Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 53: Chương 53: Nơi khởi nguồn hạnh phúc




Lệ Thú cùng vợ chồng Ôn thị dừng lại ở Cổ thành vẻn vẹn gần hai tháng, lại chưa bao giờ gặp được thê tử của Mạc Thượng Hành, khiến Tiểu Tiểu tiếc nuối một chút, Tiểu Tiểu vẫn luôn muốn gặp người phụ nữ được mọi người khen ngợi kia.

Nhưng bọn họ đã ở Cổ thành quá lâu rồi, tiếp tục ở nữa thì mừng năm mới ở đây mất!

"Các ngươi phải đi?" Mạc Thượng Hành thấy Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu chào từ biệt thì hơi sửng sốt, rũ mắt xuống không biết đang nghĩ cái gì.

"Phải, Mạc tiền bối, chúng ta đã làm phiền quá lâu rồi, đại bá của ta muốn chúng ta trở lại Dạ Ngưng Bảo mừng năm mới." Lệ Thú thành thật nói ra mục đích của bọn họ. Sở Lăng sau khi biết Lệ Thú bình an vô sự còn lấy được Huyết Yêu kiếm thật, liền trở về Dạ Ngưng Bảo, thuận tiện còn viết một bức thư cho Lệ Thú, nói ra hi vọng của hắn.

"Không thể mừng năm mới ở đây sao?" Mạc Thượng Hành nhíu mày, thanh âm khẽ đề cao, dường như là nói cho người nào đó nghe.

"Nhưng ..." Lệ Thú có chút khó xử, trưởng giả ban thưởng không thể từ chối, hành động Mạc Thượng Hành mời bọn họ mừng năm mới đủ để chứng minh ông ấy coi trọng bọn họ.

Mạc Thượng Hành nặng nề thở dài một hơi: "Trước khi các ngươi đi, ta muốn cho các ngươi gặp một người..." Mạc Thượng Hành chuyển mắt về phía Tiểu Tiểu: "Có thể được chứ? Tiểu Tiểu."

Đang dỗ tiểu tử béo Tiểu Tiểu hơi sửng sốt, chuyện này liên quan gì đến nàng? Cho dù nghi hoặc, Tiểu Tiểu vẫn không muốn cự tuyệt thỉnh cầu của một vị tiền bối đã chiếu cố bọn họ rất nhiều, bởi vậy Tiểu Tiểu khẽ gật gật đầu.

Tiểu Tiểu gật đầu lại khiến Mạc Thượng Hành thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cất giọng nói: "Bội Nghi, đi ra ngoài gặp con bé đi!"

Sau một lúc lâu không có động tĩnh, còn Tiểu Tiểu lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.

"Bội Nghi! Phải đối mặt với chuyện mình đã làm sai!" âm thanh Mạc Thượng Hành thay đổi cực kỳ nghiêm khắc.

Trong nội thất truyền ra tiếng khóc lóc âm ỷ, mà vẫn không có người đi ra như trước.

"Không gặp !" Vừa nghe thấy tiếng khóc, Tiểu Tiểu lập tức sợ hãi kêu thất thanh: "Ai ta cũng không muốn gặp! Thú ca!" Tiểu Tiểu khẽ kéo tay áo của Lệ Thú, vẻ mặt khẩn cầu: "Thú ca, dẫn thiếp ra khỏi đây ngay bây giờ nhé, dẫn thiếp đi, được không? Được không?"

Trong mắt Tiểu Tiểu chứa đầy nước mắt, nhưng vẫn cứng rắn cắn răng không để nước mắt rơi xuống: "Thú ca, thiếp muốn rời đi."

Không chút do dự , Lệ Thú kéo Tiểu Tiểu qua, đến lễ tiết cáo từ cũng không có, trực tiếp ôm Tiểu Tiểu phi thân rời khỏi phủ đệ của Mạc Thượng Hành.

Nhìn bóng lưng Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu rời đi, Mạc Thượng Hành thở dài thật sâu, trên mặt đầy vẻ đau lòng, tiếng khóc trong nội thất càng lớn hơn, mà vợ chồng Ôn thị ngồi bên cạnh hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra không khỏi xấu hổ đứng dậy.

"Rất xin lỗi." Mạc Thượng Hành thở dài, vốn hắn muốn thời điểm thích hợp để Bội Nghi gặp mặt Tiểu Tiểu, nhưng Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu lại chào từ biệt, khiến hắn không có thời gian chờ đợi:"Các ngươi ở lại đây thêm vài ngày nữa nhé? Tuy hi vọng rất xa vời, nhưng bọn họ còn có thể trở lại."

Vợ chồng Ôn thị liếc nhau, hướng Mạc Thượng Hành ôm quyền: "Vãn bối xin nghe theo." Dứt lời, vợ chồng Ôn thị liền xoay người rời đại sảnh, để lại không gian cho đôi vợ chồng còn có một số chuyện chưa giải quyết.

