, cả nhà đều tò mò nhìn hắn, tính cách nghiêm túc của Lệ Thú ai có mắt cũng đều thấy, chẳng lẽ hồi nhỏ không giống như vậy?

“Hồi nhỏ, hắn sẽ trừng mắt, sẽ khóc — tuy khóc như mèo kêu, còn có thể nhìn chằm chằm động tác của người khác…” Vân Hành thở dài, phảng phất có tiếc nuối rất lớn: “Dáng vẻ hiện tại này a, cũng chỉ có một loại vẻ mặt không biểu cảm này thôi.”

Được rồi! Xem ra chính xác Lệ Vân không giống Lệ Thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.