Lệ Thú tức giận !
Nghe thấy Yến Thanh Dịch nói, tất cả mọi người nhìn về phía Lệ Thú,
trong nháy mắt toàn bộ đại sảnh đều lặng ngắt như tờ, dáng vẻ hiện tại
của Lệ Thú làm cho người ta quên cả hô hấp.
Mà Sở Lăng phản ứng đầu tiên, lập tức vận công, muốn ngăn cản Lệ Thú trước khi hắn phát cuồng.
Nhưng Lệ Thú lại chậm rãi mở miệng: "Ngay từ đầu là ta không tin." Tay
hắn chậm rãi tìm kiếm trong người, lấy ra một phong thư được giữ gìn vô
cùng tốt, Yến Thanh Dịch liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là thư của
Tiểu Tiểu đưa cho hắn khi Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu tách ra: "Ta còn nghĩ
sau khi gặp lại Tiểu Tiểu nói cho nàng, trong thiên hạ không có phụ thân như vậy, bảo nàng nói xin lỗi với ngươi." Lệ Thú lắc đầu: "Nhưng là,
nàng không sai một chút nào, sai là ta." Lệ Thú đưa cho Yến Thanh Dịch
thư: "bắt đầu từ hàng thứ mười lăm, đọc đi!"
Yến Thanh Dịch liền phát hoảng, lập tức nhận lấy thư, cấp tốc nhìn lướt
qua nội dung phía trước, đại khái là dặn dò Lệ Thú chiếu cố tốt bản
thân, sau đó là chuyện hắn muốn đi theo Lệ Thú, mà bắt đầu hàng thứ mười lăm...
Hô hấp Yến Thanh Dịch cứng lại.
"Thú ca, phụ thân thiếp sẽ không buông tha chúng ta dễ dàng như vậy, nếu thiếp có đứa nhỏ khẳng định sẽ bị xoá sạch! Bởi vậy một khi thiếp phát
hiện có đứa nhỏ, thiếp sẽ lập tức trốn khỏi nhà đi tìm chàng! Nếu thiếp
không tìm được chàng mà chàng đã trở lại, cha thiếp nói cái gì thì chàng cũng không cần tin! Chờ thiếp nha, Thú ca!"
"Thất tỷ nàng..." Yến Thanh Dịch thì thào không nói nên lời.
"Mang thai!" Lệ Thú nheo mắt lại, âm thanh nghiêm khắc trước nay chưa
có, mà lại là đối với trưởng bối: "Chúng ta tách ra đã được hơn chín
tháng, tính thời gian..." Lệ Thú hít sâu một hơi: "Ta đã bỏ lỡ đứa con
duy nhất của ta sinh ra!"
"Tứ ca, về sau có thể sinh lại được mà! Nếu không tìm thấy nữ nhân kia
mà nói, có thể lại cưới..." Sở Văn Di không thể nói tiếp lời đang nói
được nữa, bởi vì Lệ Thú nhìn về phía nàng bằng ánh mắt không có cảm tình kia.
"Ngươi phải gọi nàng là Tứ tẩu." Lệ Thú chậm rãi nói xong: " nam nhân Lệ gia không bỏ vợ, không nạp thiếp, không phụ bạc vợ con. Hơn nữa..." Lệ
Thú lại chậm rãi nói ra một bí mật đến cả Sở Lăng cũng không biết: " mỗi đời Lệ gia cho tới giờ đều chỉ có một đứa con, không có đời nào khác
biệt, đều chỉ là con một!"
Sở Lăng hít sâu một hơi: "Trời ạ! Nếu không tìm được Tiểu Tiểu, thì Lệ gia..."
"Tuyệt hậu ..." Sở Văn Xuyên thì thào nói tiếp.
"Về sau..." đột nhiên Lệ Thú đứng dậy, nhìn về phía Yến Doanh, dùng âm
thanh nghiêm khắc chưa bao giờ như vậy cảnh cáo Yến Doanh — đối với một
trưởng bối: "Tiểu Tiểu là người nhà họ Lệ ta, là thê tử của Lệ Thú ta,
một chút quan hệ với Yến gia cũng không có!"
Dứt lời, Lệ Thú phi thân bay ra phía ngoài, Sở Lăng cùng huynh muội Sở gia cũng theo phía sau.
Mà Yến Thanh Dịch cảm thấy có mấy lời phải nói với phụ thân của mình
nói: "Phụ thân, người làm con rất thất vọng rồi. Đừng nói người là vì
Yến gia..." Yến Thanh Dịch ngăn cản lời giải thích của phụ thân: "Thất
tỷ dù sao cũng là con gái của người, hạnh phúc của nàng chẳng lẽ không
quan trọng sao? Hơn nữa..." Dừng một chút, Yến Thanh Dịch nhìn thẳng về
phía Yến Doanh: "Người sẽ hối hận!"
