Thật lâu sau…
“Lăng Thường, cô vừa nói…” Nam Hoa công chúa chủ động mở lời, ngữ điệu có chút chần chừ, nắm tay cũng vô thức siết lấy tà váy, “Sư huynh của cô…có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt của Nam Hoa lúc này hoàn toàn khác biệt so với lúc nghe được tin Hách Liên Ngự Thuấn bị nhốt vào đại lao.
“Sư huynh?” Sở Lăng Thường mỉm cười bởi rốt cục nàng đã hiểu rõ ràng tâm tư của Nam Hoa công chúa. Nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nàng chậm rãi đáp lời, “Tôi chỉ muốn nói, không biết sư huynh hiện giờ thế nào thôi.”
Nói xong mấy lời này, đôi mắt trong veo của nàng liền sáng lên, thần thái cũng lộ rõ vẻ trêu ghẹo Nam Hoa công chúa.
Thấy vẻ mặt nàng như vậy, Nam Hoa công chúa liền tỉnh ngộ, mặt đỏ bừng lên, giơ nắm tay đấm nhẹ vào cánh tay của Sở Lăng Thường. Sở Lăng Thường cũng chỉ là một nha đầu mười mấy tuổi, đương nhiên vẫn có chút nghịch ngợm, cười khẽ tránh đi thế tấn công của Nam Hoa rồi hai người họ thoải mái đùa giỡn một hồi.
Đến khi Nam Hoa công chúa thở hổn hển trở lại ghế ngồi, hướng về phía nàng khoát tay, “Thôi thôi, cô thật xấu. Cô có khinh công còn tôi thì không, tôi đấu không lại.”
“Sao cô lại biết chuyện tôi biết khinh công?” Sở Lăng Thường thấy Nam Hoa dừng tay liền mỉm cười ngồi xuống, tò mò hỏi lại.
“Bởi vì tôi từng thấy Dạ công tử sử dụng khinh công, thực giống hệt với cô.” Nam Hoa thuận miệng nói ra mấy lời này, đột nhiên ý thức được điều gì đó vội đưa tay che miệng. Lại thấy ánh mắt như đã hiểu rõ mọi chuyện của Sở Lăng Thường thì vội vàng xua tay giải thích, “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có nhìn lén Dạ công tử. Là huynh ấy ở trong cung đã từng cứu tôi nên tôi mới biết.”
“A? Tôi cũng đâu có nói là cô nhìn lén sư huynh lúc nào đâu?” Sở Lăng Thường liền bày ra vẻ ủy khuất, hàng mi thanh tú hơi nhíu lại rồi bật cười, “Thì ra là cô nhìn lén sư huynh tôi?”
“Không có, không có, đâu có như cô nói!” Nam Hoa công chúa càng lúc càng hoảng hốt, bối rối lắc đầu, “Cô…cô đừng tưởng tượng lung tung!”
Sở Lăng Thường kéo lấy tay Nam Hoa, quyết định không tránh né nữa mà hỏi thẳng, “Thật ra, người trong lòng cô là sư huynh tôi phải không?”
Nam Hoa công chúa ngẩng phắt đầu lên nhìn Sở Lăng Thường, theo phản xạ vừa muốn lên tiếng phủ nhận, nhưng thấy đôi mắt Sở Lăng Thường tràn ngập vẻ khẳng định thì không khỏi cảm thấy bối rối rồi khẽ cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói, “Dù có thích thì cũng làm gì được chứ? Tôi đã là kẻ tàn hoa bại liễu, Dạ công tử lại là thế ngoại cao nhân, là chi sỹ tài ba như vậy, sao có thể để ý tôi chứ? Nay tôi lại gả tới Hung Nô, trời Nam đất Bắc, cơ hội gặp lại thực quá xa vời. Mà dù cho giờ phút này có gặp lại nhau thì sao chứ? Tôi và Dạ công tử vĩnh viễn cũng không có cơ hội ở chung một chỗ.”
Sở Lăng Thường cũng hiểu được tình cảnh hiện giờ của Nam Hoa. Cô ấy là công chúa phụng mệnh hoà thân, ở trong mắt mọi người là đương kim vương phi của Tả hiền vương. Làm gì có ai cho phép vương phi yêu một người khác chứ? Vậy Hách Liên Ngự Thuấn có biết tâm tư của Nam Hoa hay không? Nếu hắn đã biết chân tướng sự việc thì sẽ ra sao?”
“Nam Hoa, cô không cần coi nhẹ bản thân mình. Có lẽ sư huynh…” Nàng nghĩ một chút rồi mới lên tiếng, trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh tượng sư huynh ngồi dưới tán hoa đào đêm đó, trong đôi mắt huynh ấy tràn ngập vẻ cô đơn.
Nam Hoa công chúa ngước mắt nhìn nàng, dường như chờ mong hoặc sợ hãi điều gì đó.
Sở Lăng Thường liếm nhẹ cánh môi, đem ý nghĩ vẫn ẩn sâu trong lòng nói ra, “Nói không chừng, trong lòng sư huynh đã có cô từ lâu rồi!”
“Không….” Nam Hoa công chúa đứng bật dậy, hô hấp cũng trở nên dồn dập, “Lăng Thường, cô…cô đừng nói nữa!” Nhìn dáng vẻ Nam Hoa lúc này thực sự đang rất khích động, thậm chí nói năng còn có chút lộn xộn.
