Lần trước nói đến Lệ Vân tiếp tục mạo xưng Huyết Yêu ca ca, vào thời
điểm Đường Vô Danh trúng độc cho Đường Dĩ Tình một viên lục độc đan,
dùng cái này lừa được trái tim của mỹ nhân, Đường Dĩ Tình trở thành vị
hôn thê của cậu bé.
Thời gian ngắn ngủi ba ngày, Đường Vô Danh liền dựa vào lục độc đan
nhanh chóng loại bỏ độc của Độc y, sau đó điều dưỡng được khoảng bảy tám phần, mặc dù không đạt được trạng thái toàn thịnh, nhưng là có được lục độc đan, có lẽ chuyện chẳng phải khó làm như vậy.
Người Đường môn mặc dù sở trường về độc, ám khí, nhưng là bọn họ càng
giống như đại gia đình như gia tộc, độc và ám khí chủ yếu là thứ dùng để tự bảo vệ mình.
Bởi vì lục độc đan chẳng phải là thứ của bọn họ, cho nên bọn họ thậm chí không có ý niệm lấy đến nghiên cứu, trừ đại trưởng lão bởi vì tò mò
ngửi ngửi ở ngoài, thì không có lại tìm tòi nghiên cứu tiếp nữa.
Ngày thứ ba khi Đường Vô Danh xuất hiện trước mặt Độc y, Độc y hoảng sợ nhìn hắn, không biết Đường Vô Danh là người hay quỷ.
"Độc y, đúng hẹn đã định, chúng ta tiếp tục tỷ thí." Đường Vô Danh trầm ổn nói chuyện với Độc y.
Còn Độc y lại thì thào tự nói, "Không có khả năng, không có khả năng,
độc dược kia là ta vừa mới nghiên cứu ra, đến Dược vương cũng không nhất định có thể giải trừ mà!"
"Độc y!" Quỷ Động quát khẽ, đánh gãy Độc y có chút lâm vào điên cuồng.
Cùng với tiếng quát của Quỷ Động, Độc y giật mình, ánh lập tức khôi phục lại tỉnh táo, sau đó nhìn Đường Vô Danh, "Chúng ta tiến hành trận tỷ
thí tiếp theo!"
"Được!"
...
...
Ngay tại lúc Đường môn gióng trống khua chiêng chuẩn bị đối kháng Độc y
và Quỷ Động, hai tiểu quỷ lại đang cãi nhau, nguyên nhân cãi nhau rất
đơn giản, bởi vì sói nhỏ Huyết Yêu.
"Kẻ điên, nhưng mà nó do ta phát hiện đó! Hơn nữa, ngươi hiểu được chăm
sóc nó thế nào sao? Ngươi có biết thay dược cho nó như thế nào sao?" Lệ
Vân khoanh tay trước ngược, miệng còn ngậm cọng cỏ.
Tiểu Lệ Vân tựa như một người hai mặt nhỏ bé, khi làm Huyết Yêu ca ca,
ôn nhu, hài hước, lại có tính nhẫn nại, là người tốt nhất trong lòng
Đường Dĩ Tình.
Nhưng là lúc cậu bé là Lệ Vân rời nhà trốn đi, thì chính là ác liệt,
bướng bỉnh, có thể giả bộ có thể lừa gạt, cậu bé bây giờ, là người đáng
ghét nhất trong lòng Đường Dĩ Tình.
Nhưng là, cậu cũng không bởi vì thân phận của Đường Dĩ Tình mà nhường
nhịn cô bé, hoàn toàn là đối xử như một bằng hữu bình thường... Không,
là kẻ địch!
Cho nên, cho dù hai người vừa thấy mặt liền cãi nhau, Đường Dĩ Tình vẫn
nguyện ý ở cùng với Lệ Vân, ít nhất giữa hai người bọn họ không có khúm
núm dối trá.
