Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của Hách Liên Ngự Thuấn khiến nụ cười nhẹ trên môi hắn càng trở nên rõ ràng hơn, “Chỉ cần nhốt Vu Đan vào thiên lao thì sẽ tìm thấy Lăng Thường thôi.”
“Lăng Thường thật sự bị vương gia giấu đi?” Dạ Nhai Tích hơi cau mày.
Hách Liên Ngự Thuấn không trở lời mà chỉ đi tới chỗ quản gia cùng thích khách đang quỳ dưới đất, ném hai bọc lớn vàng bạc cho bọn chúng, trầm giọng nói, “Hôm nay các ngươi làm rất tốt. Cầm lấy tiền thưởng rồi thì đi càng xa càng tốt. Nhớ cho kỹ, rời khỏi cửa vương phủ, các ngươi phải quên sạch thân phận của mình, nếu không…” Hắn cũng không tiếp tục nói hết câu mà chỉ bỏ lửng đó, nhưng đủ để khiến người nghe cảm nhận được sự uy nghiêm cùng uy hiếp trong những lời không hề thốt ra kia.
Quản gia cùng thích khách liền dập đầu tạ ơn, “Vương gia yên tâm, bọn nô tài lập tức rời khỏi Hung Nô, từ nay về sau không quen biết ai hết.” Nói xong, bọn họ lập tức thu dọn vàng bạc, tạ ơn lần nữa rồi rời đi.
Dạ Nhai Tích có thể thấy rõ ràng, hai người kia quả nhiên đã bị Hách Liên Ngự Thuấn mua chuộc.
Hách Liên Ngự Thuấn lại đem một túi vàng khác đưa cho Nam Hoa công chúa, giọng nói lãnh đạm cũng vang lên, “Nha hoàn kia hãy đưa đi thật xa. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, bí mật giết đi!”
Nam Hoa công chúa hơi sửng sốt nhưng rất nhanh liền khôi phục lại phản ứng, nhẹ giọng nói, “Nha hoàn đó sẽ không nói bừa đâu. Đề Nhã khi còn sống đã không ít lần nhục mạ cô ta rồi.”
Hách Liên Ngự Thuấn cũng không nói gì nữa mà chỉ khẽ gật đầu.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi của hai người họ đủ để Dạ Nhai Tích hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Bước lên một bước, sắc mặt tuy có chút lạnh nhạt nhưng ánh mắt Dạ Nhai Tích lại hiện rõ tia chất vấn, “Cùng Lăng Thường thành thân chẳng qua chỉ là kế hoạch để vương gia diệt trừ Vu Đan thôi sao?”
Nếu Hách Liên Ngự Thuấn thừa nhận chuyện này thì ngay cả Dạ Nhai Tích cũng cảm thấy không đáng đối với Sở Lăng Thường. Nàng từ nhỏ lớn lên ở sơn cốc, đâu có hiểu rõ tình yêu nam nữ. Nhưng lần nói chuyện trước với sư huynh, nàng đã nói mình yêu nam nhân này, có thể thấy rõ nàng đã yêu hắn sâu đậm đến chừng nào. Nếu như hắn chỉ dùng nàng làm quân cờ, Lăng Thường sao có thể chịu nổi?
Hách Liên Ngự Thuấn vẫn không trả lời câu hỏi của Dạ Nhai Tích, đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn hơi nheo lại, trầm giọng lạnh lùng lên tiếng, “Từ nay về sau, chuyện của Lăng Thường chính là chuyện của bản vương. Cho dù ngươi là sư huynh của nàng, cũng không có quyền can thiệp.”
Nét mặt Dạ Nhai Tích hơi cứng lại.
Nam Hoa công chúa thấy giữa hai người họ tựa hồ sắp dấy lên chiến hỏa vội lên tiếng xoa dịu. Cô ngước mắt nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Dạ Nhai Tích, nhẹ giọng nói, “Dạ công tử xin hãy yên tâm, vương gia tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Lăng Thường.”
Ánh mắt Dạ Nhai Tích vẫn cực kỳ lạnh lùng, băng qua đỉnh đầu Nam Hoa công chúa nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn.
Hách Liên Ngự Thuấn chỉ khẽ cười lạnh, không giải thích gì thêm, cũng không muốn nhiều lời, lập tức xoay người rời đi.
Vẻ mặt Dạ Nhai Tích dần khôi phục lại sự bình thản thường thấy, ánh mặt trời dịu dàng rải những tia nắng ấm áp trên gương mặt anh tuấn khiến khí chất tiêu sái càng thêm nổi bật. Nam Hoa nhìn Dạ Nhai Tích một hồi, rốt cuộc lại khẽ chớp mắt, hướng về phía Dạ Nhai Tích thi lễ rồi xoay người định rời đi.
“Chuyện xảy ra trong hôn lễ của Lăng Thường, nàng cũng biết sao?”
Từ phía sau, giọng nói ấm áp của nam nhân vang lên, không lớn không nhỏ nhưng lại tựa như đá tảng đè nặng lên tâm trạng của Nam Hoa.
Nam Hoa không quay đầu lại mà chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ. Làn gió nhẹ thoảng qua khiến vạt áo cô khẽ lay động đem theo mùi hương man mác phiêu tán trong không khí. Cô khẽ chớp mắt để che đi nét sợ hãi trong đôi mắt bởi cho tới giờ, Nam Hoa sợ nhất chính là sự chất vấn của Dạ Nhai Tích.
“Chuyện vương gia đã tỉ mỉ an bài, Nam Hoa cũng biết một chút. Chuyện Đề Nhã quận chúa thay thế Lăng Thường tôi cũng biết.”