Thấy Nam Hoa công chúa thế này, Sở Lăng Thường không khỏi cảm thấy đau lòng. Giờ khắc này, nàng còn có chút hối hận vì đã nói ra như vậy. Nàng có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác là sự thật, nhưng khả năng nhìn thấu được tình cảm nam nữ vẫn chỉ ở mức sơ khai. Nhìn Nam Hoa thế này nàng mới ý thức được, nếu công chúa cho rằng bản thân mình là đơn phương tình nguyện thì còn có thể tự thuyết phục bản thân không nên ôm ảo tưởng. Nếu cô ấy biết trong lòng sư huynh cũng có mình, như vậy tình cảm đó không còn là đơn phương nữa, loại ảo tưởng đó sẽ nhanh chóng xuyên phá bức tường mong manh trong tim, khiến cuộc sống hiện thời của công chúa chẳng khác nào như trong chốn lao tù. Sao nàng lại có thể phạm phải sai lầm như vậy?
Công chúa đã gả tận Hung Nô, trở thành phu nhân của người ta, sao có thể cùng sư huynh kết mối duyên tình chứ?
Cho dù nàng có lòng giúp đỡ thì sẽ phải đối mặt với Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn là một nam nhân thâm sâu khó lường, nàng thực không biết mình có thể đấu lại với hắn hay không nữa.
Nam Hoa công chúa thấy Sở Lăng Thường có chút suy tư thì lại cảm thấy hoảng hốt, kéo lấy tay nàng, yếu ớt lên tiếng, “Lăng Thường, tôi nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ? Tôi thật sự….rất nhớ huynh ấy!”
Những giọt lệ từ hốc mắt Nam Hoa công chúa nhanh chóng rớt xuống mu bàn tay của Sở Lăng Thường, đem theo cảm giác nóng hổi khiến lòng nàng bất giác đau nhói.
***
Bóng đêm càng lúc càng dày đặc. Từ phía xa mơ hồ truyền tới mấy tiếng “Đinh!...Đinh!...Đinh!” Xem ra đã tới canh ba.
Đêm nay, Sở Lăng Thường không hề cảm thấy buồn ngủ. Nếu là lúc bình thường thì chưa tới canh hai nàng đã sớm ngủ say, nhưng đêm nay thì nàng lại hoàn toàn tỉnh táo.
Trên giường vẫn còn vương vấn mùi xạ hương của Hách Liên Ngự Thuấn, nhưng đêm nay, hắn không có ở nơi này.
Lăn qua lăn lại mấy vòng, Sở Lăng Thường rốt cục ngồi dậy bước xuống giường, đến bên cửa sổ nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra. Theo làn gió đêm nhẹ nhàng tràn vào phòng, tâm tư đang hỗn loạn của nàng cũng dịu lại đôi chút.
Ngày hôm nay, Nam Hoa công chúa đã dũng cảm thổ lộ lòng mình, còn hỏi nàng phải làm sao với bộ dáng đầy thống khổ. Nàng cũng thực muốn biết về sau nên làm gì. Ngay hiện tại, nàng rất muốn vì công chúa và sư huynh gieo một quẻ nhưng lại nén lại. Sư phụ đã từng nói, con người kỵ nhất là việc thông hiểu số mệnh. Bởi khi đã biết trước số mệnh, nếu mệnh tốt thì họ sẽ mất đi chí tiến thủ, chờ vào mệnh trời. Nếu không tốt thì lại suy sụp, không chịu tích cực cố gắng. Vận mệnh mặc dù đã định, nhưng vẫn là nhân định thắng thiên, nàng không dám xem vận mệnh của hai người họ như thế nào bởi vì nàng sợ, nếu như không được như ý thì phải làm sao?
Nàng cùng Nam Hoa công chúa thực sự lâm vào tình cảnh thật nực cười. Công chúa là vương phi của Hách Liên Ngự Thuấn mà ngay cửa điện của cô ấy hắn cũng không bước tới, còn trong lòng công chúa lại có người khác. Mà nàng, là tù binh, là kẻ địch của Hung Nô. Vậy mà mấy ngày nay hắn đều ngủ lại nơi này, vậy trong lòng nàng đang vương vấn ai?
Thanh Tụ?
Sư huynh?
Hay là…
Quay đầu lại nhìn chiếc giường trống trơn, lại nhớ tới đêm đó hắn nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng, “Đừng lộn xộn!”
Nàng thừa nhận thanh âm đó cực kỳ dễ nghe, trầm ổn ấm áp khiến nàng có thể an tâm chìm vào giấc ngủ. Đến lúc này, nàng mới giật mình tỉnh ngộ, thì ra từ lúc nàng bước vào Cấm lâu, hắn vẫn luôn ngủ lại nơi này.
Ngoại trừ…
Đêm nay…
Nhịp tim không khỏi đập loạn lên, Sở Lăng Thường đưa tay đè lên ngực như muốn bình ổn lại. Một tình cảm khác lạ không ngừng dâng lên trong lòng nàng mà nàng vẫn không dám đối diện. Hôm nay, nàng gieo quẻ như vậy thực sự là vì muốn cứu công chúa hay sao?
Nàng lại bắt đầu cảm thấy mơ hồ.
Không!
Một trận gió đêm thổi qua khiến Sở Lăng Thường chợt tỉnh. Nàng nghĩ cái gì vậy? Sao lại ở đây chứ? Đêm nay đáng lẽ nàng phải tận dụng để điều tra chứ không nên chìm trong những suy nghĩ miên man như vậy.
Sở Lăng Thường lại nghĩ tới dược phòng, nghĩ tới ngăn cuối cùng ở trên cao và cũng là ngăn duy nhất mà nàng chưa mở ra xem được.