Sự nguy hiểm tột độ bất ngờ ập tới…
Bên cạnh giường, nam nhân hệt như một mãnh thú xuất hiện giữa đêm đen, ánh mắt dừng lại trên thân hình nàng lại đỏ rực như lửa, nóng bỏng đến đáng sợ, lướt trên mỗi tấc da thịt đều khơi lên cảm giác nóng cháy cùng đau nhói.
Thân thể mềm mại của nàng hệt như một khối mỹ ngọc, dưới ánh nến yếu ớt như tản ra thứ ánh sáng lấp lánh, mỗi một tấc da thịt đều khẽ run rẩy không cách nào khống chế. Nhìn vào đôi mắt hắn lúc này lại khiến Sở Lăng Thường nghĩ tới lúc còn ở trong doanh trướng quân Hung Nô, nhưng đêm nay, ánh mắt đó còn đáng sợ hơn nhiều.
Mọi sự giãy giụa đều vô ích bởi hắn chỉ cần một bàn tay đã có thể kiềm trụ được nàng. Mùi hương của “Túy Nhân Diện” như lấp đầy hô hấp của cả hai người họ. Ngay cả không gian xung quanh cũng như bị đè nén lại khiến nàng càng cảm thấy cực kỳ khó thở.
Hắn đã uống rất nhiều rượu!
Dã tính vốn ẩn sâu trong cơ thể hắn như chực lao ra, gào rú nhằm về phía nàng, áp đảo nàng, tùy ý chà đạp.
Ý tứ của hắn đã quá rõ ràng, cho nên nàng mới cảm thấy sợ hãi chưa từng có.
Cánh môi đỏ mọng đang run rẩy cũng nhanh chóng bị hơi thở nóng rực của hắn bao trùm, bàn tay to cũng nhẹ nhàng vuốt ve, dường như cảm nhận được sự sợ hãi của nàng nên trong đôi mắt hắn chợt dâng lên ý cười, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn, lại thấy nàng một lần nữa muốn tránh thoát thì làn môi hắn lại ép xuống. Lần này không còn nhẹ nhàng triền miên như trước mà hắn bắt đầu bá đạo cạy mở hàm răng ngọc, điên cuồng cướp lấy hương vị ngọt ngào trong cái miệng xinh xắn.
“Vì sao lại run như vậy?” Bàn tay to của Hách Liên Ngự Thuấn hơi ngừng lại, nụ cười trên môi càng đậm hơn, giống như cơn lốc xoáy có thể cuốn đi hết thảy ý thức của con người. Hơi buông tha cho đôi môi nàng, hắn trầm giọng cất tiếng, “Bản vương đã nói, ngươi sớm muộn gì cũng phải thị tẩm, sao giờ này còn run sợ như vậy?”
Nàng đang sợ, quả thực đang sợ.
Nếu nói không sợ tức là nói dối…
Ở sơn cốc tới năm mười sáu tuổi, nàng chưa từng tiếp xúc với nhiều nam nhân, hiện giờ đã là giới hạn cao nhất rồi. Có nhiều chuyện nàng thực sự không rõ, cũng không cách nào đọc được từ trong sách. Tuy nàng có thể đoán được hắn sẽ làm gì với mình nhưng ánh mắt của hắn nguy hiểm như vậy rốt cuộc là thế nào? Hắn sẽ tạo thành thương tổn gì với bản thân thì nàng không cách nào biết được.
Sở Lăng Thường đã dần khan tiếng, chỉ cảm thấy bàn tay to của hắn dọc theo gò má nàng chậm rãi hạ xuống, phủ lên phần cổ thon, nhẹ nhàng mơn trớn từng chút một như muốn an ủi nàng nhưng cũng mang theo một sức mạnh đủ để chặt đứt mọi sự kháng cự khiến người ta không rét mà run.