"Không cho gọi ta là đồ điên! Ngươi đồ siêu lừa đảo này!" Đường Dĩ Tình
phẫn nộ chống nạnh, bén nhọn chỉ trích Lệ Vân, "Mặc dù ta không biết,
nhưng ta có thể học! Hơn nữa ngươi có thể cho nó hoàn cảnh sinh hoạt tốt sao? Ngươi có thể mỗi ngày cho nó ăn no nê sao?"
"Ta có thể săn thú!" Lệ Vân khinh thường “hừ hừ” phát ra từ lỗ mũi,
"Đừng quên ngươi cũng là nuôi được con mèo mập tên là Hổ Tử đấy!"
"Ngươi!" Đường Dĩ Tình dậm chân một cái, chỉ vào mũi Lệ Vân, "Còn không
phải ngươi làm hại! Nếu không phải ngươi cho nó ăn nhiều thứ như vậy nó
có thể trở nên béo như vậy sao?"
"Là nó tham ăn, bằng không ta nó ăn, nếu nó không ăn không phải tốt
sao!" Lệ Vân già mồm át lẽ phải cãi chày cãi cối."Cũng là mèo của ngươi
có vấn đề!" Lệ Vân lại ngồi xổm xuống sờ sờ lông sói nhỏ Huyết Yêu, "Vạn nhất ngươi nuôi sói nhỏ uy phong lẫm liệt của ta thành cái loại cỏ đầu
tường ý chí không kiên định này thì làm sao bây giờ?"
"Ngươi cái đồ siêu lừa đảo! Rõ ràng nói mang về thì cho ta nuôi!"
"Ta chỉ là nói cho ngươi mang về nuôi trong phủ, chưa nói qua cho ngươi
nuôi mà!" Tiểu Lệ Vân nhún vai một cái, dáng vẻ lưu manh.
"Đại tiểu thư..." Thấy hai người đang tranh cãi, còn có sói nhỏ bên chân bọn họ, người hầu có chút do dự gọi một tiếng.
Đường Dĩ Tình lập tức nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh.
"Đại tiểu thư, Vô Danh đại nhân lại đang tỷ thí với Độc y, ngài không tới xem sao?"
"Cha lại đang đấu độc với người khác?" Đường Dĩ Tình sợ hãi kêu, lấy tay che miệng lại, độc dược mấy ngày hôm trước gần như suýt lấy mạng Đường
Vô Danh, khiến trong lòng Đường Dĩ Tình vẫn còn sợ hãi.
"Tỷ thí với Độc y còn chưa xong." Người hầu nhỏ giọng nói.
"Huyết Yêu đi thôi!" Đường Dĩ Tình vẫy vẫy tay với sói nhỏ, sói nhỏ lập
tức nhìn về phía cô bé, sau đó Đường Dĩ Tình ôm lấy sói nhỏ chân vẫn còn bị thương, nhưng sói nhỏ vẫn quay đầu nhìn Lệ Vân.
Hai tay Lệ Vân ôm đầu, nện bước chân tản mạn, một bước ba chuyển đi đến
bên cạnh Đường Dĩ Tình, sờ sờ sói nhỏ bên cạnh, khiêu khích nhìn Đường
Dĩ Tình một cái, "Đi thôi!"
Đường Dĩ Tình lập tức trừng Lệ Vân, lại không so đo nhiều nữa, lập tức chạy về phía diễn võ trường — phụ thân bé quan trọng hơn!
Còn Lệ Vân lập tức nhận mệnh đi theo sau Đường Dĩ Tình — mặc dù hai
người hay cãi nhau, nhưng trên thực tế Lệ Vân vẫn là rất quan tâm Dĩ
Tình.
