Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 7: Q.6 - Chương 7: Lời nói lạnh lùng




Đêm sâu thăm thẳm…

Dãy đèn lồng khẽ lắc lư theo gió, những con đom đóm đầu xuân nhẹ nhàng vỗ đôi cánh mỏng, tạo thành những đốm sáng lập lèo trong đêm vắng.

Một chiếc bóng đổ dài trên con đường lát đá xanh khẽ lay động theo ánh sáng từ chiếc đèn lồng hắt ra cùng ánh sáng lung linh của những con đom đóm đáng yêu. Nam Hoa công chúa dừng bước, nhìn những cánh hoa đào bay lất phất, khẽ than nhẹ một tiếng, rồi lại lơ đãng nghĩ tới những cánh hoa đào lúc còn ở Hán cung.

Một mảng hồng phấn kia đã từng khiến cô cực kỳ mừng rỡ, nhưng hôm nay nhìn thấy nó lại có một cảm giác lạnh lẽo khó tả.

Hoa Dương công chúa hiển nhiên là rất ghét sự hiện diện của Nam Hoa, thậm chí trong mắt cô ta còn lộ ra sự ghen tỵ lớn lao cùng thống hận. Đối mặt với Hoa Dương, Nam Hoa cũng chẳng buồn để ý, chỉ căn dặn bọn nha hoàn mấy chuyện cần làm rồi đi ra ngoài.

Nâng bàn tay hứng lấy một cánh hoa đào rồi lại nghiêng tay đi để cho nó theo gió bay xuống đất, Nam Hoa cảm thấy vận mạng của cô cũng giống hệt như cánh hoa này, hoặc tệ hơn là phiến lục bình trôi nổi ngoài kia.

Nam Hoa không hề cảm thấy có chút ghen tỵ nào mà ngược lại, cô càng cảm thấy hâm mộ Sở Lăng Thường hơn. Có một nam tử có thể vì mình trồng tới mười dặm hoa đào, cuộc đời này coi như không còn gì đáng tiếc.

Trong đầu cô lúc này lại thoáng hiện lên một hình bóng quen thuộc.

Hít sâu một hơi, đè nén cảm giác nhớ nhung xuống tận đáy lòng, vừa xoay người thì Nam Hoa đã thấy hình bóng mà mình vẫn luôn khắc ghi trong đầu ở ngay phía sau khiến cô kinh ngạc tròn xoe đôi mắt, bước chân lại một lần nữa sững lại.

Cô dường như đã biến thành một kẻ đầu gỗ, đứng đờ ra một chỗ, nhìn người đó nhưng hô hấp lại dần trở nên dồn dập.

Dạ Nhai Tích cũng đứng dưới ánh đèn chập chờn, những tia sáng nhàn nhạt phản chiếu khiến gương mặt anh tuấn của Dạ Nhai Tích càng có thêm vẻ huyễn hoặc dị thường, như thể người từ một thế giới khác tới nơi này. Một thân trường bào trắng tinh càng khiến cho Dạ Nhai Tích có phong thái siêu phàm thoát tục, có thể cảm giác trên người Dạ Nhai Tích không có lấy một chút tình cảm dư thừa nào ngoài ánh mắt vẫn cực kỳ an tĩnh lặng lẽ đặt trên người Nam Hoa công chúa.

Thời gian, trong nháy mắt như ngưng lại.

Một nỗi chua xót lại dâng lên trong lòng Nam Hoa, giống như nửa đêm tỉnh mộng thấy người gần trong gang tấc nhưng lại giống như xa cách nghìn trùng.

Đem nỗi đau trong lòng che dấu đi, Nam Hoa khẽ chớp nhẹ hàng mi, hướng về phía Dạ Nhai Tích nhẹ nhàng thi lễ, rồi tiếp tục theo đường mòn bước đi.

Đau lòng nhất chính là lúc phải đi lướt qua nhau thế này!

