Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 8: Q.5 - Chương 8: Mệnh phù quyền lực




Sở Lăng Thường nhìn thẳng Vu Đan, đôi mắt trong veo cực kỳ nhu hòa tựa như mười dặm hoa đào trong sân Cấm lâu. Một lát sau, ánh mắt nàng khẽ lưu chuyển, toát lên những tia sáng long lanh tựa sương sớm, giọng nói thanh đạm nhưng đầy kiên định vang lên, “Được, thứ ta muốn là binh quyền của Tả hiền vương, nhị vương tử có cho được hay không?”

Vẻ mặt đang tươi cười của Vu Đan lập tức biến đổi.

“Nhị vương tử chắc là không làm được rồi? Nếu không làm được thì sao gọi là có thành ý chứ?” Thanh âm của nàng vẫn nhẹ nhàng như nước nhưng lại tràn ngập ý châm chọc.

“Ngươi…” Lúc này Vu Đan mới hiểu là đang bị nàng bỡn cợt. Hắn tức khí túm chặt lấy cánh tay nàng, giọng nói âm ngoan liền vang lên, “Ngươi cho là ở lại bên cạnh Hách Liên Ngự Thuấn thì sẽ có thể sao?”

“Không thể!” Sở Lăng Thường lạnh nhạt nhìn hắn, cất tiếng, “Đúng như lời nhị vương tử, Hách Liên Ngự Thuấn mê luyến ta, vậy vì sao ta lại cần hao tốn nhiều tâm tư như vậy? Chỉ cần có thể khống chế được Tả hiền vương kia, vậy nắm binh quyền trong tay hay không đâu có gì khác nhau?”

“Sở Lăng Thường, ngươi quả nhiên là một nữ nhân âm độc!” Vu Đan lạnh lùng nói.

“Chẳng qua là thuận theo thiên mệnh mà thôi!” Sở Lăng Thường cũng chẳng buồn quan tâm đến sự đánh giá của Vu Đan, nàng chỉ hờ hững nhìn lướt hắn, “Cho nên nhị vương tử nên thu lại tâm tư của mình thì tốt hơn. Xét tình hình tại dạ tiệc hôm trước, ta khuyên nhị vương tử nên thận trọng với lời nói của mình một chút. Nếu không, chẳng những không được lợi ích gì mà còn mất mạng có ngày.”

Vu Đan sao có khả năng phân tích ẩn ý trong lời nói của Sở Lăng Thường. Chỉ nghe thấy lời cuối cùng của nàng rằng hắn sẽ có ngày mất mạng thì liền cảm thấy tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, “Sở Lăng Thường, ngươi cho rằng mình là thần tiên, có thể quyết định sinh tử của người khác sao?”

“Ta không phải thần tiên!” Vẻ mặt Sở Lăng Thường vẫn cực kỳ lạnh nhạt, nụ cười thản nhiên khẽ ẩn hiện trên môi, “Ta chẳng qua có thể thông hiểu chút số mệnh mà thôi. Nhị vương tử tự bảo trọng!”

“Ngươi…” Sắc mặt Vu Đan liền tái nhợt, “Sở Lăng Thường, ngươi đừng vội đắc ý!”

***

Ra mắt Thiền Vu xong xuôi, Sở Lăng Thường liền được ban ngồi. Nàng còn thấy một nữ nhân ăn mặc rất hoa lệ ngồi bên cạnh Thiền Vu. Trong lòng nàng cũng hiểu rõ đó chính là phu nhân nguyên phối của Thiền Vu - Yên thị. Nhị vương tử Vu Đan cũng chính do bà ta sinh ra.

Yên thị cũng không quá xinh đẹp nhưng ánh mắt cực kỳ uy nghiêm. Bà ta ngồi ngay ngắn ở đó, cho dù không nói lời nào cũng có thể cảm nhận được khí phách mạnh mẽ.

Sau khi chẩn bệnh, Sở Lăng Thường thẳng thắn nói với Thiền Vu thường ngày phải chú ý điều chỉnh tâm trạng. Chinh chiến nhiều năm đã khiến ông ta nuôi dưỡng tinh thần cảnh giác cao độ, nếu không cẩn thận điều tiết thì ứ khí tích tụ sẽ ảnh hưởng tới tỳ, dạ dày, khiến sức khỏe ngày càng giảm sút. Nàng còn kê một đơn thuốc để ông ta sai người chuẩn bị.

Yên thị chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn Sở Lăng Thường mà không nói gì. Hung Nô tuy rằng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ nhưng dù là thê tử thân cận nhất của Thiền Vu thì cũng không thể lạm quyền, đối với việc quốc gia đại sự cũng không có quá nhiều quyền phát ngôn.

Thiền Vu Quân Thần sai người chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa xong xuôi liền nhìn về phía Sở Lăng Thường, cất lời từ tận đáy lòng, “Sở cô nương mới mười sáu tuổi đã có năng lực như vậy, có thể nói là nhân tài hiếm có trên đời!”

Sở Lăng Thường lịch sự đáp lễ nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, Thiền Vu mời nàng tới xem bệnh chỉ là giả, ông ta còn có mục đích khác nữa.

“Y thuật của Sở cô nương cao minh như vậy, có nghĩ tới chuyện ở lại hoàng thành hay không?” Thiền Vu Quân Thần thẳng thắn mở lời.

Yên thị quay đầu nhìn thoáng qua Thiền Vu Quân Thần nhưng vẫn không nói gì.

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng thi lễ, “Trong hoàng thành cũng không thiếu ngự y. Thiền Vu lệnh cho Lăng Thường ở lại hoàng thành như vậy chẳng phải sẽ khiến các ngự y không có cơm ăn sao? Chuyện thất đức như vậy, thứ cho Lăng Thường không thể làm được.”

