Viên quan truyền lời vừa bẩm tâu xong, hai mắt Thiền Vu liền sáng lên, lập tức ra lệnh, “Mau truyền!”
Sự xuất hiện của Sở Lăng Thường lúc này thực giống như cứu cánh đối với Thiền Vu. Nàng là truyền nhân Quỷ Cốc, tất nhiên có thể tính toán được số phận của binh thư, nói không chừng còn có thể tra ra thích khách là người phương nào. Như vậy, sẽ không cần phải mất công tìm kiếm vất vả nữa.
Sở Lăng Thường xuất hiện lúc này khiến cho các đại thần trên điện có những biểu cảm rất khác nhau. Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày không có phản ứng gì. Tả Cốc Lễ vương Y Trĩ Tà kín đáo nhìn thoáng qua Hách Liên Ngự Thuấn, trong mắt chợt dâng lên chút lo lắng. Nhưng vẻ mặt hai người họ thế nào cũng không thể so với Vu Đan. Hai mắt Vu Đan lúc này tràn ngập sự kinh ngạc. Không, nói đúng hơn là khiếp sợ. Rõ ràng, hắn thực không ngờ được sau chuyện đó Sở Lăng Thường còn có thể tiến cung.
Hai thích khách đêm qua là ai, hắn đã phán đoán rất rõ ràng. Đầu tiên là Sở Lăng Thường xâm nhập hoàng thành, sau đó là Hách Liên Ngự Thuấn xuất hiện. Nghĩ đến đây, Vu Đan lại kín đáo ra ám hiệu bằng ánh mắt với Hữu Cốc Lễ vương Y Kha. Sở Lăng Thường này đúng là ăn gan hùm mật báo, rõ ràng biết hắn có tâm đối phó mình vậy mà vẫn dám chui đầu vào lưới.
Y Kha khẽ đưa mắt trấn an Vu Đan đôi chút. Dù sao ông ta cũng lớn tuổi hơn Vu Đan, so với tính tình dễ dàng dao động của hắn thì ông ta có khả năng trấn định trước những sự kiện bất ngờ hơn.
Sở Lăng Thường chậm rãi đi vào trong điện, nàng vẫn khoác trên mình bộ xiêm y màu trắng với váy dài tha thướt như thường lệ. Đôi mắt đẹp trong veo như nước không hề có chút lo sợ mà vẫn cực kỳ ôn hoà bình tĩnh lướt nhìn tất cả mọi người trên điện dọc theo lối vào. Toàn thân nàng toát ra một khí chất cực kỳ tao nhã ý nhị, tựa như một đoá u lan thanh khiết diễm lệ.
Khí chất thanh nhã từ Sở Lăng Thường lan tới toàn bộ đại điện, mọi người dường như đều bị nhan sắc diễm lệ của nàng mê hoặc, chỉ riêng nụ cười thanh nhã dịu dàng của nàng cũng đã đủ khiến người ta mê mẩn tâm thần.
Hướng về phía Thiền Vu nhẹ nhàng thi lễ cùng thăm hỏi xong xuôi, nàng mới dịu dàng đem ánh mắt dừng ở trên người Hách Liên Ngự Thuấn, đem sự lo lắng che dấu thật sâu trong lòng, trên môi khẽ nở nụ cười có chút yếu ớt.
Nàng thích dáng vẻ hiện giờ của hắn, dáng vẻ lúc này của hắn không ôn nhuận như khi mặc trường bào thường ngày mà có một vẻ cực kỳ uy phong lẫm liệt. Hai mắt hắn sáng ngời, toàn thân toát ra khí chất cao quý của hoàng tộc cùng quyền uy khiến người ta không dám nhìn thẳng. Viền ống tay áo của hắn màu đen phối với sắc vàng của y phục, đai lưng khảm ngọc quấn quanh thắt lưng, trên ve áo bên trái còn khảm đầu nạm ngọc của cúc áo choàng, trên đó còn khắc biểu tượng tín ngưỡng của Hung Nô.
Đây mới chính là hắn, cho dù sắc mặt nhìn qua có chút tái nhợt thì vẫn uy phong không ai bì kịp.
Tận đáy lòng lại trào dâng một tình cảm ấm áp, ánh mắt nàng cùng hắn lại bất giác giao nhau, dường như trong trời đất lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hách Liên Ngự Thuấn cũng rất tự nhiên nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng. Dường như có chút phiền chán đối với những kẻ tò mò xung quanh, hắn cũng không chút để ý lễ tiết mà lập tức kéo nàng về bên cạnh mình, thấp giọng hỏi, “Sao nàng lại tới đây?”
Sở Lăng Thường ngẩng đầu nhìn hắn khẽ nở nụ cười ngọt ngào tựa dòng suối mát lành.
“Sở cô nương yết kiến vào lúc này không biết là có chuyện gì?” Thiền Vu cũng lập tức đem những suy nghĩ trong lòng nén xuống, khẽ cất tiếng hỏi.
Sở Lăng Thường buông tay Hách Liên Ngự Thuấn ra, đi tới giữa đại điện, nhẹ nhàng nói, “Thiền Vu, Lăng Thường sáng nay vô tình bói một quẻ. Quẻ tượng chỉ có hai chữ “dị động”. Bởi lo sợ có chuyện nguy cấp phát sinh nên Lăng Thường cứ lo lắng mãi, cuối cùng mới quyết định tới yết kiến Thiền Vu.”
