Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 22: Q.5 - Chương 22: Chết cũng không được




Sở Lăng Thường có chút nóng nảy, lúc này nàng chỉ mong rời khỏi đây thật nhanh để có thể chữa trị vết thương cho hắn. Tên ngốc này, sao có thể thay nàng chắn thương như vậy chứ? Võ công của hắn không phải cao lắm sao? Sao lại có thể ngốc đến nỗi thành ra thế này?

Trong đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập sự khẩn trương, lại nhìn bốn phía xung quanh chỉ thấy một mảng tối đen như mực. Thông qua ánh trăng mông lung nàng chỉ có thể thấy được một chút cách bài trí trong căn phòng này. Dường như đây là thư phòng, mà vị trí hai người họ đang ẩn nấp lại là một nơi cực kỳ kín đáo.

Bàn tay của Hách Liên Ngự Thuấn nhẹ nhàng giữ lấy cằm nàng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quay về phía hắn. Hắn chăm chú nhìn nàng hồi lâu rồi lại kéo nàng vùi vào trong ngực mình.

Tiếng bước chân ngoài cửa sổ dần khuất xa, chỉ còn rải rác vài tiếng lạo xạo bên ngoài.

“Chúng ta phải chạy mau đi, vết thương kia không thể để chậm trễ hơn nữa.” Sở Lăng Thường khẽ thì thầm rồi lại ngẩng đầu tìm kiếm một lối ra an toàn.

Thân thể nhỏ nhắn của nàng lại lần nữa bị hắn kéo lại, “Lăng Thường, để ta ngắm nàng kỹ một chút!” Giọng nói của hắn toát lên sự dịu dàng cực độ.

“Đừng lộn xộn! Lúc này chúng ta phải nghĩ cách thoát ra khỏi đây mới được.” Sở Lăng Thường đã khẩn trương đến cực điểm.

Hách Liên Ngự Thuấn lại dứt khoát đem nàng kéo về phía mình, thấp giọng nói, “Bên ngoài đều là thị vệ, hiện giờ ra ngoài chẳng khác nào chịu chết!”

Sở Lăng Thường nhìn thẳng vào mắt hắn nhưng trống ngực không ngừng đập loạn lên. Nàng nhỏ giọng hỏi, “Đây là nơi nào?”

“Tiêu Vân điện, chúng ta đang ở thư phòng của Vu Đan!”

“Cái gì?” Sở Lăng Thường thực sự bị chấn động. Không ngờ vòng đi vòng lại một hồi lại trở về nơi này. Nghĩ một chút, nàng khẽ nói, “Vu Đan sẽ rất nhanh chóng trở về đây!”

“Yên tâm! Nàng hẳn biết rõ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Vu Đan sẽ không nghĩ rằng chúng ta trốn ở nơi này. Chỉ cần qua canh tư, chúng ta có thể an toàn rời khỏi đây!” Hách Liên Ngự Thuấn khẽ xoa nhẹ đầu nàng.

“Nhưng vết thương…”

Shh….Hách Liên Ngự Thuấn cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng ép lên cánh môi mềm mại của nàng, dịu dàng cất tiếng, “Đừng nói gì cả, để cho ta ôm nàng thêm một lát!”

Trái tim của nàng lại lần nữa bị những lời của hắn làm cho run rẩy. Lẳng lặng ngước mắt nhìn hắn, dường như nàng muốn tìm ra trong đôi mắt hắn một tình cảm nào đó. Hắn…phải chăng cũng thích nàng?

“Nàng muốn hỏi gì?” Hách Liên Ngự Thuấn đột nhiên cười khẽ, dường như đã nhìn thấu tâm sự trong lòng nàng.

Những suy nghĩ vẫn luôn ẩn chứa trong lòng Sở Lăng Thường thiếu chút nữa đã dâng lên trên môi, thiếu chút nữa đã bật ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn theo câu hỏi vừa rồi của hắn. Nhưng cuối cùng nàng vẫn kìm nén được. Cánh môi hơi có chút run rẩy, mãi lâu sau nàng mới thấp giọng hỏi, “Vì sao lại thay ta đỡ trường mâu?”