Từng đầu ngón tay hắn mang theo lửa nóng, lướt dọc theo da thịt nàng tựa như bàn ủi. Da thịt mềm mại của nữ tử trong lòng khiến hắn lưu luyến không rời, dưới phần xương quai xanh tinh tế phập phồng là thân hình đầy mê hoặc đang không ngừng run rẩy bởi sự sợ hãi cùng khẩn trương khiến cho hắn càng điên cuồng muốn khám phá, thăm dò.
Đôi mắt đẹp của Sở Lăng Thường dần dâng lên một màn sương mờ, đầy mê hoặc lại có chút mông lung, tựa như những cánh đom đóm trong đêm bị vương vấn sương sớm, dần dần mất đi sự sống. Dáng vẻ này của nàng khiến hắn không cách nào kìm lòng, cúi xuống, dịu dàng hôn lên đôi mắt đẹp, che đi màn sương mờ khiến lòng người mê say kia. Hắn hôn lên gương mặt nàng, cằm nàng, cổ nàng, lưu luyến nơi xương quai xanh một hồi rồi đem những lọn tóc óng ả vương nơi ngực đẩy ra, tiếp tục hôn lên nơi phập phồng kia.
“A….” Sở Lăng Thường còn chưa kịp đưa tay lên chắn thì đôi môi mỏng của hắn đã áp xuống, cảm giác tê dại mãnh liệt khiến nàng cuộn mình muốn né tránh lại bị hắn bức bách giữ lại, khiến nàng chỉ có thể cong người lên, đầu vô thức ngửa ra sau, mái tóc đen dài cũng theo đó xõa ra, quẩn quanh hai người họ, nhẹ nhàng dao động.
Nơi xinh đẹp tròn trịa mất đi mái tóc dài che khuất hoàn toàn bại lộ trong đôi mắt hắn. Hai đỉnh anh đào diễm lệ cũng không ngừng run nhẹ, thúc đẩy Hách Liên Ngự Thuấn cúi đầu ngậm lấy, nhẹ nhàng gặm cắn, mà bàn tay kia của hắn cũng không chịu rảnh rỗi, lập tức xâm chiếm bầu ngực còn lại.
Sở Lăng Thường chỉ có thể bật ra tiếng nức nở tựa tiếng kêu yếu ớt của một động vật nhỏ yếu, tiếng nức nở đó như kháng nghị lại hành vi của hắn, hoặc giống như thanh âm của sự thỏa hiệp khi không có cách nào kháng cự.
“Thử cảm nhận ta!” Từ tận đáy lòng Hách Liên Ngự Thuấn chợt dâng lên một cảm giác thương tiếc, hắn ngẩng lên nhìn hàng lông mày của nàng đang nhíu chặt lại, thanh âm trầm thấp say lòng người, dịu dàng đến mức khiến Sở Lăng Thường hơi thất thần, hô hấp cũng trở nên khó nhọc.
“Ta sẽ không tổn thương nàng!” Hắn cúi đầu nói thêm một câu, dưới bóng đêm mê hoặc lại càng thêm phần ám muội.
Không tự chủ ngước lên nhìn vào con ngươi màu hổ phách đang phát ra thứ ánh sáng khiến tim đập loạn kia, giờ khắc này, Sở Lăng Thường có thể cảm nhận được những lời của hắn là xuất phát từ tận đáy lòng, không có lừa gạt, không có lợi dụng, giống như chuyện nàng thuộc về hắn là chuyện tất yếu.
Sở Lăng Thường dường như đã hóa đá, không biết có nên đẩy hắn ra hay không nữa. Hắn dịu dàng như thế, bá đạo như thế, khiến cho nàng muốn trốn cũng khốn không thoát.