“Dị động? Thế nào gọi là dị động?” Thiền Vu vốn không hiểu biết nhiều về văn hoá Trung Nguyên nên khiêm tốn cất tiếng hỏi.
“Dị động tức là biến đổi vì con người. Ý của nó chính là sự an tĩnh ban đầu sẽ bị sức mạnh bên ngoài phá vỡ, phương vị trong quẻ tượng chỉ hướng đông nam, hoàn toàn đúng với vị trí hoàng thành.” Sở Lăng Thường nhẹ nhàng giải thích.
Hai mắt Thiền Vu sáng ngời, bàn tay không bị thương khẽ vỗ nhẹ lên bàn, “Sở cô nương đến thật là đúng lúc. Đúng vậy, đêm qua trong cung quả có thích khách. Thích khách này đầu tiên là hoả thiêu cung điện nhằm giương đông kích tây, sau đó xâm nhập Tàng Thư Các, trộm đi binh thư. Đáng hận nhất là hắn còn muốn ám sát ta!”
Sở Lăng Thường khẽ chớp nhẹ hàng mi, nhân tiện cũng quan sát đến thương thế của Thiền Vu thì đáy lòng không khỏi thắt lại. Đêm qua ở thư phòng, nàng nghe không hiểu bọn họ nói chuyện gì, nhưng sau đó Hách Liên Ngự Thuấn đã đem mọi chuyện nói lại cho nàng. Giờ xem ra binh thư thực sự đã mất.
“Thiền Vu, Lăng Thường có một chuyện không rõ.” Nàng hơi nhíu mày, cố ý không nhìn tới vẻ mặt tối sầm của Vu Đan ở bên cạnh, “Mục đích của thích khách rốt cuộc là binh thư hay là hành thích?”
Tôn Tẫn binh pháp vốn không phải là của Hung Nô mà là một món trân bảo của người Trung Nguyên nhưng không biết vì sao lại bị thất lạc, về sau lại nghe nói người Hung Nô có được nó. Các đời Thiền Vu đều cực kỳ trân trọng cuốn binh thư này. Nếu Vu Đan muốn dùng binh thư để hãm hại Hách Liên Ngự Thuấn thì cũng đành, nhưng sao hắn lại có thể làm tổn thương ngay cả phụ thân của mình? Dù sao hắn cũng là con thân sinh của Thiền Vu, cho dù muốn hãm hại huynh trưởng cũng không đến mức muốn tru sát cả Thiền Vu để mưu cầu danh lợi chứ?
Thiền Vu khẽ thở dài một tiếng, hơi dựa người ra sau ghế, “Ta nghĩ thích khách này có ý muốn trộm binh thư là chính. Đêm qua ta ngủ không được mới ra ngoài tản bộ, vừa vặn đi qua Tàng Thư Các, không ngờ gặp phải thích khách. Thích khách đó đâm ta bị thương liền lập tức đào tẩu, khinh công của hắn vô cùng giỏi khiến bọn thị vệ không cách nào theo kịp.”
Sở Lăng Thường cũng hoàn toàn hiểu rõ thì ra là do trùng hợp ngẫu nhiên. Vu Đan cho dù lớn gan thế nào cũng không dám nghĩ ra chuyện ám sát Thiền Vu. Cho dù hắn thật sự phát rồ cũng không ngốc đến như vậy. Thiền Vu chần chừ không hạ chiếu lập thái tử, nếu lúc này ngộ hại, vậy vị trí thái tử chẳng khác nào tự tay dâng cho Hách Liên Ngự Thuấn. Hách Liên Ngự Thuấn là con trưởng, lại là đứa con được Thiền Vu yêu thương nhất, phần lớn binh quyền đều được giao cho hắn. Vu Đan cho dù vì cái lợi trước mắt cũng tuyệt đối không làm ra chuyện ngu ngốc đó.
“Lăng Thường, cho nên cô nương tới thật đúng lúc, lại trùng hợp tính được trong cung có chuyện. Nay cô nương đã tới đây, vậy có thể tính xem binh thư đang ở nơi nào chăng?” Thiền Vu lại trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Hách Liên Ngự Thuấn không hề chớp mắt nhìn Sở Lăng Thường, sắc mặt bắt đầu thoáng chuyển thành nghiêm túc cùng phức tạp.
Sở Lăng Thường đứng ở đó, có thể cảm nhận rõ ràng cách nơi mình đứng không xa có một ánh mắt nóng rực đang dõi theo mình, ánh mắt này tràn ngập sự lo lắng. Nàng không có cảm nhận sai. Hắn, đúng là đang lo lắng cho nàng.
Một sự cảm động lại dâng lên trong lòng, nhưng nàng lại không thể nói ra cảm giác của mình. Vừa muốn mở miệng trả lời, lại nghe thấy tiếng nói đầy sự khinh thường của Vu Đan vang lên…
“Thiền Vu, Sở Lăng Thường đến thật đúng lúc. Cô ta đương nhiên có thể tìm được binh thư, bởi vì…ban đêm xông vào hoàng thành trộm binh thư đi chính là cô ta!”
Vu Đan vừa dứt lừi, cả đại điện lại xôn xao hẳn lên.
Thiền Vu nghe mà ngây ngẩn cả người, nhìn Vu Đan rồi lại nhìn Sở Lăng Thường, hàng lông mày cũng nhíu lại đến mức hai đầu lông mày cũng giao nhau, “Cái gì?”