Thiền Vu Quân Thần cười ha ha, sắc mặt Yên thị cũng chuyển thành nhu hòa hơn.

“Lăng Thường à Lăng Thường, cô nương thật sự là một nữ tử có tâm, nếu không đã chẳng khiến hoàng nhi của ta thần hồn điên đảo như vậy.”

Sắc mặt Sở Lăng Thường nổi lên sự xấu hổ, xem ra mọi người đã hiểu lầm thật sâu đậm.

Thiền Vu Quân Thần nhìn ra vẻ mặt của nàng nên cười nói, “Loại chuyện đó không có gì phải ngượng cả, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tuy rằng ta rất muốn mời nhân tài như cô nương ở lại bên cạnh nhưng hoàng nhi của ta nhất định sẽ không đáp ứng. Cô nương đã cùng Hách Liên Ngự Thuấn thật lòng yêu nhau, ta cũng nên tôn trọng ý tứ của nó mới phải.”

Sở Lăng Thường cảm thấy có chút không thoải mái khi nghe những lời thẳng thắn như vậy, may mắn là nàng vừa biết rõ mọi chuyện từ miệng Vu Đan, nếu không hẳn lúc này sẽ không rõ ý tứ trong lời nói của Thiền Vu.

Thiền Vu Quân Thần khẽ thở dài một tiếng…

“Nhưng dù sao lúc trước Ngự Thuấn cũng đã hòa thân. Ta biết Ngự Thuấn không hài lòng với công chúa, nhưng dù sao cô ấy cũng là vương phi được cưới hỏi đàng hoàng. Lăng Thường, ta nghĩ hôn sự của cô nương cùng Ngự Thuấn khó có thể làm lớn được.”

“Thiền Vu, ta cùng hắn không phải là…” Sở Lăng Thường không nén được lại suýt nói ra, nhưng thấy Yên thị nghi ngờ nhìn mình chằm chằm thì lại đem những lời phía sau nuốt trở lại, “Lăng Thường cùng Tả hiền vương không để ý đến hình thức hôn sự!”

Yên thị là mẹ ruột của Vu Đan, mẫu tử liền tâm, mà Vu Đan lại sớm có lòng muốn thế chỗ của Hách Liên Ngự Thuấn nên đương nhiên mẫu thân của hắn cũng sẽ coi Hách Liên Ngự Thuấn là cái đinh trong mắt. Cho nên, nàng càng phải thận trọng từ lời nói tới việc làm mới được.

Nghĩ đến đây, Sở Lăng Thường lại cảm thấy kinh ngạc, nàng đang để ý đến sự an toàn của hắn sao?

Thiền Vu Quân Thần nghe vậy thì cảm thấy rất vừa lòng, nghĩ một chút rồi nói, “Ngự Thuấn ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, ta chưa từng thấy nó để ý tới một nữ tử nào. Nay nó có thể yêu thương cô nương thâm trọng như vậy ta cũng thấy yên tâm. Chỉ là nhân tài Quỷ Cốc phái lại để uổng phí như vậy thật sự đáng tiếc.”

Hiện giờ Thiền Vu Quân Thần đã không còn cảm thấy nóng vội nữa, nàng cùng Hách Liên Ngự Thuấn thành thân đương nhiên nàng cũng trở thành người Hung Nô. Xưa nay nữ tử người Hán đều xuất giá tòng phu, chỉ cần nàng ở lại Hung Nô thì đã quá tốt rồi, cho dù nàng không bày mưu tính kế cho Hung Nô thì cũng không sợ nàng thay đổi, giúp nước khác đối phó với Hung Nô nữa.

Dù sao vị hôn phu của nàng cũng là Tả hiền vương của Hung Nô.

Cho dù bọn họ không tổ chức đại hôn nhưng nàng cũng là thê tử của hắn.

Sở Lăng Thường bình thản nhẹ nhàng lên tiếng, “Thiền Vu có lòng bao dung, có tâm thu nạp hiền tài thực khiến Lăng Thường kính nể, Lăng Thường mặc dù không ở hoàng thành nhưng nếu Thiền Vu cần, Lăng Thường nhất định sẽ tận sức.”

‘Hay! Hay lắm!” Thiền Vu Quân Thần rốt cục cũng tin tưởng Sở Lăng Thường thật lòng yêu Hách Liên Ngự Thuấn, khoái trá nói, “Lời của cô nương thật đúng ý ta. Một khi đã vậy, thân thể của ta cũng cần cô nương chẩn trị, vậy đi, ta đặc ban quyền lực cho cô nương, về sau cô nương vào hoàng thành này không cần phải thông báo trước, được chứ?”

Sở Lăng Thường kín đáo che lấp nét vui mừng trong mắt, cúi người thi lễ, “Tiểu nữ đâu có tài đức gì để được Thiền Vu tín nhiệm như vậy?”

“Lăng Thường, không cần khiêm tốn. Tuy rằng cô nương không phải vương phi, nhưng ở trong lòng Ngự Thuấn cô nương đã sớm có vị trí đó rồi. Đặc quyền này coi như một lễ vật ta tặng cho cô nương mà thôi. Hơn nữa, không phải cô nương vẫn đang đeo mệnh phù của Ngự Thuấn trên cổ sao?”

Sở Lăng Thường kinh ngạc theo bản năng đưa tay sờ lên cổ, quả nhiên miếng ngọc bội hơi lộ ra mà Thiền Vu Quân Thần tinh mắt nên đã sớm nhìn thấy.

“Cái này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.