Khi hai tiểu gia hỏa chạy đến diễn võ trường, Độc y vừa lấy ra một viên
độc dược xong, viên độc dược căng tròn đặt ở trong tay phát ra ánh kim
sáng lóe, mà khóe miệng Độc y gợi lên nụ cười đắc ý, đám người Đường Vô
Danh lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Viên độc dược kia là cái khiến Độc y thành danh — Thiên trùng! Tên như ý nghĩa, loại độc dược này chỉ cần ăn vào, sẽ cảm giác được giống như
ngàn vạn con sâu đang cắn xé thân thể, không tự chủ được gãi chỗ đau
đớn, ý đồ bắt đi loại sâu đang cắn xé thân thể này, nhưng làm sao đuổi
đi được thứ không tồn tại?
Kết quả cuối cùng, chỉ có thể là người thử độc huyết nhục mơ hồ chết đi, mà tất cả vết thương trên người thử độc đều do tự mình cào ra!
Người uống xuống loại độc này, hoàn toàn là bị chính mình giết chết!
Loại độc dược này khủng bố nhất là chỉ cần cỡ khoảng một cái móng tay,
hòa tan vào nước, không màu không vị, lại có thể độc chết cả một con
trâu!
Bây giờ, Thiên trùng xuất hiện trước mặt bọn họ cũng là lượng gấp vài
lần bình thường, chỉ cần ăn vào là chiếm không được chỗ tốt!
Lệ Vân thấy Thiên trùng trong tay Độc y thì nhướng mày, bé không biết
loại độc dược này đến tột cùng là cái gì, nhưng là, độc dược có thể
khiến hai bên lộ ra loại biểu cảm này thì tuyệt đối không đơn giản!
Thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Dĩ Tình, Lệ Vân bĩu môi.
Mặc dù là đồ điên, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cũng là vị hôn thê của
bé, vị hôn thê của bé sao có thể để cho người khác bắt nạt chứ?
Lệ Vân ách xì một cái, dáng vẻ lưu manh đi đến dưới chân Độc y, rất tùy ý túm túm góc áo của ả, "Lão nãi nãi, độc dược của ngươi có thể cho ta
xem không?"
Cái chữ Tiểu Lệ Vân căn bản không khiến người khác chú ý, chờ đến khi
cậu bé làm ra một loạt động tác, mọi người mới phát hiện ra cậu bé,
nhưng cái bọn họ có thể làm chỉ có thể là hút một ngụm khí lạnh.
"Đồ siêu lừa đảo, mau trở lại!" Đường Dĩ Tình lập tức thất thanh kêu sợ
hãi, cô bé sợ Lệ Vân gặp phải thống khổ như phụ thân mình.
"Vân Nhi!" Đường Vô Danh lập tức tiến lên chuẩn bị ôm Lệ Vân trở về.
Lão nãi nãi?
Nụ cười đắc ý của Độc y lập tức đọng lại ở trên mặt, chậm rãi cúi đầu nhìn tiểu Lệ Vân vô tội đầy mặt.
Độc y chậm rãi nheo mắt lại, năm nay ả ta chẳng qua mới hơn bốn mươi tuổi, đến năm mươi cũng chưa tới!
Đề tài cấm kỵ nhất của phụ nữ chính là tuổi tác!
Độc y vậy mà mỉm cười, ôn nhu nói, "Được, cái này cho ngươi!" Dứt lời,
Độc y chợt phát lực, một chưởng đánh úp về phía Lệ Vân, một chưởng này
vừa xảo quyệt vừa độc ác, nhưng Lệ Vân đã sớm có chuẩn bị chỉ là bước
sang bên trái một bước, vừa đúng tránh thoát công kích của Độc y, nhưng
bàn tay nhỏ bé của cậu bé vẫn ngoan cố cầm lấy vạt áo của Độc y.
Đợi khi Độc y sắp tung ra chưởng thứ hai, Đường Vô Danh vừa lúc đuổi
tới, một phen ôm lấy Lệ Vân, giơ tay lên chống lại công kích của Độc y,
Đường Vô Danh vẫn còn hơi suy yếu nên lui liền ba bước, nhưng không có
gì đáng ngại.
Lệ Vân lập tức buông tay đang nắm vạt áo Độc y ra, thân thiết hỏi thăm Đường Vô Danh, "Vô Danh thúc thúc, thúc không sao chứ?"
