Phản ứng của Tiểu Tiểu và Lệ Thú cũng không chậm, tuy Lệ Thú dùng Vô
Nguyệt cước bỏ rơi kẻ địch một khoảng cách lớn, nhưng về sau chỉ có mình Tiểu Tiểu chống đỡ sức nặng của một người đàn ông trưởng thành.
Bởi vậy bọn họ bị kẻ địch đuổi theo tuyệt đối không làm người ta ngoài ý muốn. Tuy bọn họ còn chưa bị bắt được, nhưng nhanh thôi.
"Thú ca, kiên trì một chút nha!" Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú núp sau một gốc
cây, cản trở những người xung quanh họ. Những lời này của Tiểu Tiểu thay vì nói cho Lệ Thú, không bằng nói là nàng đang an ủi bản thân, ám khí
trên người Lệ Thú lại có cả ngạnh, chỉ cần vừa động nhẹ sẽ khiến miệng
vết thương rách rộng ra, trên mặt còn có màu tím, cho thấy một chuyện
Tiểu Tiểu không muốn thừa nhận lại là sự thực không thể không thừa nhận — trên đó có độc!
Trong khoảng thời gian này Lệ Thú thỉnh thoảng tỉnh táo hoàn toàn là gắng gượng chống đỡ, dùng nội lực áp chế chất độc lan rộng.
Tình trạng của Lệ Thú vô cùng khẩn cấp, nhưng bọn họ lại không thể thoát ra khỏi vòng vây này.
"Từ phía tây đi..." Lệ Thú suy yếu nói với Tiểu Tiểu. Phòng thủ phía tây tương đối yếu kém, Lệ Thú có thể thấy được.
"Phía tây..." Tiểu Tiểu mang theo Lệ Thú cẩn thận di chuyển về phía trước, tránh đưa tới chú ý của kẻ địch.
Trong rừng rậm có lợi cũng có chỗ hại, chỗ hại là không dễ phát hiện đối phương mai phục tập kích, nhưng tương đương, chỗ tốt chính là bên mình
hành động, đối phương cũng không nắm giữ được.
Bởi vậy lúc Tiểu Tiểu di chuyển đến gần trăm mét, cũng không bị ai phát hiện.
Nhưng ngay tại lúc Tiểu Tiểu muốn lao nhanh ra khỏi vòng vây của đối
phương, một tiếng hô đã khiến tâm tình của Tiểu Tiểu chìm xuống đáy cốc.
"Bọn họ ở kia!"
Chẳng để ý chỗ phát ra âm thanh, Tiểu Tiểu quyết đoán mang theo Lệ Thú,
thi triển khinh công, mặc dù khinh công của nàng hoàn toàn không giỏi,
nhưng tối thiểu còn nhanh hơn dùng chân!
Nhưng sau khi chạy được khoảng cách không biết bao xa, Tiểu Tiểu tuyệt
vọng, cũng hiểu rõ vì sao phòng thủ phía tây tương đối mỏng manh.
Bởi vì phía tây là vách núi cheo leo!
Khoảng cách hơn chín trượng cho dù như thế nào Tiểu Tiểu cũng không thể vượt qua. Mà phía sau truy binh đã tới.
"Cô bé, ngươi giao người đàn ông kia cho chúng ta, chúng ta sẽ để cho
ngươi một con đường sống thế nào?" Kẻ cầm đầu tuấn tú lịch sự nhưng ánh
mắt lại âm lạnh tựa như cú đêm, làm cho người ta không rét mà run.
Tiểu Tiểu lui ra phía sau một bước, khiến một cục đá rơi xuống vách núi, sau một lúc lâu, đến cả tiếng vang cũng không có.
Tiểu Tiểu biến sắc, vách núi này đến tột cùng sâu bao nhiêu? Nói như
vậy, cho dù phía dưới có con sông, hai người bọn họ nhảy xuống mà nói
cũng đừng muốn mạng sống!
Lệ Thú lúc này đã không có động tĩnh gì rồi, nếu không phải ngực khẽ phập phồng, Tiểu Tiểu thậm chí sẽ cho rằng hắn đã chết rồi.
Tiểu Tiểu nắm chặt tay Lệ Thú, nhìn tư thế đối phương từng bước ép sát.
Tiểu Tiểu đỡ Lệ Thú như trước, không ngừng lui về phía sau, thẳng đến
bên vách núi, Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nói bên tai Lệ Thú một câu:...
"Sống cùng chăn, chết cùng huyệt. Thú ca, trên đường đến hoàng tuyền đi
cùng chàng, nhân gian không còn đáng giá để thiếp lưu luyến nữa..."
