Nàng có hối hận vì đã ủy thân cho hắn hay không?
Thật ra từ tận đáy lòng, nàng chưa từng cảm thấy hối hận. Sự tàn nhẫn của hắn, sự tự đại của hắn, sự ôn nhu của hắn từng chút từng chút thẩm thấu tới tận nơi sâu thẳm trong lòng nàng, chậm rãi bám rễ rồi sinh sôi, khi nàng bừng tỉnh muốn xoá bỏ tất cả những thứ đó thì lại nhận ra bản thân đã sớm quyến luyến nó mất rồi.
Đem gương mặt anh tuấn của hắn khắc ghi vào trong tâm khảm, ngón tay mảnh khảnh của nàng rốt cục cũng thu trở về, đặt trên miếng ngọc bội nơi cổ, hít sâu một hơi rồi kéo ngọc bội xuống. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ nắm lại, cảm thụ lần cuối độ ấm của miếng ngọc bội rồi nhẹ nhàng đặt ở bên người hắn.
Một khi gặp tình huống nguy hiểm, nếu nàng cầm trong tay mệnh phù này thì sẽ làm kinh động đến Thiền Vu. Tuy rằng nếu có nó sẽ có thể tránh được một kiếp nạn, nhưng Thiền Vu sẽ vẫn hoài nghi với hành động của nàng. Hoàng gia không giống với những gia đình bách tính thông thường, tuy rằng thời gian nàng tới Hung Nô chưa dài, nhưng có thể nhận ra Hách Liên Ngự Thuấn cùng Vu Đan đều có tâm tranh đoạt ngôi vị thái tử. Nếu nàng chẳng may bị bắt khi mang theo mệnh phù kia thì Thiền Vu sẽ hiểu là nàng được sự đồng ý ngầm của Hách Liên Ngự Thuấn. Hoàng thành này cũng thế, Hán cung cũng vậy, đáng sợ nhất chính là cảnh đất bằng nổi phong ba, mà không chừng sẽ tạo thành cơn phong ba rất lớn. Cho dù nàng không giơ mệnh phù ra thì Vu Đan cũng sẽ đem chuyện nàng có mang mệnh phù theo người để gán tội. Ban ngày nàng bày tỏ thái độ như vậy, hắn đương nhiên ghi hận trong lòng, một khi đắc thủ thì đâu thể từ bỏ ý đồ?
Vu Đan đương nhiên sẽ coi nàng như công cụ kiềm chế Hách Liên Ngự Thuấn, lấy đó làm lý do để loại trừ hắn. Đến lúc đó, dù Thiền Vu có muốn che chở thế nào cũng không làm được gì. Mà Thiền Vu có thể che chở hay không vẫn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Dù sao ban đêm xông vào hoàng thành cũng là tử tội, Thiền Vu cho dù sủng ái Hách Liên Ngự Thuấn đến cỡ nào cũng tuyệt đối không cho phép loại chuyện như vậy phát sinh.
Phàm là quân vương đều có tính nghi ngờ cố hữu. Tính nghi ngờ này nhắm vào các thần tử, càng nhiều hơn chính là thê thiếp, con cái cùng huynh đệ của họ.
Lúc mệnh phù được tháo xuống cũng là lúc Sở Lăng Thường hiểu rõ sự kiên trì của mình. Nàng không muốn liên lụy hắn, nguyên nhân là bởi nàng yêu thương nam nhân này. Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện thì nàng cũng không muốn hắn bị đeo tội danh bất trung bất nghĩa.
Đôi mắt đẹp dâng lên một tầng hơi nước, nàng đã sớm yêu thương hắn rồi sao? Có lẽ chính từ lần gặp gỡ đầu tiên nhưng nàng không muốn thừa nhận, bởi vì mệnh của nàng do sư phụ sửa, cho nên nàng chính là một người không biết ngày mai sẽ ra sao?
Đêm nay, một khi tra ra chân tướng, nàng nhất định sẽ tự tay đâm chết kẻ thù.
Giết người ở trong cung, thích khách không còn con đường nào để chọn, hoặc là trốn tới nơi chân trời, hoặc bị bắt rồi đem ra xử tử.
Chỉ cần nàng báo được thù, chỉ cần nàng có thể tìm ra hung thủ hại chết sư phụ, nàng không để ý đến những chuyện đó. Vốn nàng muốn chờ sư huynh tới Hung Nô rồi sẽ thương nghị bàn chuyện động thủ, nhưng nàng đã tính ra đêm nay sẽ cực kỳ tối trời, thời vận của một năm đang dần chuyển biến. Đêm nay, biểu hiện của trời đất khắp nơi đều rất khác thường. Có lẽ, thiên mệnh đã định nàng phải đơn độc hành động.
Chậm rãi đứng dậy, nhìn hắn một lần cuối, miếng ngọc bội hàn ngọc ở bên cạnh hắn vẫn tỏa ra ánh sáng mơ hồ. Nàng không cầu mong gì, chỉ hy vọng một khi nàng bị lộ, hắn có thể giúp sư huynh nàng bình an vô sự.
Trái tim không ngừng nhói đau, nước mắt lã chã rơi xuống nhưng nàng vẫn kiên quyết rời khỏi Cấm lâu.
***
Trống điểm canh ba…
Trong ngoài hoàng thành đều là khung cảnh yên tĩnh, thị vệ tuần tra cứ hai canh giờ lại đổi gác một lần. Qua canh ba, thống lĩnh thị vệ cũng không còn trong cung nữa nên việc xâm nhập cũng dễ dàng hơn.
Sở Lăng Thường đứng trước cửa cung dẫn vào hoàng thành, ngẩng đầu nhìn thoáng qua dãy đèn lồng đang lay động tỏa ra ánh sáng có chút chói mắt.