"Không sao." Đường Vô Danh cúi đầu cười cười với Lệ Vân, thả cậu bé
xuống đất, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, sau đó lại thay đổi vẻ mặt
nghiêm túc nhìn Độc y, "Nó chỉ là một đứa trẻ, Độc y tiền bối thành danh đã lâu, cần gì phải chấp nhặt với nó?"
Độc y “hừ” một tiếng từ lỗ mũi, cảm thấy tính toán chi li với một đứa trẻ đúng là mất thân phận.
Nhưng Lệ Vân nấp ở sau lưng Đường Vô Danh lại khẽ gợi lên khóe miệng, lộ ra nụ cười gian kế đã đạt được.
"Bốp!" Đang lúc Lệ Vân dương dương tự đắc, Đường Dĩ Tình đánh vào vai
cậu bé một cái, trợn tròn mắt nhìn cậu bé, "Ngươi làm gì mà đến bên cạnh lão bà kia thế? Rất nguy hiểm đó! Ngươi có biết hay không!"
Mặc dù Lệ Vân hay cãi nhau với bé, nhưng hắn cũng là bằng hữu duy nhất của bé... Không! Là địch nhân!
Đường Dĩ Tình vừa dạy dỗ Lệ Vân, vừa kéo cậu bé ra khỏi vị trí trung
tâm, hai đứa trẻ tới một góc nhỏ không người, lại có thể trực quan nhìn
thấy tình huống trên đài tỷ võ.
Mà Lệ Vân lưu luyến nhìn Độc y — độc dược của bé còn chưa có phát huy tác dụng đâu!
Nhưng khi nhìn Đường Dĩ Tình ngoài miệng không ngừng dạy dỗ bé, trên mặt lại tràn đầy lo lắng...
Tiểu Lệ Vân quyết định vẫn là ngoan ngoãn đi theo Đường Dĩ Tình thôi!
Về phần Đường Dĩ Tình dạy dỗ, một cái lỗ tai nghe, một cái lỗ tai ra là
được rồi, so với việc giáo dục "kiểu sự thật" của cha bé, lời nói của
Đường Dĩ Tình quả thực chỉ là mưa bụi thôi!
Tỷ thí trên đàì luận võ còn đang tiếp tục, Đường Vô Danh vững vàng, đón
lấy Thiên trùng, đồng dạng cũng cho Độc y một mai độc dược.
Ngay tại lúc Đường Vô Danh và Độc y chuẩn bị đồng thời ăn độc dược, Độc y đột nhiên biến sắc.
Một tiếng kêu sợ hãi thê lương, khiến Đường Dĩ Tình đang dạy dỗ Lệ Vân
Đường Dĩ Tình phải dừng lại nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.
"Đây là sao vậy?" Đường Dĩ Tình thì thào.
Lệ Vân nhún vai một cái, "Còn có thể ra sao, giết heo đó!"
"Làm sao có thể?" Đường Dĩ Tình nghi ngờ nhìn Lệ Vân, "Đây rõ ràng là
tiếng người kêu mà! Hơn nữa..." Đường Dĩ Tình diễn võ trường một cái,
"Độc y đang kêu đó!"
Lệ Vân nháy mắt mấy cái, dụ hoặc nói, "Nếu không chúng ta tới gần một chút nhìn xem?"
Đường Dĩ Tình vừa muốn mở miệng đồng ý lại lập tức khép lại, lắc đầu
không ngừng, "Không được, đến lúc đó ngươi sẽ lại đi chiêu chọc bọn họ!"
"Ta cam đoan sẽ không!" bàn tay nhỏ bé của Lệ Vân giơ lên ba ngón tay để vào bên tai.
"Không được chính là không được!" Đường Dĩ Tình dùng cánh tay nhỏ bé vẽ ra một vòng tròn, "chữ tín của ngươi là con số không!"
Quả nhiên gạt người nhiều lần sẽ không có người tin!