Có rất nhiều chuyện nàng muốn hỏi nhưng lại không cách nào nói ra lời.

Hách Liên Ngự Thuấn hơi điều chỉnh lại tư thế, lưng áo phía sau đã bị máu tươi nhuộm đỏ, trán của hắn cũng dâng lên một tầng mồ hôi lạnh nhưng hắn vẫn cúi đầu cười nhẹ, “Vừa rồi mũi tên bắn lén đó là nhằm vào ta, vì sao nàng lại ngăn cản nó?”

Sở Lăng Thường nhất thời cứng miệng không trả lời được. Vì sao nàng lại ngăn mũi tên đó chứ? Bởi vì nàng yêu hắn nên nàng không cho phép hắn bị chút thương tổn nào, nhưng mà nàng nói không nên lời, nơi cổ họng như có một vật gì đó nghẹn lại, không cách nào nuốt xuống khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Hách Liên Ngự Thuấn vẫn chăm chú nhìn nàng.

Sở Lăng Thường có chút hoảng hốt trước ánh nhìn của hắn, lại thấy mồ hôi trên trán hắn không ngừng túa ra, sắc mặt cũng hơi tái nhợt đi thì trong lòng hiểu rõ là do hắn đã mất máu quá nhiều. Nàng không kìm lòng được khẽ đưa tay ra phía sau lưng hắn lướt nhẹ, đến khi nhìn lại thì thấy bàn tay đã sớm nhuốm đầy máu tươi.

Hốc mắt nàng đã không còn kìm nén được mà dâng lên màn lệ mờ như sương sớm. Ngón tay nhỏ bé khẽ nắm lại, “Ta đi tìm dược liệu cầm máu!”

“Muốn chết sao?” Hách Liên Ngự Thuấn đem nàng kéo nhanh lại, “Nàng ra ngoài lúc này, ta muốn cứu cũng khó.”

“Nhưng vết thương rất nặng!” Nàng nhìn hắn nhưng trong lòng lại nhói lên như bị cào xé, hốt hoảng mãi không ngừng.

Hách Liên Ngự Thuấn vẫn duy trì nụ cười nhẹ, “Không sao hết!” Rồi hắn lập tức đem nàng kéo lại gần, đầu có chút vô lực tựa vào đầu nàng.

Sở Lăng Thường cố nén đau đớn trong lòng, nâng tay giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán. Nàng biết là hắn đang gắng gượng. Nàng đã nhìn thấy trường mâu mà lính Hung Nô thường dùng. Nó không giống với trường mâu của Hán binh. Mũi trường mâu đâm vào Hách Liên Ngự Thuấn có dạng như vẩy cá, chỉ có người Hung Nô mới chế tạo được nó. Nó sắc bén vô cùng lại cực kỳ cứng rắn, ở trên sa trường có khả năng giết địch vô số kể. Binh lính Đại Hán khi nhắc tới loại vũ khí này cũng sẽ biến sắc mặt. Người Hung Nô chẳng những có chiến mã cường tráng mà binh khí trong tay cũng ít ai bì kịp.

Trên đường tới Hung Nô lúc trước, nàng từng xem qua trường mâu của Ô Khả. Ổ Khả rất tự hào nói cho nàng rằng trường mâu này có thể xuyên thấu tận xương cốt kẻ địch, trực tiếp lấy mạng kẻ địch.

Lúc đó nàng còn có chút kỳ lạ hỏi thêm Ô Khả rằng vì sao loại trường mâu này chỉ có người Hung Nô mới có? Ô Khả lại vô cùng đắc ý nói cho nàng hay rằng mũi trường mâu này là do Tả hiền vương sai người đặc chế, có độ sắc bén vô cùng bởi vậy mới lệnh cho tất cả binh sỹ Hung Nô sử dụng.