Dứt lời cũng ròi Yến Gia theo Lệ thú, nơi này...
Có lẽ không phải là một chốn tốt để quay về!
Sau khi rời Yến gia Lệ Thú một khắc cũng không dừng lại ở khách sạn, lập tức thu dọn bao vây:" trở lại Tây Vực, Tiểu Tiểu chắc sẽ tới đó tìm
ta!"
Ngay sau đó, liền thi triển khinh công, đến ngựa cũng đều không cần —
hai cái chân so bốn chân còn nhanh hơn, đoàn người dùng tốc độ nhanh
nhất chạy về Tây Vực Dạ Ngưng Bảo.
...
Sau khi đầy tháng tiểu tử béo, Tiểu Tiểu tiến vào Miêu Cương cùng vợ
chồng Ôn Nhận, đúng như Tiểu Tiểu nói, mang theo đứa nhỏ bọn họ tuyệt
đối không khiến người dễ dàng hoài nghi, hành trình thuận lời ngoài dự
tính.
"chỉ cần đi trong khoảng mười ngày nữa, chúng ta có thể đến Cổ thành của Cổ vương ." Ôn nhận rót một ly trà: "Ít nhiều nhờ Tiểu Tiểu dọc theo
đường đi cảnh giác như vậy."
Tiểu Tiểu le lưỡi: "muội còn chờ mọi người xong việc rồi mang muội đi Tây Vực thật tốt đó!"
"Dù thế nào đi nữa đều cám ơn..."
Bỗng nhiên, một tiếng cười không kiềm chế được vang lên.
"Cuối cùng cũng tìm được các ngươi!"
Ba người sợ run cả người.
Tìm được ai?
Ba người cùng nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh, một đám người vây chặt
quán rượu bọn họ đang ngồi đến nước chảy cũng không lọt .
Người cầm đầu dùng trường đao chỉ vào người trung niên ngồi trong góc.
"Mạc Thượng Hành! Cuối cùng cũng tìm được ngươi!" Chậm rãi đảo qua bốn
phía: " đây là ân oán cá nhân của chúng ta cùng những người khác không
liên quan, nhanh chút rời nơi này đi!"
Ôn đại ca cùng Ôn đại tẩu vừa muốn đứng lên thay người trung niên kia
nói chuyện, lại bị Tiểu Tiểu kéo lại, không phải nàng ác độc thấy chết
không cứu, mà là người trung niên kia vẫn thoải mái nhàn nhã uống rượu
dùng bữa như trước vô luận thấy thế nào cũng không giống như là người
cần cái loại trợ giúp này, nói không chừng còn thành trở ngại chứ không
giúp được gì a!
Người trung niên bị gọi tên— Mạc Thượng Hành vẫn không nhanh không chậm
uống rượu, chẳng qua là thoáng liếc mắt nhìn người tới: "người không
quan hệ rời đi đi!" Những lời này là nói với vợ chồng Ôn Thị nói .
Vợ chồng Ôn thị liếc nhau, ôm quyền về phía người trung niên sau đó mang theo Tiểu Tiểu rời đi, nhưng...
Dưới loại tình huống hỗn loạn này luôn có những tình huống ngoài ý muốn
phát sinh, mượn gió bẻ măng chính là một trong số đó, nhưng bị trộm đồ
trong đó bao gồm cả Huyết Yêu kiếm thì có thể không đúng rồi?
Ba người Tiểu Tiểu vừa ra khỏi cửa thì vừa vặn phát hiện mấy tiểu quỷ
điều khiển xe ngựa của bọn họ xe nghênh ngang mà đi, để lại cho bọn họ
một cái bóng lưng tiêu sái, bọn họ không thể làm gì khác hơn là liều cái mạng già đuổi đuổi đuổi, nhưng ba người không quen thuộc cuộc sống ở
Miêu Cương nên mỗi lần lúc sắp đuổi kịp đám tiểu quỷ khốn khiếp kia, thì chiếc xe ngựa kia đều có biện pháp biến mất không thấy, bọn họ đành
phải tiếp tục đuổi đuổi đuổi!
Cùng nhau đuổi tới sánh cùng thiên địa vĩnh viễn đi!
Nhưng là, hiển nhiên ông trời cảm thấy vĩnh viễn sánh cùng thiên địa thật sự là thời gian quá dài, cho nên, đến cuối cùng...
Bọn họ đã bị mất dấu xe ngựa đang truy đuổi!