Dứt lời, Tiểu Tiểu không chút do dự mang theo Lệ Thú nhảy xuống vách núi!
"Đồ ngốc..."bên môi Lệ Thú bên phun ra hai chữ, vào lúc nguy cấp nhất, ý thức của hắn đã trở lại.
"Thú ca, thiếp muốn cùng chàng luôn luôn ở bên nhau nha!" Tiểu Tiểu thỏa mãn nỉ non, ngay trong quá trình rơi xuống, giọng điệu ôn nhu tuyệt đối không giống như bọn họ đang đối mặt với tử vong!
"Vĩnh viễn."
Tay trái của Lệ Thú vòng qua ôm lấy Tiểu Tiểu, tay phải rút nhuyễn kiếm
bên hông, dù thế nào đi nữa, hắn sẽ không để Tiểu Tiểu chết!
Ngay tại khi bọn họ nhìn thấy mặt đất, Lệ Thú chợt khua nhuyễn kiếm ra,
không có kết cấu gì, nhưng lại kì dị khuấy đảo không khí xung quanh, bá
khí vô song thậm chí còn làm cho tốc độ rơi xuống của bọn họ không ngừng giảm bớt, kết cục chắc phải chết lại thấy còn hi vọng sống!
Thiên hạ có tình, Yêu Tuyệt không thức!
Một thức cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm, khi Tiểu Tiểu nói ra câu "sống
chung chăn, chết chung huyệt", thì Lệ Thú hiểu ra, thiên hạ có tình, Yêu Tuyệt không thức, chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi!
Chỉ cần trong lòng có tín niệm phải bảo vệ, như vậy hiệu quả của Yêu
Tuyệt kiếm có thể đạt tới hiệu quả như suy nghĩ trong tâm, không phải là kết cấu gì, mà là một loại tín niệm!
Mà lúc này Tiểu Tiểu chính là tín niệm của hắn!
Quyết tâm cường đại cuối cùng hóa thành lực lượng vô cùng, đây là nguyên nhân hắn có thể trở nên mạnh mẽ.
Nếu hiện tại hắn có được thể lực đầy đủ, một kiếm như vậy là có thể hủy thiên diệt địa! (tác giả chém kinh)
Yêu Tuyệt kiếm có một không hai trong thiên hạ, tuyệt đối không phải là lời nói suông mà thôi!
Lệ Thú ôm lấy Tiểu Tiểu, nhuyễn kiếm đẩy xuống mặt đất cong thành độ
cong vô cùng lớn, lại khiến Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu hoàn toàn ngừng rơi
xuống, Lệ Thú trở mình, để Tiểu Tiểu đứng một bên, mà kiếm trong tay
hắn, sau khi hắn an toàn hạ xuống thì vỡ thành vài đoạn.
"Trời ơi, Thú ca, chúng ta sống sót rồi!"
"ừ."
"Thú ca!"
Thân mình Lệ Thú lắc lư một chút, ầm ầm ngã xuống đất...
...
...
Tiểu Tiểu tìm được một sơn động, đưa Lệ Thú vào.
"Thú ca, thiếp biết chàng có thể nghe thấy lời thiếp nói: " Tiểu Tiểu ở
trên đống lửa hơ một thanh chủy thủ: " hiện tại thiếp muốn khoét ám khí
trong người chàng ra, có thể sẽ rất đau, chàng kiên trì một chút nhé!"
Tiểu Tiểu đặt vào miệng Lệ Thú một khúc cây để hắn cắn, sau đó cắn răng
một cái, lưu loát xuống đao, Lệ Thú khẽ hừ một tiếng, rồi không rên rỉ
nữa, yên tâm để nàng đến xử lý, Tiểu Tiểu xé váy thành từng mảnh dài,
dùng nước sôi đun trong thời gian rất lâu, lại dùng lửa hong khô, sau đó mới cẩn thận băng bó vết thương cho Lệ Thú.
Liên tục vài ngày Tiểu Tiểu không ngừng chăm sóc cho Lệ Thú, sau đó dò
xét xung quanh xem đến tột cùng hướng nào mới là đường đi ra ngoài.
Nàng dù sao cũng là con gái của võ lâm thế gia, đối với loại chuyện này
vẫn có thể xử lý, nhưng độc trên người Lệ Thú nàng lại bất lực. Chất độc kia mới là khó giải quyết nhất, hiện tại lúc Lệ Thú tỉnh táo rất ít,
một kiếm khi rơi xuống vách núi kia gần như lấy đi hết toàn bộ sức mạnh
của Lệ Thú.