Tường bao quanh hoàng thành rất cao, hơn nữa còn cắm rất nhiều gai nhọn để phòng ngừa thích khách nên nàng chỉ có thể đi vào bằng cửa chính.
Ngọn đèn lồng trong tay nàng cũng đung đưa theo gió. Rất nhanh chóng, những mũi trường mâu nhọn hoắt chĩa thẳng vào nàng, giọng nói đầy nghiêm nghị cũng vang lên…
“Kẻ lớn mật nào dám nửa đêm xông vào hoàng thành?”
Tiếng bước chân hối hả lập tức vang lên, một tên thị vệ trong số đó nâng cao ngọn đèn chiếu thẳng về phía người đối diện. Dưới ánh đèn chiếu rọi, gã thị vệ theo bản năng hít sâu một hơi, mà cả mấy tên thị vệ phía sau cũng ngây người vì kinh ngạc.
Sở Lăng Thường vẫn không chút nhúc nhích đứng yên tại đó. Xiêm y trắng tinh khôi ôm lấy thân hình mỹ lệ, mái tóc dài óng ả được chải rất đơn giản, hàng mi dài cong vút rợp bóng trên gương mặt tinh tế trắng mịn không tỳ vết, đôi mắt trong veo như nước, toàn thân toát lên sự tao nhã cực độ hệt một đóa u lan thanh khiết diễm lệ.
“Là…Sở cô nương?” Một tên thị vệ trong số đó nhận ra nàng, khẽ kêu lên.
Những người khác lúc này mới có lại phản ứng. Tuy rằng chưa từng gặp mặt Sở Lăng Thường nhưng nghe nói hôm nay có một nữ tử khuynh quốc vào cung, giờ khắc này lại được tận mắt nhìn thấy người thật nên đương nhiên họ cực kỳ kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng nở nụ cười đủ để khuynh đảo chúng sinh, “Quấy rầy các vị quan gia rồi, Yên thị giữa đêm tuyên vào cung, dân nữ sợ là thân thể Yên thị lâm bệnh nên chỉ có thể vội vàng tiến cung.”
Tên thị vệ nhận ra Sở Lăng Thường liền bước lên trước, “Thì ra là được tuyên triệu vào cung. Sở cô nương, xin mời, đừng để chậm trễ chính sự!”
Tâm tình Sở Lăng Thường vẫn có chút chấn động nhưng vẫn làm ra vẻ thoải mái, khẽ gật đầu, “Các vị quan gia có cần thông báo một tiếng hay không?”
“Sở cô nương quá lời rồi!” Một thị vệ khác liền mở miệng. Hắn chưa từng gặp được nữ tử xinh đẹp như vậy nên đương nhiên muốn lại gần nàng, “Thiền Vu hôm nay đã sớm hạ lệnh, Sở cô nương từ giờ vào cung không cần thông báo, cô nương cứ tự nhiên tiến cung là được!”
Sở Lăng Thường âm thầm thở nhẹ một hơi, gật đầu hướng phía cửa cung chậm rãi đi tới. Đúng lúc này…
“Sở cô nương xin dừng bước!” Một thị vệ khác phía sau chợt lên tiếng.
Sở Lăng Thường vẫn đứng yên tại chỗ, đuôi lông mày hơi nổi lên chút cảnh giác, rồi chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt vô cùng bình thản.
Thị vệ kia tiến lên, nhìn vào tay nải nhỏ nàng cầm theo, “Sở cô nương, đây là…?”
Sở Lăng Thường nắm chặt tay nải trong tay, dịu dàng nở nụ cười nhẹ, “Là ngân châm chẩn trị cho Yên thị, vị quan gia này có cần kiểm tra một chút không?”
Thị vệ thấy nàng tươi cười thì đầu tiên hơi ngây ra một lúc, sau đó vội cười làm lành, “Không, không cần! Sở cô nương là khách quý Thiền Vu triệu kiến, tôi chỉ muốn hỏi Sở cô nương có cần giúp đỡ hay không thôi? Hoặc là thứ này quá nặng, chúng tôi có thể giúp cô nương mang một đoạn đường.”
“Không cần đâu, đa tạ ý tốt của quan gia!” Tảng đá đè nặng tâm trạng Sở Lăng Thường rốt cục cũng rơi xuống.
Mấy tên thị vệ vội vàng mở cửa cho nàng tiến vào với khuôn mặt tươi cười rạng ngời cho đến khi cửa cung lần nữa đóng lại, che đi thân ảnh tinh tế của nàng.
Phía bên trong cửa cung yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng có vài toán thị vệ tuần tra ngang qua. Sở Lăng Thường nhanh chân lẻn tới một nơi khuất tối không có người qua lại, tránh đi bọn thị vệ tuần tra. Đến khi trở ra, toàn thân nàng đã phủ kín y phục dạ hành, váy dài tha thướt đã biến thành y phục chẽn màu đen bó sát thân thể nhỏ nhắn. Mái tóc dài được buộc gọn gàng, một miếng hắc sa che kín dung nhan diễm lệ. Nàng nghiêng người quan sát động tĩnh xung quanh sau đó thi triển khinh công, không chút tiếng động chạy lên phía trên mái điện.
Tuy rằng nàng không hiểu được văn tự Hung Nô, nhưng may mắn là hoàng thành này không khoa trương như Hán cung nên diện tích không quá lớn. Tình hình trong cung nàng cũng được viên quan phụ trách giới thiệu một lần lúc ban ngày cho nên nàng có thể bớt đi thời gian thăm dò hậu cung mà chạy thẳng tới điện của Thiền Vu cùng nhị vương tử.