Trường Lạc cung vẫn sừng sững với dáng vẻ uy nghiêm vốn có. Sau giờ ngọ, cho dù con người ta có cảm giác buồn ngủ thì trước không khí trang nghiêm nơi này cũng sẽ hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trên dãy hành lang dài, tiếng bước chân khe khẽ vang lên. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, mơ hồ còn nghe thấy tiếng chuông gió nhẹ nhàng rung lên tạo thành những âm điệu cực kỳ êm tai.
Suốt dọc đường, cả Sở Lăng Thường cùng Dạ Nhai Tích đều không nói lời nào. Bởi có lệnh của thái hậu nên cung nữ và thái giám đều đứng chờ bên ngoài cửa. Tuy trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng Sở Lăng Thường vẫn cố nén xuống bởi lúc này thực sự không phải là thời cơ thích hợp.
Nhưng nàng có thể khẳng định một điều, đó là sư phụ cũng cùng sư huynh nhập cung. Biết bọn họ được bình an vô sự, nàng cũng yên tâm rất nhiều.
Lúc tới gần Trường Lạc cung, Dạ Nhai Tích liền dừng bước. Dưới ánh mặt trời, nụ cười của vị sư huynh này thực ấm áp giống như những cánh hoa đào rực rỡ trong cung. Sau khi nói cho Sở Lăng Thường về chỗ ở của mình cùng sư phụ hiện tại, Dạ Nhai Tích còn dặn dò thêm nàng vài câu rồi mới rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của sư huynh, trong lòng Sở Lăng Thường ngập tràn cảm động. Nàng từ nhỏ đã không còn cha mẹ, chưa bao giờ biết được sự yêu thương của cha mẹ là thế nào. Cho tới giờ, nàng vẫn chỉ có sư phụ cùng sư huynh với Thanh Tụ là người thân duy nhất. Tuy rằng sư huynh không nói thêm gì nhưng nàng cũng biết sư huynh cùng sư phụ là vì nàng mà đến nơi đây. Nhất là sư huynh, vì muốn nhanh chóng tìm gặp nàng mới phải ra hạ sách này.
Sự xuất hiện của sư huynh khiến Sở Lăng Thường cảm thấy an lòng. Tuy lần này lặng lẽ tiến cung, cũng chỉ dặn dò nàng vài câu đơn giản rồi lại đi, hết thảy đều vô cùng tự nhiên nhưng lại giống như chưa từng rời xa nhau vậy. Sư huynh không bao giờ tỏ ra kích động như những người bình thường mà luôn bình lặng như vậy…
Nhưng hoàng cung này có thật sự là nơi có thể ra vào dễ dàng hay không?
Sở Lăng Thường không khỏi cảm thấy lo lắng cho sư phụ cùng sư huynh. Nhìn thái giám dẫn đường dừng lại trước cửa, nàng âm thầm than nhẹ một tiếng, cúi đầu chậm rãi đi vào Trường Lạc cung.
Trong điện, ngoài mùi huân hương vẫn thơm mát như trước còn có thêm mấy bông hoa sen màu xanh lam cực kỳ đẹp mắt. Sở Lăng Thường không kìm lòng được hơi đưa mắt nhìn sang, không khỏi tò mò tự hỏi tại sao lại có loài hoa màu sắc kỳ lạ như vậy. Nàng cũng không ngẩng đầu lên xem trên đại điện còn có người nào khác nữa hay không mà chỉ nhẹ nhàng thi lễ, “Lăng Thường tham kiến thái hậu nương nương, chúc thái hậu nương nương mãi mãi vui vẻ.”
“Được rồi!” Đậu thái hậu ngồi trên trường kỷ, thấy nàng liền cười nhẹ.
Sở Lăng Thường chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng khung cảnh hiện ra trước mắt khiến nàng thực sự kinh ngạc.
Trên đại điện không chỉ có mình thái hậu, mà bên trái còn có một người khác, chính là người hôm nay đã kéo nàng vào rừng đào - Hách Liên Ngự Thuấn.
Sao hắn lại có thể ở nơi này?
“Sao còn thất thần đứng đó?” Lão ma ma bên cạnh thái hậu khẽ nhắc nhở, “Thấy Tả hiền vương còn không mau hành lễ!”
Sở Lăng Thường khẽ chớp mắt, cúi đầu xuống, lại lần nữa thi lễ, “Lăng Thường tham kiến Tả hiền vương, kính chúc vương gia trường thọ.”
Hách Liên Ngự Thuấn nhẹ nhàng gật đầu, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên ý cười.
\"Lăng Thường, đến bên cạnh ai gia.\" Thanh âm của Đậu thái hậu cực kỳ dịu dàng, hướng phía nàng vẫy tay.
Sở Lăng Thường thực không biết hai người họ lúc trước đã nói những gì, mà nàng cũng không có nhiều thời gian để đoán định. Nhẹ nhàng bước tới, đem bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay của Đậu thái hậu. Đậu thái hậu vỗ nhẹ lên tay nàng, cực kỳ hiền hòa hỏi, “Lúc tan triều buổi sớm, hoàng thượng cùng ai gia đã gặp qua sư phụ cùng sư huynh của ngươi. Bọn họ vào cung rồi, ngươi có gặp qua họ nói chuyện hay chưa?”
“Thưa thái hậu nương nương, Lăng Thường còn chưa kịp tới gặp sư phụ, sư huynh thì mới gặp thoáng qua mà thôi.” Nàng cực kỳ thận trọng trả lời.
“Tốt, hoàng thượng đã ban Dưỡng Tâm điện cho bọn họ ở, lát nữa ngươi theo ai gia ra ngoài sẽ được gặp bọn họ. Xa cách lâu ngày, nhất định là rất nhớ.”
Hơi ngẩng đầu, cố tình phớt lờ ánh mắt nóng rực ở một bên đang nhìn mình chăm chú, nàng nhẹ nhàng hạ thấp người, “Lăng Thường cảm tạ thái hậu nương nương.”
“Nha đầu ngốc, ai gia đã tứ phong ngươi là công chúa, sao còn khách khí như vậy? Hôm nay ai gia gọi ngươi tới là muốn mau chóng xử lý việc hôn sự cho ngươi.” Đậu thái hậu mỉm cười với nàng, ánh mắt cực kỳ bình thản.
“Thái hậu…” Trong lòng Sở Lăng Thường nổi lên một dự cảm xấu, theo bản năng nhìn thoáng qua phía Hách Liên Ngự Thuấn lại thấy ý cười trên môi hắn càng thêm rõ ràng.
Đậu thái hậu nhẹ nhàng mỉm cười, “Ngươi còn muốn gạt ai gia sao? Tả hiền vương đã hướng ai gia thông báo quan hệ của hai người, ngươi cùng Tả hiền vương đã sớm tình đầu ý hợp, vậy ai gia cũng phải sớm làm bà mai mới được.”
Cái gì?
Tình đầu ý hợp?
Sở Lăng Thường cảm thấy như vừa nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai, giật thót mình…