Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 6: Chương 6: mộc trâm vô giá






Tiểu Tiểu nhìn trúng một nơi không lớn ở ngoại ô, nơi đó còn có một phòng ở nhỏ, chỉ có hai người ở là hoàn toàn được. Tiểu Tiểu mang theo khế đất hưng phấn chạy về khách sạn hi vọng nhìn thấy Lệ Thú tươi cười, nàng cũng giúp được việc cho hắn đó!

Nhưng là kết quả lại khiến nàng thất vọng rồi.

Đại đầu gỗ không ở khách sạn.

Ngay tại thời điểm Tiểu Tiểu buồn bực Lệ Thú đã trở lại, toàn thân đều bẩn hề hề.

“Thú ca?” Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Lệ Thú.

“cái này cho nàng.” Lệ Thú ngồi xuống một bên cởi quần áo bẩn một bên đem một cái hộp đưa cho Tiểu Tiểu.

Hộp dùng gỗ bình thường nhất điêu khắc, thợ khắc thô ráp, sờ lên có chút thích tay.

“Mở ra nhìn xem đi!” Ánh mắt Lệ Thú chuyển đi hướng khác, trên mặt ửng đỏ như uống rượu.

“Đại đầu gỗ, chàng uống rượu sao?” Càng cùng Lệ Thú ở chung, Tiểu Tiểu càng hiểu biết tính cách của hắn, trừ bỏ buồn một chút, nghiêm túc một chút ở bên ngoài, hắn vẫn rất ôn hòa , cho nên mới dám trước mặt hắn gọi hắn là đại đầu gỗ.

“Làm sao có thể?” Lệ Thú dở khóc dở cười: “Ta cho tới bây giờ không uống rượu .”

“À!” Tiểu Tiểu thất vọng gục đầu xuống, nàng còn muốn nhìn thấy bộ dạng say rượu của Đại đầu gỗ cơ!

“Nàng không mở ra nhìn sao?” Lệ Thú nhỏ giọng thúc giục.

Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, tặng cho Lệ Thú một nụ cười ngọt ngào, ngừng thở tựa như muốn mở một kiện tuyệt thế trân bảo.

Tiếc nuối chưa được nhìn thấy Lệ Thú say rượu cũng thành hư không.

Trong hòm là một cái trâm cài, cũng là đầu gỗ , chỉ so với cái hộp chất liệu tốt hơn một chút, lại rất xinh đẹp. Tạo hình thật tinh tế.

So với những thứ tốt Tiểu Tiểu từng gặp qua, không có một cái nào hơn được giá trị của trâm cài này.

Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn về phía Lệ Thú, bốn mắt nhìn nhau, Lệ Thú lại lập tức dời tầm mắt.

“chàng hôm nay vẫn đi đến bến tàu ?” Tiểu Tiểu đoán.

Lệ Thú chần chờ một chút, nói dối là không có đạo đức , mà đối với thê tử của mình nói dối càng là không đúng, giữa vợ chồng cần phải thẳng thắn thành khẩn. Cho nên, Lệ Thú nhẹ gật đầu.

“Tiền công đổi lấy cái trâm cài này?”

Nghe thế Lệ Thú lập tức lên tiếng: “Cũng còn một chút tiền, ta không có tiêu loạn…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, dường như làm sai cái gì, hắn ngay từ đầu liền có kế hoạch làm một ngày công sau đó mua vật phẩm trang sức cho Tiểu Tiểu, hắn cho tới bây giờ

không thấy nàng mang vòng cổ linh tinh gì đó như những nữ nhân khác, bởi vì nàng không có, tuy rằng cái này không phải tốt nhất, nhưng là cái tốt nhất hắn có thể mua được Nhưng hiện tại hắn mới nghĩ tới lại, tiền bọn họ mua vẫn là của Tiểu Tiểu đưa ra, hiện tại hắn như vậy tính là cái gì?

Tiểu Tiểu thấy bộ dáng Lệ Thú không giống với bình thường - hắn hiện tại tựa như một đứa nhỏ có khát vọng được khích lệ lại sợ hãi bị trách cứ, không khỏi cười ra tiếng.

"Giúp thiếp cài lên được không?" Tiểu Tiểu nhẹ giọng thỉnh cầu.

Lệ Thú bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Tiểu chỉ thấy ánh mắt tràn ngập ý cười cùng cảm ơn - nàng không có tức giận: "ừ".

Lệ Thú nhận lấy trâm cài, cẩn thận giúp Tiểu Tiểu búi tóc lên, đem trâm cài vào, xiêu xiêu vẹo vẹo, khó coi nhưng lại....

Rất đẹp...

Nam nhân này không có gì nhiều lắm, chỉ mong đem hết thảy đều cho nàng.

Nàng còn cần cái gì xa xôi?

"Thú ca."

"Ừ?"

"Thiếp hình như có chút yêu chàng rồi!"

Sau một lúc lâu không có trả lời gì, dường như người phía sau giống như cái gì cũng không nghe thấy, khiến Tiểu Tiểu có chút hối hận xúc động liền đem lời nói ra miệng như vậy.

Bây giờ dễ nói ra bằng không sau này lại khó nói! Tiểu Tiểu an ủi bản thân (óa?????? câu này bạn chả hiểu, nguyên văn: dễ nói giống như, cùng một chút, bằng không liền mệt lớn đâu.)