Lúc mùi hương thơm ngát từ thân thể Nam Hoa theo gió nhẹ nhàng mơn man gương mặt, Dạ Nhai Tích đột nhiên mở miệng, “Nàng có khỏe không?”

Giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng nhưng những lời thốt ra lại không hề đột ngột, dường như những lời này đã được ấp ủ từ rất lâu, nên mang theo nó biết bao cảm xúc.

Ngón tay Nam Hoa khẽ run rẩy, chiếc khăn trên tay cũng theo đó rớt xuống nhưng cô không dám quay đầu lại nhặt, dường như cô không có can đảm để nhìn tới thân ảnh cùng đôi mắt của Dạ Nhai Tích.

Cô sợ, nhìn rồi thì sẽ trầm luân trong đó.

Dạ Nhai Tích đem chiếc khăn nhặt lên, nhẹ bước tới trước mặt Nam Hoa, đưa cho cô, cực kỳ tĩnh lặng, dịu dàng.

Khóe môi Nam Hoa hơi nhướng lên, muốn nặn ra vẻ tươi cười nhưng lại phát hiện đáy lòng càng thêm chua xót. Đưa tay cầm lấy khăn tay trong tay Dạ Nhai Tích nhưng cô lại không nhận được chiếc khăn như ý muốn.

Nam Hoa công chúa ngước mắt nhìn lên, ánh mắt có chút mông lung run rẩy.

Cô có lòng muốn tránh, nhưng vì sao Dạ Nhai Tích lại cứ khiến cô khổ sở như vậy?

“Công chúa vì sao không dám nhìn cố nhân?” Ngón tay Dạ Nhai Tích hơi gập lại, đem chiếc khăn nắm trong lòng bàn tay, cũng đem mùi hương của Nam Hoa hoàn toàn nắm giữ trong tay.

Nhìn chiếc khăn trong tay Dạ Nhai Tích, có một khoảnh khắc, Nam Hoa rất muốn đem bàn tay mình giao cho Dạ Nhai Tích, để huynh ấy siết tay mình thật chặt, cả đời không buông ra. Cố gắng thu lại sự rung động trong lòng, cô nhẹ giọng nói, “Có những cố nhân có thể gặp, có những cố nhân lại không thể, người đã không thể làm theo ý mình thì sao còn có thể gặp cố nhân đây? Đêm đã khuya, công tử nên đi nghỉ cho sớm!”

Ánh mắt chỉ dám dừng tới trước ngực Dạ Nhai Tích bị Nam Hoa vội vã thu lại, không dám tiếp tục nhìn lên nữa. Cô không dám nhìn vào đôi mắt Dạ Nhai Tích lúc này, nhưng cho dù không nhìn, cô vẫn biết đôi mắt ấy mê hoặc người ta đến nhường nào, nó tinh khiết tựa như đóa sen thánh khiết nhất, lại tỏa ra tình ý sâu kín.

Nhưng cô không thể nhìn, cũng không dám nhìn.

Dứt khoát xoay người rời đi, bỏ lại chiếc khăn trong lòng bàn tay Dạ Nhai Tích. Một trận gió đêm thổi qua, Nam Hoa khẽ nâng tà váy nhẹ bước, những cánh hoa theo gió cuốn đi vô tình lại rơi dưới bước chân cô, rồi theo đó bể nát tỏa ra mùi hương man mác, giống như số mạng nó đã định sẵn như vậy.

Dạ Nhai Tích siết lấy chiếc khăn, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng xinh đẹp thanh lệ kia, một nỗi bi thương không cách nào ức chế khẽ bật ra khỏi hô hấp của Dạ Nhai Tích, đôi mắt cũng dần trở nên nhòe đi mang theo sự ảm đạm đến thê lương…

***

Một biệt phủ nằm ở ngoại biên hoàng thành…

Hai chiếc đèn lồng đỏ nhẹ nhàng lay động phía trên khung cửa, chiếu lên đôi sư tử đá lớn đứng sừng sững hai bên.