Lệ Thú ôm Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu thì ôm Lệ Vân, một nhà ba người trực tiếp ra khỏi phụ đệ của Cổ vương, hạ xuống trong Cổ thành.

Lệ Thú không hỏi nguyên nhân Tiểu Tiểu đột nhiên rời đi, hắn cũng không cần thiết, đối với Lệ Thú mà nói, chỉ cần Tiểu Tiểu yêu cầu cũng đủ trở thành lý do hắn làm bất cứ chuyện gì.

"đi lung tung một chút nhé!" Lệ Thú nhận tiểu tử bé từ trên tay Tiểu Tiểu, một tay ôm bé, tay kia thì nắm bàn tay Tiểu Tiểu, trước mặt mọi người, lại khiến Tiểu Tiểu hơi ngượng ngùng.

Hai người cứ tùy ý đi trên đường như vậy, mang theo con nhỏ của riêng mình, lại có loại hơi thở yên tĩnh tường hòa mà ngọt ngào như trước kia.

Trước một quầy hàng nho nhỏ, Lệ Thú cầm lấy một đôi vòng tay bằng bạc, một lớn một nhỏ, vừa vặn cho Tiểu Tiểu cùng tiểu tử béo, tiền của một chuyến áp tiêu kia còn lại không ít cũng đủ mua được đôi vòng tay này, hơn nữa Tiểu Tiểu có công phu ép giá gần như vô địch, nói không chừng còn có thể dư ra một chút.

Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt Lệ Thú nghiêm túc ôm đứa trẻ, còn chọn đồ phụ nữ mới có thể mua, với cái vẻ mặt này cộng thêm việc đang làm, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Mà tiểu Lệ Vân thế nhưng cũng học theo cái bản mặt của phụ thân lên khuân mặt nhỏ nhắn của mình, nước miếng chảy xuống theo khóe miệng lại phá hủy phần nghiêm túc này, rõ ràng dáng vẻ nghiêm túc không thích hợp với tiểu Lệ Vân, chỉ được một lát tiểu Lệ Vân đã phá công, bắt đầu như con khỉ con không ngừng giãy dụa.

Một lớn một nhỏ này, chính là nơi khởi nguồn hạnh phúc của nàng.

Mà tất cả điều này đều là người đàn ông nghiêm túc nhưng ôn hòa trước mắt cho nàng, cho dù nghiêm túc lại không thú vị, nhưng cũng là người đàn ông đáng để ỷ lại nhất.

Tiểu Tiểu nắm thật chặt tay Lệ Thú, dường như thêm tự tin cho mình, hít sâu một hơi.

"Thú ca, Bội Nghi, là tên mẫu thân của thiếp."

"Thú ca, Bội Nghi, là tên mẫu thân của thiếp."

Nghe thấy Tiểu Tiểu nói vậy, nhưng động tác Lệ Thú chọn lựa vòng tay cũng không dừng lại, mà là vẻ tỉnh ngộ khẽ gật đầu: "Nàng đã nói mẫu thân nàng ở Miêu Cương." Lệ Thú không dấu vết nhìn lướt qua Tiểu Tiểu: "Nàng không muốn gặp bà ấy sao?"

Tiểu Tiểu cắn môi dưới, chân mày nhíu thật chặt, vẻ mặt thay đổi liên tục: "Thiếp... Thiếp không biết..."

Lệ Thú xoa đầu Tiểu Tiểu, đặt vòng tay bằng bạc vừa chọn được vào tay Tiểu Tiểu: "Không sao cả, từ từ suy tính, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng."

"Thú ca..." Tiểu Tiểu cảm động nhìn Lệ Thú, mẫu thân khi nàng còn bé dứt khoát kiên quyết theo người đàn ông Miêu kia rời đi, từ bỏ nàng; phụ thân, huynh đệ tỷ muội cũng từ bỏ nàng, tuy Tiểu Tiểu vẫn lạc quan vui vẻ mà vượt qua mỗi ngày phong phú như trước, nhưng tận đáy lòng vẫn tràn ngập bất an bị vứt bỏ, dù sao thì bây giờ đã không sao rồi, chỉ cần có người đàn ông ngốc tên là Lệ Thú nguyện ý theo bên nàng thì không sao hết!