Lệ Vân bĩu môi nhận mệnh trốn ở trong góc xem náo nhiệt, nhưng là náo nhiệt trên diễn võ trường lại tìm tới cậu bé.
"Các ngươi dùng trò lừa đảo!" Quỷ Động bén nhọn chỉ trích, mà Độc y vẫn
đang không ngừng rít gào, trong mắt chảy ra nước mắt màu đỏ, khiến đôi
mắt đỏ như mắt thỏ, thoạt nhìn trông ghê người.
"Con thỏ rít gào" tiểu quỷ nào đó chính là đặt tên như vậy.
Quỷ Động thấy dáng vẻ của Độc y, lập tức chậm rãi tới gần Đường Vô Danh, "Giao giải dược ra đây!"
"Này..." Đường Vô Danh có chút kinh ngạc, loại độc dược này cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy, "không liên quan đến Đường môn."
Quỷ Động khẽ hí mắt, bỗng nhiên nhìn thấy hai tiểu quỷ chính đang không biết thì thầm cái gì trong góc nhỏ.
Chợt, thân hình Quỷ Động chợt lóe đến thẳng chỗ hai tiểu quỷ — hai tiểu quỷ này là con tin tốt nhất!
Góc chỗ Đường Dĩ Tình và Lệ Vân căn bản không có người, đám người Đường Vô Danh căn bản không kịp cứu viện!
Lệ Vân đang không có nghe Đường Dĩ Tình thuyết giáo cái gì bỗng thấy Quỷ Động chạy thẳng tới chỗ bọn họ, Lệ Vân giật mình, theo bản năng từ bên
hông rút ra nhuyễn kiếm đã giấu kín từ lâu, vung ra kiếm chiêu Lệ Thú
dạy cho bé không thuần thục tý nào, nhưng một kiếm này lại khiến Quỷ
Động không hề phòng bị giật mình theo bản năng lắc mình tránh né, nhưng
tốc độ vọt lên phía trước một chút cũng không giảm.
Sắc mặt Lệ Vân khẽ biến, dựng thẳng kiếm lên không hề có kỹ sảo, lại chắn Đường Dĩ Tình ra sau mình.
Lệ Vân cắn chặt răng, có chút hối hận — nếu mình có khổ luyện kiếm thuật thì tốt rồi!
Yêu Tuyệt kiếm của Lệ gia được xưng tụng không đâu địch nổi, sao bé có thể sợ một người như vậy?
"Tiểu Vân Nhi!" Một tiếng kêu tràn đầy lo lắng tiếng bỗng chốc khiến Lệ
Vân nâng cao tinh thần — chỉ có lão nương bé mới gọi bé là "Tiểu" Vân
Nhi!
"Thú ca! Bảo vệ nó!"
Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn dường như chỉ trong chớp mắt xuất
hiện trước mặt Lệ Vân, một thanh trường kiếm trắng như tuyết xẹt qua hư
không, kiếm khí sắc bén kiếm mạnh mẽ ngừng lại thân hình của Quỷ Động,
để lại mấy vết thương dữ tợn trên người, đứng cách khoảng ba trượng
trước mặt bọn họ.
Chuôi trường kiếm trắng như tuyết này vậy mà bắt đầu dần dần trở thành màu đỏ như máu từ đầu kiếm.
Đường Dĩ Tình đứng ở sau lưng bọn họ nhìn không tới hình dáng người vừa
tới, nhưng có thể khẳng định, đây là hình tượng anh hùng trong lòng
mình.
Mà đối mặt với người đàn ông mọi người ở Đường gia lại đều hút một ngụm
khí lạnh, đó đôi mắt không có cảm tình thế nào, lãnh huyết vô tình như
diệt thế tu la, chẳng phải người bình thường xuất phát từ bảo vệ mình,
tự mình đóng băng lạnh như băng, mà là loại lạnh như băng hoàn toàn phát ra từ đáy lòng không có tình cảm gì dao động.
Người này là không có trái tim!