Phu xe đánh xe đến trước cửa phủ liền dừng lại, thị vệ đứng hai bên cửa thấy có người vội lập tức bước tới. Lúc rèm xe vén lên, từ trong đó bước ra một nam nhân thì bọn thị vệ lập tức cung kính cúi chào. Nam nhân không nói gì, cũng vội vã bước vào bên trong.

Trong biệt phủ có ba người đang ngồi, ngoài Hữu Cốc Lễ vương Y Kha ở bên phải, còn có Bách Hầu Thiết Phạt cùng Ngàn Trường Tước Hô. Cửa điện được đẩy ra, ba người kia thấy người vừa tới liền sững sờ, Y Kha vội mở miệng hỏi, “Nhị vương tử ngày mai thành hôn, sau tối nay còn tới nơi này?”

Vu Đan hất vạt trường bào rồi ngồi xuống ghế, sắc mặt lộ vẻ lo âu, “Ta biết tối nay mọi người sẽ tập hợp lại nên cũng không thể ngồi yên đợi trong cung được. Chuyện ngày mai chuẩn bị tới đâu rồi? Lần này có thể thật sự lật đổ được Hách Liên Ngự Thuấn hay không?”

Y Kha đem vẻ khẩn trương của Vu Đan thu vào trong tầm mắt, nhìn Ngàn Trường Tước Hô một chút rồi cười, “Nhị vương tử quá khẩn trương rồi, mấy người chúng ta vẫn chưa khiến ngài yên tâm hay sao?”

“Đúng vậy, nhị vương tử, ngài yên tâm đi. Sau bữa tiệc tối nay, mọi chuyện đã được an bài thỏa đáng. Sở Lăng Thường đã như món đồ trong túi chúng ta, cho dù cô ta có bản lãnh thông thiên thì lần này nhất định cũng phải chết.” Bách Hầu Thiết Phạt cười nhẹ, trong mắt lộ ra một tia âm hiểm.

Tâm tình khẩn trương của Vu Đan lúc này mới thong thả đôi chút, đôi mắt cũng hơi híp lại, “Ta chỉ lo rằng phía Hách Liên Ngự Thuấn sẽ xảy ra chuyện bất ngờ thôi. Hắn hai ngày nay cực kỳ an tĩnh, ngược lại khiến ta có chút không yên lòng.”

“Yên tâm đi, người nào lại không biết Tả hiền vương hiện giờ trầm mê trong nữ sắc chứ? Ngày mai là ngày hắn thành thân, tối nay không chừng còn cùng với mỹ nhân ở trên giường phong lưu khoái hoạt ấy chứ.” Thiết Phạt mở miệng, giọng nói lộ ra vẻ khinh bỉ.

Tước Hô cũng nói xen vào, “Lời của Thiết Phạt không sai. Nhị vương tử an tâm chờ ngày mai ôm mỹ nhân vào lòng là được rồi!”

Vu Đan cười cười, nâng chén trà lên uống một ngụm, nghĩ tới vòng eo thon thả của Hoa Dương công chúa thì lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

“Nhị vương tử, chúng ta đã chọn được một loại kịch độc dành cho Sở Lăng Thường, trên đời này không ai có thể giải được. Sở Lăng Thường chết, Hách Liên Ngự Thuấn sẽ giống như một phế nhân. Đến lúc đó, hết thảy đều không phải là của nhị vương tử hay sao?” Y Kha cười càng thêm âm hiểm.

Ánh mắt Vu Đan cũng trở nên âm trầm, gật đầu nói, “Ta hận không thể lập tức đoạt lấy quyền lực trong tay hắn!”

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn một mực đấu đá với Hách Liên Ngự Thuấn hết trong sáng tới ngoài tối nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cho nên lần này hắn chỉ có thể thắng, không thể thua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.