Dạ Nhai Tích nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Nam Hoa, rất muốn mở miệng hỏi cô tại sao nhưng lại trầm mặc không nói.
Nam Hoa cắn cắn môi, hít sâu một hơi rồi rảo bước tiến về phía trước, trong lòng đau đớn khôn nguôi.
Phía sau chính là nam tử mà cô đem lòng yêu sâu sắc, nhưng số mạng vĩnh viễn đã không cho bọn họ được ở chung một chỗ. Cô cùng huynh ấy, một ở dưới đất, một ở tận trên trời. Huynh ấy là người tự do tự tại, nam tử tiêu sái giữa nhân gian, mà cô nhất định phải đi xuống địa ngục. Cô là người không may mắn, nếu không sao vừa sinh ra đã khắc chết phụ mẫu? Nếu không sao lại có thể rơi vào thân phận làm nội gián?
“Linh nhi!”
Một tiếng gọi này khiến cho bước chân Nam Hoa cứng đờ, kinh ngạc quay đầu lại.
Vừa quay đầu lại, chỉ trong một chớp mắt, toàn bộ thân thể nhỏ bé đã bị Dạ Nhai Tích ôm vào trong lồng ngực. Cô chỉ có thể ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt mang theo sự dịu dàng ấm áp kia.
“Công tử…” Chỉ thốt được một từ này, cổ họng Nam Hoa đã nghẹn tắc lại.
Linh nhi, tên gọi này đã rất lâu rồi cô không còn được nghe. Từ lúc gả tới Hung Nô, tên gọi này càng trở nên xa xăm mịt mù.
Dạ Nhai Tích ôm chặt lấy Nam Hoa, cảm nhận được nữ nhân trong lòng đang khẽ run rẩy thì bản thân lại càng cảm thấy đau lòng. Ánh mắt Dạ Nhai Tích nhìn về phía Nam Hoa càng tràn ngập thâm tình. Đã nếm trải nỗi đau khổ tương tư, nay nữ nhân mình yêu thương đang ở ngay trước mắt, Dạ Nhai Tích cũng không cần che dấu tình cảm nữa.
Trái tim Nam Hoa công chúa co thắt lại vì đau đớn, sau nỗi hốt hoảng chỉ còn lại sự cảm động cùng nỗi đau dâng tràn. Cô khẽ chớp mắt để tránh đi ánh nhìn của Dạ Nhai Tích, lại thấy vòng eo bị cánh tay nam nhân rắn chắc siết chặt thì vội thấp giọng nói, “Dạ công tử, huynh…huynh đừng như vậy!”
“Linh nhi…” Dạ Nhai Tích dường như không muốn buông Nam Hoa ra, cánh tay càng siết lại thêm đem thân thể nhỏ nhắn của cô ghì vào trong ngực, một tay kia nâng lên, ngón tay thon dài lớn mật khẽ mơn man gò má Nam Hoa, lại nâng cằm cô lên khiến cô không thể không nhìn vào mắt mình.
“Rốt cục là chuyện gì đã khiến nàng phải trốn tránh ta như vậy?”
“Tôi…tôi không có…” Nam Hoa chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, khi Dạ Nhai Tích đưa mắt nhìn thì trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Dạ Nhai Tích thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hai bàn tay dứt khoát đặt lên bờ vai Nam Hoa, cúi xuống nhìn cô chăm chú.
“Vu Đan bị giam vào thiên lao, tuy không chết nhưng cũng không thể gây thêm sóng gió nữa. Mối thù của sư phụ coi như cũng được báo, ta rất nhanh sẽ rời khỏi Hung Nô này.” Nói xong lời này, Dạ Nhai Tích không chớp mắt quan sát từng biểu hiện trên gương mặt Nam Hoa.
Quả nhiên Nam Hoa nghe vậy thì hơi ngớ người, trong mắt cũng xẹt qua một tia mất mát, bàn tay nhỏ bé giấu trong ống tay áo cũng theo bản năng siết chặt lại. Nhìn Dạ Nhai Tích một hồi, khéo môi Nam Hoa mới khẽ thốt nên lời, “Rất tốt, huynh vốn cũng không thuộc về nơi này. Bên ngoài, thích hợp với huynh hơn.”
Nam Hoa vốn cho rằng mình sẽ không để ý, sau khi nói xong những lời này cô sẽ cảm thấy được giải thoát, nhưng một nỗi đau đớn mơ hồ lại len lỏi vào tận nơi sâu thẳm trong lòng, từng chút gặm cắn trái tim cô.
“Bên ngoài thích hợp với ta?” Dạ Nhai Tích khẽ hỏi lại, trong mắt vẫn ẩn chứa tia mềm mại, “Thì ra nàng hiểu rõ ta như vậy, Xem ra ta ở trong lòng nàng không đơn giản chỉ là một cố nhân như vậy.”
“Tôi…” Nam Hoa không ngờ sẽ rơi vào bẫy trong lời nói của Dạ Nhai Tích, gò má lập tức đỏ bừng lên, gương mặt cũng lộ rõ vẻ xấu hổ, “Dạ công tử, tôi không biết huynh đang nói cái gì. Tôi…tôi phải quay về rồi!”
“Đi theo ta!” Dạ Nhai Tích không đợi Nam Hoa nói xong đã vươn tay ra kéo cô đi về phía cửa.
Nam Hoa cực kỳ kinh ngạc nhưng làm thế nào cũng không tránh thoát được nên chỉ có thể để cho Dạ Nhai Tích dẫn mình rời khỏi vương phủ.