Mà Lệ Thú lại bởi vì câu này mà ngẩn ra, yêu?

Thế nào mới tính là yêu đây?

Di chứng của hai mươi ba năm ngăn cách với cuộc sống hiện ra, Lệ Thú không có trả lời bởi vì hắn không biết yêu là cái gì?

Nhưng mà cho dù biết định nghĩa của tình yêu, bằng vào tính cách đầu gỗ của hắn cũng sẽ không thể nhận biết được đi!

Tình thế (ruộng đất) cùng phòng nhỏ nguyên bản chủ nhân bởi vì trong nhà xảy ra một chút chuyện, vội vã đem bán, nên Tiểu Tiểu chỉ dùng rất ít tiền mà mua được ruộng tốt.

Phòng nhỏ không lớn, chỉ có một gian phòng khách, một phòng ngủ, cùng một gian phòng bếp.

Hôm đó Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú liền chuyển vào nhà mới của họ.

"Thú ca." Tiểu Tiểu chải mái tóc dài.

Lệ Thú ngồi ở một bên không biết đọc sách gì, nghe được Tiểu Tiểu gọi hắn liền ngẩng đầu.

"Chúng ta..." Tiểu Tiểu khẩn trương cắn môi dưới, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, một hơi đem lời muốn nói nói ra: "Chúng ta sinh một đứa nhỏ đi!"

"..."

Lại là một mảnh yên tĩnh, Tiểu Tiểu chậm rãi mở to mắt, có chút thất vọng, không trả lời, có phải là cự tuyệt nàng không? Hắn vẫn không coi nàng trở thành thê tử a!

Ngay tại thời điểm Tiểu Tiểu cảm khái trong lòng, liền nghe thấy Lệ Thú hỏi ra một câu mà nàng tuyệt đối không thể tưởng được.

"Chúng ta ngủ ở cùng nhau."

"..."

"Như vậy không phải có thể sinh đứa nhỏ sao?"

"..."

Được rồi, coi như nàng cái gì cũng chưa nói!

Hai ánh mắt nhìn nhau, trong mắt Lệ Thú chứa đựng hoang mang không hiểu, Tiểu Tiểu còn lại là đau đầu bất đắc dĩ.

Làm ơn đừng nói loại chuyện này cũng phải do nàng dạy hắn được không?

"Ta có làm cái gì không đúng?" Lệ Thú một mặt nghiêm túc, như là đang nói về đại sự hạng nhất khai thiên tích địa: "Có lời nói sai lầm nhất định phải nói với ta."

"..." Nàng đã không còn sức nói chuyện, loại chuyện này nàng cũng là người mới a!

Được rồi, nàng quyết định ngày mai đi mua đông cung đồ vậy!

Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu chuyển đến nhà mới ngày thứ hai, Tiểu Tiểu phát hiện một vấn đề dị thường nghiêm túc - nàng sẽ không làm ruộng, bộ dáng Lệ Thú cũng không phải bộ dáng người làm ruộng, chẳng lẽ bọn họ phải giương mắt không nhìn mấy mảnh đất?

"Thú ca." Tiểu Tiểu thử may vá quần áo cho Lệ Thú, mà Lệ Thú ngồi cạnh ánh nến không biết xem sách gì.

"Uh?" Lệ Thú vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách như trước.

"Thiếp sẽ không làm ruộng nha!"

"Ta làm." Không chút để ý trả lời.

"Ah?" Tiểu Tiểu buông quần áo trong tay, kinh ngạc nhìn phu quân nhà mình: "Chàng biết làm?"

"Uh, thời điểm cuộc sống trước kia ở trên núi loại việc này đều là bản thân ta tự làm." Lệ Thú buông quyển sách, nhìn về phía Tiểu Tiểu.

"Di? Thú ca trước kia chàng là ở trên núi?" Tiểu Tiểu kinh ngạc lại hiểu rõ - Lệ Thú quan hệ với mọi người tuyệt đối là kém nhất.

"Uh."

"Phu quân." Tiểu Tiểu vui vẻ ra mặt.

"Uh?"

"Chàng có việc gì không biết làm sao?"

"Không biết, nhưng có một chuyện vừa mới học được." Lệ Thú giống như dĩ vãng vẫn trầm mặc ít lời, nhưng ánh mắt lại nhiễm chút lửa, Tiểu Tiểu xem không biết tại sao lại hưng phấn, thế nên đã quên tiếp tục truy vấn cuộc sống trước kia của Lệ Thú, loại chuyện này về sau rồi lại nói! Dù sao Lệ Thú sớm muộn gì cũng cho nàng biết, không phải sao?

"Tiểu Tiểu." Thanh âm Lệ Thú trầm thấp mà ôn nhu.

"Thú ca?" Tiểu Tiểu không tự giác nuốt nước miếng một cái.

"Ta nghĩ..." Lệ Thú dừng một chút, ánh mắt liếc hướng quyển sách vừa mới xem kia, "Ta đã học xong."

"...."

"Có lẽ... chúng ta có thể sinh một đứa nhỏ rồi?"

Kế tiếp trường hợp thiếu nhi không nên xem, đây có tính là đêm động phòng hoa chúc chân chính của bọn họ không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.