"Thú ca, " mấy ngày nay Tiểu Tiểu nuôi thành tật xấu nói chuyện một
mình, biết rõ Lệ Thú không có khả năng nghe được lời của nàng nhưng
chính là nàng vẫn luôn mở đầu bằng hai chữ này: "Chúng ta không thể kéo
dài nữa, cần phải rời khỏi, nơi này cách Thiếu Lâm tự rất gần, Thiếu Lâm tự là môn phái đứng đầu võ lâm, đối với y thuật bọn họ cũng có nghiên
cứu, chúng ta phải đi tới đó!"
Tiểu Tiểu thấm nước mảnh vải bố sạch sẽ, lau mồ hôi cho Lệ Thú:"Phải tin tưởng thiếp nhé!" Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, tựa như quyết tâm ra một
quyết định nào đó: "Chúng ta bây giờ phải đi!"
Bọn họ đi suốt ba canh giờ, thân mình Tiểu Tiểu bé nhỏ thế nhưng bộc
phát ra nghị lực kinh người, kiên cường mang theo Lệ Thú ra khỏi cánh
rừng đến phía sau núi Thiếu Lâm tự.
Trụ trì Thiếu Lâm vẫn luôn có tiếng tốt trong chốn võ lâm, mà tư tưởng
phổ độ chúng sinh của Phật gia khiến trụ trì Thiếu Lâm tự thu nhận Tiểu
Tiểu cùng Lệ Thú không chút do dự, cũng tìm người tinh thông y thuật
chữa thương cho Lệ Thú.
Mà khi Tiểu Tiểu nghe được độc trên người Lệ Thú đã được thanh trừ, thân thể sớm mệt mỏi chống đỡ không được mà hôn mê bất tỉnh.
Một giấc này, Tiểu Tiểu ngủ vẻn vẹn một ngày một đêm.
Sau khi Tiểu Tiểu tỉnh trước tiên chính là nghĩ đến vết thương của Lệ
Thú, muốn tới chỗ của hắn nhìn một chút, nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị một tiểu hòa thượng ngăn lại: "Nữ thí chủ, chủ trì muốn thỉnh giáo ngài một chút chuyện."
"Nhưng là..." Tiểu Tiểu chần chờ một chút, nàng muốn đi nhìn Lệ Thú hơn cơ!
Tựa hồ là nhận ra băn khoăn của nàng, tiểu hòa thượng hô một tiếng Phật
hiệu: "Nữ thí chủ, trụ trì đang ở trong phòng của nam thí chủ kia trị
liệu. Ngài có thể trực tiếp đi qua đó."
"Làm phiền ngài, đại sư."
"Không dám không dám. Thí chủ, mời đi bên này." Dứt lời, tiểu hòa thượng liền đi phía trước Tiểu Tiểu dẫn đường cho nàng.
Thời gian không đến một nén nhang, Tiểu Tiểu liền đi theo tiểu hòa
thượng tới phòng của Lệ Thú. Trụ trì Thiếu Lâm tự đang bắt mạch cho Lệ
Thú, Tiểu Tiểu thành thật đứng ở bên cạnh không dám quấy rầy, đừng thấy
nàng không ngừng đấu võ mồm cùng Sở Văn Xuyên, Yến Thanh Dịch, nhưng khi đối mặt với trụ trì Thiếu Lâm là một lão giả đức cao vọng trọng như
vậy, nàng rất là tôn kính, nhất là lão giả này còn cứu Lệ Thú một mạng.
"Đại sư, Thú ca chàng ấy như thế nào rồi?" Thấy trụ trì mở mắt, Tiểu Tiểu lập tức tiến lên hỏi thăm.
"Toàn bộ độc của vị thí chủ này đã được thanh trừ, đã không còn đáng
ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể khỏi hẳn ." trụ trì khác với
vẻ nghiêm túc trong ấn tượng của Tiểu Tiểu về những người đức cao vọng
trọng, vị Trụ trì trước mắt này mặc dù có loại khí chất của tăng nhân
đắc đạo, nhưng lại thân thiết hòa ái như một ông lão nhà bên.
"Vậy là tốt rồi." Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm: "Đại sư ngài bảo con tới
là muốn hỏi chuyện gì vậy? Con nhất định biết cái gì nói cái đó không
giữ lại chút nào!"
"Vậy bần tăng liền nói thẳng ." Chủ trì dựng thẳng bàn tay lên đặt trước ngực: "Bần tăng muốn hỏi, đến tột cùng là người phương nào muốn lấy
tính mạng của các ngươi..." Chủ trì dừng một chút: "Gần đây võ lâm xuất
hiện rất nhiều gia chủ của các gia tộc võ lâm loại nhỏ và vừa bị trúng
độc mà chết, mà loại độc này cùng với loại độc thí chủ này trúng giống
nhau."