Mà hiện giờ, trường mâu do Hách Liên Ngự Thuấn sai đặc chế lại đâm vào đầu vai hắn.

Nhìn ngón tay nhuộm đầy máu tươi, nàng hiểu rất rõ rằng trường mâu kia đã sớm xuyên qua xương cốt của hắn, nếu không tuyệt đối sẽ không chảy nhiều máu như vậy. Làm sao đây? Nếu kéo dài thêm nữa, hắn mất máu quá nhiều sẽ rất nguy hiểm.

Nhìn sắc mặt của hắn, nàng nghĩ một chút rồi tháo trâm cài tóc xuống, mái tóc đen lập tức xoã xuống ngang lưng.

Hách Liên Ngự Thuấn nhìn nàng, không biết nàng muốn làm gì.

“Cố chịu một chút, có lẽ sẽ rất đau.” Nàng thấp giọng nói, thanh âm có chút run rẩy.

Hắn cũng không hỏi lại, chỉ khẽ cười.

Sở Lăng Thường thực sự bị nụ cười của hắn tác động. Ngay một câu hắn cũng không hỏi, chẳng lẽ không sợ nàng ra tay lấy luôn mạng hắn lúc này sao? Khẽ cắn môi, nàng dùng đầu nhọn của trâm cài tóc nhằm ngay huyệt đạo ở trước ngực hắn đâm mạnh vào.

Nỗi đau đớn nơi ngực khiến mi tâm Hách Liên Ngự Thuấn nhíu chặt lại.

Đem trâm cài tóc rút ra, nàng lại ngẩng lên lau đi mồ hôi trên trán hắn, nhẹ giọng nói, “Đâm vào huyệt đạo này có thể khiến máu ngừng chảy trong vòng một canh giờ. Nhưng qua một canh giờ, chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây, nếu không sẽ không kịp chữa trị vết thương mất.”

Hách Liên Ngự Thuấn vươn bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé cầm cây trâm của nàng, thấp giọng nói, “Nếu lát nữa có cơ hội, nàng đi trước đi!”

“Không, chúng ta cùng đi!” Sở Lăng Thường trừng mắt nhìn hắn.

Dường như bị dáng vẻ của nàng chọc cười, khoé môi hắn hơi cong lên, “Ngốc ạ, ta chỉ nói là nếu…”

Sở Lăng Thường chăm chú nhìn hắn rồi nhấn mạnh từng lời, “Hách Liên Ngự Thuấn, ngươi nghe cho rõ, ta muốn cùng ngươi rời khỏi nơi này, chúng ta sẽ không có chuyện gì hết, được chứ?”

Yết hầu Hách Liên Ngự Thuấn hơi giật giật một chút, đáy mắt cũng có chút chấn động, nâng tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu đáp lại, “Được!”

Thấy hắn như vậy, trong lòng Sở Lăng Thường lại bắt đầu nhói đau. Nàng khẽ chớp nhẹ hàng mi che đi màn lệ mờ vừa dâng lên cùng với chút ai oán trong đó, “Vì sao ngươi lại tới hoàng thành? Ngươi ngốc rồi sao? Ta chết chẳng phải ngươi sẽ thấy cao hứng còn gì?”

“Ai nói ta sẽ cao hứng?” Hách Liên Ngự Thuấn hơi động người, dựa đầu vào cây cột phía sau nhưng bàn tay không hề rời khỏi gò má mịn màng của nàng. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, cười nhẹ nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, “Nàng là thê tử của ta!”

Tâm tình Sở Lăng Thường lại lần nữa run lên. Nàng có thể thấy ánh mắt đầy kiên định của hắn trong đêm tối.

Bàn tay to của hắn lại dò vào trong ngực, lấy ra miếng ngọc bội bằng hàn ngọc phát ra thứ ánh sáng lạnh băng, một lần nữa đeo lại lên cổ nàng, “Từ nay về sau, không cho phép nàng tháo nó xuống. Cho dù chết, cũng không được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.