"Tiểu Tiểu, cho dù như thế nào bà ấy vẫn là mẫu thân của nàng." Lệ Thú thử nói với Tiểu Tiểu, hắn biết mẫu thân Tiểu Tiểu làm Tiểu Tiểu bị tổn thương, nói thật, trong lòng Lệ Thú cũng trách cứ mẫu thân Tiểu Tiểu, trách cứ nàng thế mà từ bỏ Tiểu Tiểu, hoàn toàn không có trách nhiệm của người làm mẹ, càng trách cứ nàng khiến thời thơ ấu của Tiểu Tiểu không vui vẻ. Phát hiện mình thế mà có loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo này, Lệ Thú lập tức lắc đầu, dường như muốn vứt bỏ cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, con cái không chê cha mẹ, cho dù như thế nào mẫu thân của Tiểu Tiểu chính là mẫu thân của hắn, hắn không được trách cứ nàng .

Nhưng có đôi khi càng muốn loại bỏ loại suy nghĩ nào đó, loại suy nghĩ này càng vững chắc.

Lệ Thú hít sâu một hơi thật dài, quyết định chôn sâu loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo này dưới đáy lòng: "Tiểu Tiểu, ta mang nàng tới phủ đệ của Cổ vương nhé!"

Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn Lệ Thú, không rõ ý của hắn.

"Sư phụ nói với ta, nếu muốn biết suy nghĩ của người khác biện pháp tốt nhất là nghe lén ở sau lưng hắn."

"Chàng là nói..." Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Lệ Thú: "Chàng muốn mang thiếp đi nghe lén?"

Mặt Lệ Thú mặt lập tức đỏ, loại chuyện này trước kia hắn chưa từng làm, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ làm.

"Thú ca!" trên mặt Tiểu Tiểu hiếm khi nghiêm túc:"Nghe lén là hành vi không tốt đấy!" Cuối cùng cũng đến lượt nàng sắm vai người dạy dỗ rồi!

Trên khuân mặt nghiêm túc của Lệ Thú xuất hiện một tia thẹn thùng, lại nói ra một câu khiến Tiểu Tiểu sửng sốt.

"Bởi vậy chúng ta bây giờ phải đi làm chuyện xấu thôi!"

"..."

...

...

Vô Nguyệt cước là tuyệt thế khinh công có một không hai trong thiên hạ tất nhiên có chỗ độc đáo riêng, im hơi lặng tiếng, nhẹ tựa lông hồng, tiêu sái tung bay theo gió.

Dựa vào loại tuyệt thế khinh công này, Lệ Thú tuyệt đối không lo lắng bị người khác phát hiện, bởi vậy liền mang theo Tiểu Tiểu cùng mỗ tiểu tử không có người chăm sóc không thể không mang theo tới phủ đệ của Cổ vương.

Ở đây gần hai tháng Lệ Thú ngựa quen đường cũ tìm được chỗ Cổ vương ở, tiếng thở dài bên trong truyền ra như có như không.

"Bội Nghi, nàng đừng khóc nữa." Mạc Thượng Hành thở dài: "Ngày đó nếu nàng có thể đi ra mà nói, nói không chừng có thể gặp được Tiểu Tiểu."

Trả lời Mạc Thượng Hành là tiếng nỉ non như trước.

Trên nóc nhà Lệ Thú lặng lẽ nhấc lên một góc mái ngói, tuy không làm lớn mật lại thuần thục như Vân Hành, nhưng tóm lại vẫn không bị Mạc Thượng Hành phát hiện, Cổ vương giỏi cổ chứ không sở trường về võ công khác.

Mạc Thượng Hành thở dài một tiếng một dài: "Ta Mạc Thượng Hành anh minh một đời, cũng không nghĩ đời này người phải xin lỗi nhất lại chính là con gái của mình."

Nghe được câu nói này, Tiểu Tiểu với Lệ Thú đều sửng sốt.

"Phải... Thật xin lỗi." Một tiếng phụ nữ kèm theo tiếng khóc nức nở truyền đến: "Ta nên sớm nói cho chàng biết."

Mạc Thượng Hành lại thở dài: "Chúng ta vẫn luôn không có con cái, đại khái chính là ông trời trừng phạt chúng ta đi!"

Tiếng phụ nữ khóc hơi ngừng lại, dường như rơi vào ma chướng nỉ non không ngừng: "Nên phải là mang con bé đi, nên phải là mang con bé đi."

"Nói cái gì cũng chậm rồi. Chuyện này nên phải trách ta." Mạc Thượng Hành lắc đầu, mang trên mặt nồng đậm áy náy.

Người phụ nữ khẽ ngẩng đầu nhìn Mạc Thượng Hành: "Không, tình huống lúc đó chàng chỉ có thể mang đi một người! Nên phải là trách thiếp, nếu lúc đó thiếp không rời khỏi Tiểu Tiểu mà nói..." người phụ nữ ngừng lại, tiếp tục khóc.

Mạc Thượng Hành vươn tay lau khô nước mắt cho người phụ nữ.

"Nếu có thể gặp lại Tiểu Tiểu, để cho chúng ta bồi thường gấp bội nhé!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.