Nàng vốn cho rằng hắn sẽ không chút lưu tình mà đem nàng cắn nuốt hệt như dã thú cắn xé con mồi đã vô lực, không ngờ tới…
Trên gương mặt anh tuấn của hắn tràn ngập sự dịu dàng. Từ trong mắt nàng, hắn có thể nhìn thấy hình ảnh ngược của chính mình, mà nàng cũng thấy rõ thân hình nhỏ bé của mình hệt một đóa hoa diễm lệ vô lực trong đôi mắt hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn đưa tay gạt đi lọn tóc vương trên trán nàng, thân hình cao lớn nhẹ nhàng áp xuống, đem chướng ngại vật cuối cùng trên thân thể trút bỏ, khiến thân thể mềm mại của nàng hoàn toàn nở rộ dưới thân hắn.
Đôi môi nóng rực lại lần nữa dừng ở nụ anh đào đã đỏ bừng lên, giống như thưởng thức bữa thịnh yến tinh xảo nhất thiên hạ, một bàn tay to của hắn chậm rãi rời xuống, đem hoa viên bí mật ấm áp của nàng bao trọn trong lòng bàn tay.
Một Sở Lăng Thường non nớt sao có thể chịu nổi sự kích thích như vậy. Nàng không cách nào tự chủ được bật ra tiếng thở gấp rồi lại gắt gao cắn chặt môi dưới, sự kích thích song song khiến lý trí nàng đã sớm tan thành mây khói. Hắn nói hắn sẽ không tổn thương nàng, hắn nói…
Sự nóng bỏng nơi ngực cũng khiến hai gò má nàng ửng hồng, đôi mắt cũng nhắm lại, cho dù gắt gao cắn chặt môi thế nào nàng cũng không che dấu được tiếng hít thở dồn dập. Bàn tay nhỏ bé như muốn kháng nghị sự xâm phạm của hắn nhưng ngón tay lại không cách nào tự chủ mà lùa vào trong mái tóc hắn, vô lực thừa nhận làn môi hắn không ngừng càn quét trên ngực nàng, kích khởi những cảm giác rung động kỳ lạ khó nói nên lời.
Cảm nhận được sự ẩn nhẫn của nàng, bàn tay to của Hách Liên Ngự Thuấn lại dời xuống sâu hơn, khiến thân hình nhỏ bé của Sở Lăng Thường run lên mạnh mẽ. Theo bản năng nàng khép chặt đùi lại, bàn tay nhỏ bé cũng chống lên ngực hắn.
“Lăng Thường, ta muốn nàng!” Lúc này đây, mấy từ này theo miệng Hách Liên Ngự Thuấn thốt ra càng có tác dụng kích thích tột độ, tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng nặng nề, bàn tay cũng chụp lấy bầu ngực nàng khiến từng đầu ngón tay đều có thể cảm nhận được nó không ngừng nở rộ, nhìn khuôn mặt nàng càng lúc càng hồng, hắn không nhịn được lại lần nữa há miệng cắn nuốt.
Trời ạ! Đây là loại cảm giác gì?
Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy cực kỳ lạ lẫm, toàn thân nàng càng lúc càng khô nóng, một cảm giác mà nàng chưa từng cảm thụ điên cuồng dâng lên khiến nàng rốt cục nhịn không được kêu khẽ một tiếng, da thịt trắng noãn cũng nóng rực, màu đỏ ửng dần lan khắp làn da trắng mịn.
“Bé cưng, nàng trốn không thoát đâu!” Hách Liên Ngự Thuấn khẽ nở nụ cười, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự quật cường, ánh mắt hiện lên sự yêu thương vô hạn, ngón tay không kìm được lại lần nữa dời xuống, cọ lên hoa tâm ấm áp của nàng.
Hắn cười, tiếng cười trầm thấp lộ rõ sự thô cát, nụ cười tà mị tràn ngập khóe môi, đem ngón tay dính đầy hoa dịch giơ lên trước mặt nàng, “Nếm thử xem bản thân mình ngọt ngào cỡ nào!” Nói xong, ngón tay hắn liền thâm nhập vào khoang miệng nhỏ bé, bắt buộc nàng phải nếm lấy hương vị của chính mình.