Tiểu Tiểu á khẩu, loại chuyện này nàng nào đâu có biết? Theo lý thuyết,
lấy tính cách của Lệ Thú khẳng định sẽ không đắc tội với người nào, cho
dù là lúc ở Tây Vực hạ chiến thiếp không ngừng, nhưng thế lực của Tây
Vực sẽ không xâm nhập vào Trung Nguyên chứ!
"Cái kia..." Tiểu Tiểu ngượng ngùng gãi đầu: "con cũng không rõ lắm
ôi... Nếu không chờ sau khi Thú ca tỉnh lại để chàng ấy nói với ngài?"
"Vậy làm phiền thí chủ rồi."
"Không phiền ạ, không phiền ạ, cần phải như vậy!" Tiểu Tiểu xua tay liên tục.
"Vậy bần tăng cáo từ trước." Trụ trì khẽ cúi người chào hướng Tiểu Tiểu.
"Đại sư đi thong thả."
Đợi Trụ trì đi rồi, Tiểu Tiểu nhìn về phía Lệ Thú không khỏi thở dài,
xem ra bọn họ giống như bị cuốn vào chuyện gì nguy hiểm rồi!
Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng vén lại góc chăn cho Lệ Thú, dùng tay áo lau
mồ hôi trên trán cho Lệ Thú: "Thú ca, chàng tỉnh lại nhanh nhé! Thật lâu không có nói chuyện cho chàng nghe rồi..."
Mấy ngày kế tiếp, Tiểu Tiểu không ngừng liên miên lải nhải nói chuyện
với Lệ Thú, từ chuyện bắt đầu khi Lệ Thú hôn mê, nói xong rồi đến hồi ức thời thơ ấu, động tác trên tay không có dừng lại, không ngừng chăm sóc
Lệ Thú, bưng trà bón nước, xoay người chà lưng, cũng không mượn tay
người khác, nàng còn hỏi thăm riêng tăng nhân trong chùa chuyện chăm sóc người bị thương.
"Thú ca, chàng nói, Tiểu Dịch cùng Tam ca hẳn là sẽ không có chuyện gì
chứ?" Tiểu Tiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, vào thu thời tiết luôn đặc biệt
hiu quạnh, lá rụng rơi lả tả khiến tâm tình của Tiểu Tiểu càng thêm hỏng bét.
"Thú ca, chàng nói, chàng chừng nào thì mới tỉnh đây?"
"Bây giờ."
Âm thanh trầm ổn khiến Tiểu Tiểu sửng sốt, lập tức quay đầu, nhìn về phía người trên giường, Lệ Thú đang mở to mắt nhìn nàng.
"Thú ca! cuối cùng chàng đã tỉnh!" Tiểu Tiểu thấy Lệ Thú muốn ngồi dậy,
lập tức tiến lên dìu hắn, cũng đặt một cái nệm mềm phía sau hắn. Làm
xong những thứ này, Tiểu Tiểu không tự chủ được bắt đầu nghẹn ngào, sau
đó tiếng càng ngày càng lớn, cuối cùng trực tiếp khóc ra.
Sau đó...
Lệ Thú luống cuống.
"Tiểu Tiểu... Nàng..." Lệ Thú muốn giơ tay lau nước mắt giúp Tiểu Tiểu,
nhưng lại phát hiện toàn thân hắn đều không còn khí lực, chỉ có thể mở
miệng, lại nhưng là, Lệ Thú lại phát hiện hắn thật sự không biết dỗ một
nữ nhân đang khóc như thế nào, hơn nữa cô gái này lại là thê tử của hắn, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu trực tiếp
nhất:"Đừng khóc ."
"Nhưng thiếp đây là cao hứng a!"
"Cao hứng phải là cười..."
"Nhưng thiếp không nhịn được..."
Đúng là vỡ đê Hoàng Hà.
"Ta không sao..."
"Nhưng là, chàng đã hôn mê bảy ngày."
Được thôi! Một câu nhưng là, đem lời nói của hắn toàn bộ gạt bỏ trở về.
Được rồi! Vì để nàng có thể thu hồi lại nước mắt, tránh cho làm hắn chết đuối, ra tuyệt chiêu vậy!
"miệng vết thương của ta đau." Chiêu này là Tiểu Dịch cùng Tam ca dạy cho hắn .
Ngay lập tức, Tiểu Tiểu nín khóc, xoay người chạy ra ngoài: "Thiếp đi tìm trụ trì xem cho chàng!"
Lệ Thú không nói gì nhìn bóng lưng Tiểu Tiểu chạy đi, hắn chính là muốn nàng im lặng cùng hắn a...
Đây có phải gọi khéo quá thành vụng không?