Nghe nói điện Tiêu Phòng được gọi như vậy là vì nơi này trồng nhiều cây hồ tiêu, loại cây có rất nhiều hạt, mang hàm ý của việc có nhiều con cháu nên hoàng hậu các đời mới lưu lại điện Tiêu Phòng này.
Lão ma ma dặn dò một hồi rồi mới để cho Sở Lăng Thường vào trong. Hiển nhiên bà ta vẫn còn giận dữ vì lúc nãy không tìm thấy nàng nên ánh mắt nhìn Sở Lăng Thường lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.
Càng tiến vào trong điện, mùi hương càng lúc càng trở nên nồng đậm. Nhưng nếu ngửi kỹ sẽ thấy đó không phải là mùi hồ tiêu mà là mùi huân hương tràn ngập hơi thở. Trên trường kỷ trong điện, Bạc hoàng hậu ngồi thẳng người, thân thể trông có vẻ yếu ớt được bao phủ bởi bộ xiêm y cực kỳ hoa lệ. Xem ra bà ta rất thích mặc đồ lụa thêu cầu kỳ, hôm trước là cẩm y, hôm nay lại là váy thêu hoa phù dung, dung mạo được trang điểm vô cùng tỉ mỉ, trâm phượng trên mái tóc cũng theo từng cử động mà ánh lên những tia lấp lánh xa hoa. Có lẽ trông bà ta yếu ớt như vậy cũng bởi số phụ kiện trên người kia quá mức nặng nề hoặc có lẽ bởi sắc mặt bà ta trông vô cùng nhợt nhạt nên mới phải mượn đến những thứ trang sức rực rỡ như vậy để che đi.
Xung quanh Sở Lăng Thường còn có vài vị nương nương khác trong hậu cung, ngoài mấy nương nương nàng chưa từng gặp, còn có cả người luôn bất đồng cùng hoàng hậu là Lật phi.
So sánh với cách phục trang của hoàng hậu, Lật phi trông vô cùng thanh nhã tươi mát, váy lụa mềm mại đơn sắc ôm lấy thân hình quyến rũ, búi tóc cài trâm ngọc xanh biếc, tỏa ánh sáng dịu mắt. Tuy rằng trên đôi môi của bà ta vẫn nở nụ cười vui vẻ nhưng trong mắt lại không chút che dấu sự ghen tị.
“Dân nữ Sở Lăng Thường tham kiến hoàng hậu nương nương, chúc hoàng hậu nương nương luôn luôn vui vẻ.” Nàng khom người thi lễ, cung kính chào hỏi cả những nương nương khác, “Dân nữ tham kiến các vị nương nương!”
“Tới rồi sao?” Còn chưa đợi hoàng hậu lên tiếng, Lật phi ở một bên đã cất lời.
Hai cung nữ lập tức bước tới, chờ Lật phi sai bảo.
Trên môi Lật phi vẫn là nụ cười như trước nhưng ánh mắt nhìn về phía Sở Lăng Thường bắn ra hàng loạt tia nhìn cực kỳ ác độc, thanh âm của bà ta cũng lập tức chuyển lạnh, “Tới vả miệng Sở Lăng Thường cho ta!”
Sở Lăng Thường còn đang kinh ngạc thì trước sau hai cung nữ đã tiến lên, một người trong số họ không nói lời nào đã vung tay tát vào má nàng, người kia cũng vung tay tát vào bên má còn lại của nàng ngay sau đó.
Chỉ chưa đầy một cái chớp mắt, cảm giác đau đớn lập tức lan tràn trên gương mặt, nàng chỉ cảm thấy trên môi tràn ngập mùi máu tươi, chắc chắn là đã đổ máu.
Cung nữ kia lại tiếp tục vung tay lên muốn hung hăng đánh tiếp thì bị nàng giữ tay lại, ngăn cản hành động của cô ta, lại nhìn thẳng về phía hoàng hậu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên tựa tảng băng, “Hoàng hậu nương nương, dân nữ không biết mình đã đắc tội gì với nương nương?”
Tuy rằng Lật phi cùng hoàng hậu bình thường không hòa hợp nhưng cũng không đến mức ở ngay điện Tiêu Phòng này ngang nhiên ra lệnh với người của hoàng hậu như vậy. Bà ta có thể làm được điều đó chứng tỏ bà ta và hoàng hậu đã cùng có chung một suy nghĩ.
Quả nhiên, hoàng hậu nghe vậy liền nhẹ nhàng nhếch môi, đưa tay nhận lấy ly trà từ tay lão ma ma uống một ngụm, sau đó mới thản nhiên chậm rãi nói, “Sở Lăng Thường, bản cung mặc kệ ngươi được hoàng thượng phong quan hay thái hậu nương nương phong ngươi làm công chúa, bản cung chỉ biết là ngươi đã khiến bản cung đợi lâu.”
Sở Lăng Thường vẫn đứng yên đó, không hề đưa tay lên lau vết máu trên khóe môi, trong lòng không khỏi cất tiếng cười lạnh lùng. Cách thức để gán tội cho người khác kiểu này các triều đại đã xảy ra rất nhiều, hậu cung quả nhiên là nơi thị phi, mỹ nhân ba ngàn người, nhưng hoàng đế lại chỉ có một, xem ra bọn họ đều đã coi nàng thành hồ ly tinh câu dẫn hoàng thượng.
Lấy danh nghĩa là ý chỉ của hoàng hậu nương nương triệu kiến, trên thực tế chẳng phải là một đám nữ nhân đang nổi cơn ghen sao?
“Ngẩng đầu lên cho bản cung nhìn xem, là tuyệt thể giai nhân cỡ nào mà khiến cho hoàng thượng cùng Tả hiền vương đều mê mẩn tâm hồn?” Thanh âm của Bạc hoàng hậu nghe thì tưởng như dịu dàng nhưng lại toát lên vẻ âm lãnh cực độ.