Nhưng là, đúng lúc này một người phụ nữ nhỏ bé đáng yêu, ánh mắt lại lộ
ra vẻ linh tinh lanh lợi tiến đến trước mặt người đàn ông chợt nhảy lên
trên người hắn, giống như gấu koala treo trên người người đàn ông, khiến mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay nàng.
Sau đó, chuyện càng làm cho mọi người hoảng sợ xảy ra, cô gái nhỏ vậy mà nhéo nhéo mặt người đàn ông khủng bố."Thú ca, biểu cảm này của chàng sẽ dọa hỏng người khác mất, chúng ta là tới đón con về nhà, cũng không
phải đến để đập bãi!"
Thoáng cái biểu cảm của người đàn ông như là ảo thuật mềm xuống, mặc dù
vẫn là dáng vẻ không nói không cười, nhưng là đôi mắt tối đen như mực
kia lại tràn đầy nồng đậm ôn nhu và nuông chiều.
"Xin hỏi hai vị là anh hùng nơi nào?" Lệ Thú căn bản không có ra tay độc ác, vết thương trên người Quỷ Động cũng không nặng. Quỷ Động thấy biểu
cảm của Lệ Thú mềm xuống lập tức ôm quyền hỏi.
"Chúng ta là cha mẹ của hỗn tiểu tử rời nhà trốn đi này!" Tiểu Tiểu nhảy xuống từ trên người Lệ Thú, chỉ vào mũi Lệ Vân, Lệ Vân lập tức xấu hổ
cười cười, mà Đường Dĩ Tình kinh ngạc nhìn Lệ Vân.
"Bây giờ muốn đón hỗn tiểu tử này về nhà rồi!" Tiểu Tiểu nhún vai một
cái, chỉ vào Độc y cách đó không xa vẫn đang kêu rên, "Người phụ nữ kia
thật phiền đó!"
Giây tiếp theo, Lệ Thú biến mất, thanh âm cũng đã biến mất, không phải
là vì Lệ Thú cho Độc y giải dược mà là vì hắn điểm huyệt câm của Độc y.
Tiểu Tiểu vừa lòng gật gật đầu, "Mà ngươi, vậy mà muốn làm hại con ta! Thú ca! Giết hắn!"
Lệ Thú sau một lúc lâu không nhúc nhích, mà là nhìn chăm chú vào Tiểu Tiểu thật sâu, "Tiểu Tiểu."
"Thú ca..." Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, nghe ngữ điệu của Lệ Thú là
biết hắn lại muốn thao thao bất tuyệt rồi, "Thiếp không nói chuyện nữa,
còn lại chàng giải quyết?"
Bài giáo dục của Lệ Thú bị Tiểu Tiểu bị một vấn đề xảo diệu dẫn đi, "Ừ. Ta đến nói với nó."
Lệ Thú thu kiếm lại, xoay người về phía sau, giữa lấy cổ áo Lệ Vân, xách bé lên, thả tới trước mặt Quỷ Động, "Vân Nhi, xin lỗi hắn."
"Hả?" Tiểu Tiểu giật mình, cái này có chút không thích hợp rồi!"Chờ một chút Thú ca, chờ một chút!"
"Sao vậy?" Lệ Thú nhìn về phía Tiểu Tiểu.
Hai tay Tiểu Tiểu chống nạnh, trừng Lệ Thú, "Thú ca, không phải thiếp
nói chàng, Tiểu Vân Nhi căn bản không có làm sai cái gì mà!"
"Trưởng ấu có thứ tự, nó không nên tùy tiện chọc giận trưởng bối." Lệ
Thú nhàn nhạt nói xong, "Nếu là không tôn kính trưởng bối, thì có khác
gì cầm thú chứ?"
Đỉnh đầu bị nện xuống cái mũ đầu Tiểu Tiểu cũng choáng mắt cũng hoa,
"Nhưng là, toàn bộ quá trình chàng đều thấy được, rõ ràng Tiểu Vân Nhi
không có làm sai cái gì, hắn muốn giết Tiểu Vân Nhi!"
Lệ Thú nhíu mày thật sâu, dường như suy nghĩ lời Tiểu Tiểu nói đúng hay sai.
"Thú ca," Tiểu Tiểu rèn sắt khi còn nóng, "Chàng nghĩ mà xem! Vân Nhi
không có làm sai cái gì, chàng lại bắt nó xin lỗi, chẳng phải là khiến
cho nó nghĩ chuyện lần này nó làm sai?"
Lệ Thú nhìn về phía con trai mình, lập tức, Lệ Vân bày ra biểu cảm đáng
thương hề hề nhìn Lệ Thú."Có chút đạo lý." Lệ Thú gật đầu, "Ừm, là ta
sai." Lệ Thú vẫn luôn có sai liền sửa, "Ta biết nên làm như thế nào
rồi."
Lệ Thú lại rút kiếm ra, Huyết Yêu kiếm màu đỏ vẫn chưa giảm xuống.
Quỷ Động giật mình, lập tức lại ôm quyền, "Vừa mới thiếu chút làm hại
đến quý công tử, là ta không đúng, ta xin lỗi. Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?"
"Lệ Thú." Lệ Thú nhẹ nhàng nói ra tên của mình.
Nhưng là tên này lại khiến Quỷ Động giật mình, từ khi kết thúc kiếp nạn
Thiếu Lâm, tên của Lệ Thú và Yêu Tuyệt kiếm đã sớm truyền lưu rộng rãi,
bề ngoài tuấn mỹ, võ công cao tuyệt, Huyết Yêu kiếm có thể thay đổi màu
sắc, còn có cưng chiều thê tử...
Quả nhiên là hắn!
Mà hắn là con trai của Tây Vực vương! Thê tử của hắn...
Quỷ Động nhìn về phía Tiểu Tiểu...
Là con gái của Cổ vương!
Cổ và độc khác nhau, độc dược chỉ cần tìm được dược liệu tương ứng cũng
có thể luyện chế, có thể lấy được giải dược, nhưng là cổ lại chỉ có
người hạ cổ mới có thể giải được! Cổ càng thêm quỷ dị xảo quyệt hơn độc!
Nếu là để mọi người lựa chọn đắc tội với một trong hai người Dược vương
và Cổ vương, vậy phần lớn người nhất định là lựa chọn Dược vương.
Độc mang tới hành hạ có lẽ chỉ có trên thể xác, nhưng cổ cũng là thể xác và tinh thần đồng thời tổn hại.
Đắc tội Cổ vương...
Quỷ Động sợ run cả người, mà hắn lại thiếu chút nữa làm bị thương ngoại tôn duy nhất của Cổ vương...
Nghĩ đến cổ độc quỷ dị, nghĩ đến võ công của Lệ Thú, Quỷ Động liền lùi
về phía sau ba bước, mà kiếm của Lệ Thú cũng tiến lên ba bước.
"Lúc trước có nhiều mạo phạm, xin hãy tha thứ! Chúng ta về sau không bao giờ tìm Đường môn gây phiền toái nữa!"
"Chờ một chút."
Quỷ Động nhấc lên Độc y vừa muốn chạy, lại bị Lệ Thú ngăn cản."Lệ công
tử?" Trong truyền thuyết, Lệ Thú chẳng phải là một người tàn nhẫn thích
giết chóc mà!
"Tiểu Tiểu." Lệ Thú vươn tay.
Tiểu Tiểu lập tức hiểu ý tứ của hắn, không tình nguyện đưa cho hắn một cái bình nhỏ.
Lệ Thú quăng bình nhỏ cho Quỷ Động, "Đây là giải dược độc dược bà ta trúng, sau khi rời đi cho ăn là được rồi."
Quỷ Động nhìn thoáng qua Lệ Thú thật sâu, "Đa tạ!" Lần này là thật lòng thật dạ nói lời cảm tạ.
"Giải quyết rồi!" Nhìn bóng lưng rời đi của Quỷ Động, Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Đường Vô Danh, "Vị Đường công tử này..."
"Không dám nhận, không dám nhận..." Đường Vô Danh lập tức ôm quyền, con
gái của Cổ vương và con trai của Tây Vực vương, cho dù là thân phận hay
là võ công của Lệ Thú, cái nào hắn cũng đắc tội không nổi. Bây giờ hắn
thật hoài nghi lúc đó làm sao có thể mang Lệ Vân về?
"Khoảng thời gian ngắn gần đây Tiểu Vân Nhi làm việc vặt ở đây ..."
Sắc mặt Đường Vô Danh méo mó, quả nhiên, có thể coi là tính sổ sao? Con
gái của hắn còn khiến Vân Nhi bị thương thành cái dáng vẻ kia...
Cho dù trừng phạt như thế nào hắn đều sẽ không để Dĩ Tình xảy ra chuyện gì!
Đường Vô Danh hạ quyết tâm, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời một cái "Phải."
"Tổng cộng làm mười lăm ngày." Tiểu Tiểu bẻ ngón tay tính.
Tính toán số ngày làm cái gì? Đường Vô Danh không hiểu.
"Cho nên... Hắc hắc..." Tiểu Tiểu có chút ngượng ngùng cười cười, "Có thể phiền ngươi giao tiền công của nó cho ta hay không?"
"..."
Phải biết rằng, đại hiệp nghèo con trai của đại hiệp cũng rất nghèo!
...
...
Tiếp sau đó, dưới sự nhõng nhẽo cố gắng kéo dài thời gian của tiểu Lệ Vân, Lệ Thú và Tiểu Tiểu đồng ý ở lại Đường môn một đêm.
Mà đến khi trời tối, tiểu Lệ Vân và Đường Dĩ Tình lại ầm ĩ túi bụi ở một chỗ nào đó, nhưng là Tiểu Tiểu lại vui tươi hớn hở để hai đứa nhỏ ồn
ào.
Khi Lệ Vân và Dĩ Tình tách ra, Lệ Vân sờ sờ đầu mình nhỏ giọng nói thầm
một câu, "Ầm ĩ một trận như vậy sau này nàng không thèm nhớ mình mất?"
Cậu bé biết, mặc dù Đường Dĩ Tình hay đánh nhau với bé, nhưng cậu bé
cũng là bằng hữu duy nhất trong đám bạn cùng lứa tuổi với Đường Dĩ Tình.
Vào lúc ban đêm, Lệ Vân giả trang thành Huyết Yêu ca ca đứng ở cửa sổ
phòng Dĩ Tình thay đổi giọng nói nói cho Dĩ Tĩnh tin tức bé phải rời đi.
"Huyết Yêu ca ca, ca ca phải rời khỏi?" Đường Dĩ Tình kinh ngạc nhìn cửa sổ lại nhìn không thấy người đối diện.
"Ừ." Lệ Vân dùng thanh âm trầm thấp hơi tiếc nuối nói, "Có người đến bắt ca ca, ca ca không thể không rời đi. Chẳng qua sớm muộn gì cũng có một
ngày, ca ca sẽ tìm đến muội!"
"Như vậy à..." Đường Dĩ Tình cắn môi dưới, bé biết bằng thực lực bây giờ của mình, nếu là đi theo Huyết Yêu ca ca cũng không giúp được gì, thậm
chí còn có thể trở thành trói buộc Huyết Yêu ca ca."Muội chờ ca ca! Dĩ
Tình sẽ luôn luôn luôn luôn luôn luôn chờ Huyết Yêu ca ca ! Nếu là Huyết Yêu ca ca không đến mà nói, Dĩ Tình liền sẽ vẫn chờ đợi!"
"Tin tưởng ca ca, ca ca sẽ trở lại tìm muội!"
"Ngoại truyện: con của đại hiệp cũng nghèo "