Khi xe ngựa dừng lại, Sở Lăng Thường chậm rãi mở mắt ra thì mới phát hiện đã qua sáng sớm ngày thứ hai. Nói cách khác, xe ngựa ước chừng đã đi suốt một buổi chiều và cả một đêm.
Lúc mơ màng tỉnh lại vì bị ánh sáng của vầng mặt trời ngày mới chiếu vào làm chói mắt, Sở Lăng Thường thực không dám tin mình có thể dựa vào trong ngực Hách Liên Ngự Thuấn ngủ cả một đêm ngon giấc như vậy, hơn nữa toàn thân lại không hề có chút cảm giác mệt mỏi.
Khi được Hách Liên Ngự Thuấn đỡ xuống xe, nàng mới nhìn rõ ràng cảnh sắc ở nơi này. Xe ngựa đang dừng ở lưng chừng núi, xa xa là những dãy núi trùng điệp, mặt trời cũng vừa nhô lên phía trên đỉnh núi, một phần lớn vẫn bị bóng núi che khuất khiến ánh sáng của nó vẫn còn chưa hoàn toàn lộ ra khiến người ta cảm thấy có chút hư ảo.
Dưới sườn núi này là một con sông khá rộng nhưng bởi mùa đông lạnh lẽo nên nước sông đã sớm kết thành băng. Dưới ánh mặt trời mới mọc, lớp băng đó cơ hồ sáng lên, tạo thành những quầng sáng lấp lánh. Ngọn thác đổ xuống từ đỉnh núi, nơi bắt nguồn của con sông này cũng đã đóng thành băng. Những cột nước vốn hùng vĩ giờ đã biến thành những cột băng trong suốt như ngọc khiến khung cảnh nơi này hoàn toàn chìm trong sự tĩnh lặng, thời gian cũng như trôi chậm lại.
Đây chính là khung cảnh tuyệt mĩ của Bắc quốc, nó không hề giống với vẻ tú lệ thanh nhã ở Trung Nguyên bởi phong cảnh Bắc quốc luôn có vẻ hào hùng tráng lệ. Từng lớp băng trải dài tựa như vô tận, những bông tuyết bay lất phất không thấy điểm dừng. Đứng ở nơi này, con người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé, giống như hoà vào cùng với trời đất, vạn vật trên thế gian cùng hết thảy ân oán đều tan thành mây khói.
Sở Lăng Thường rốt cục cũng hiểu rõ nguyên nhân khiến sư huynh Dạ Nhai Tích thích du sợn ngoạn thuỷ đến vậy. Nếu như có thể, nàng cũng sẽ tình nguyện chọn chu du khắp chốn, tiêu dao tự tại, mặc cho hoa nở hoa tàn vẫn không vương chút ưu phiền.
“Nàng thích nơi này không?” Hách Liên Ngự Thuấn đi tới bên cạnh Sở Lăng Thường khẽ cất tiếng hỏi, ánh mắt hắn cũng hướng về phía dòng sông đã đóng băng xa tít tắp.
Sở Lăng Thường gật đầu, trong đôi mắt trong veo dâng lên sự vui mừng vô tận, “Băng tuyết thật sự đẹp đến nỗi khiến người ta cảm thấy choáng ngợp, nhất định phong cảnh các mùa còn lại cũng sẽ càng mê hồn.”
“Phong cảnh bốn mùa ở đây đều có nét đẹp rất riêng.” Hách Liên Ngự Thuấn chậm rãi chỉ tay về phía trước, “Nàng có thấy khu tịnh xá đằng sơn cốc phía kia không? Nơi đó chính là hồ tình nhân, khi mùa xuân đến trăm hoa sẽ nở rộ trải khắp mọi nơi, tạo thành một biển hoa giữa bầu trời trong xanh, mùa thu ánh trăng sẽ rực rỡ nhất nếu đứng ngắm từ nơi này, mùa hạ sẽ tràn ngập những cơn gió mát rượi. Nếu sống ở nơi này, chẳng những có thể thoả sức khám phá khung cảnh tuyệt đẹp bốn mùa mà còn có thể trải nghiệm dòng sông mỹ lệ mùa đông trong màn tuyết bay lất phất. Ngàn dặm đất đai của Hung Nô cũng chẳng thể tìm được nơi nào đẹp như vậy.”
“Hồ tình nhân? Tịnh xá?” Trước mắt Sở Lăng Thường như sáng bừng lên. Thì ra phía trước chính là hồ tình nhân, nơi ghi lại chuyện tình đẹp đẽ mà bi thương của Dung nương và Thiền Vu Quân Thần. Không ngờ Hách Liên Ngự Thuấn lại dẫn nàng tới nơi này. Nhưng, tịnh xá là thế nào đây?
Hách Liên Ngự Thuấn khẽ cười nhẹ, “Cổ văn có câu ‘Bán sơn hữu trúc cư, thanh phong phất trúc diệp, vi trục mộng chi địa, xuân năng thính trúc, hạ năng thưởng nguyệt, thu khả thải cúc, đông khả đạp tuyết.”
Sở Lăng Thường gật đầu, “Ta cũng đã nghe nói nhưng không phải những thứ đó chỉ có trong sách hay sao? Cõi đời này thật sự có nơi như vậy sao?”
Nét vui vẻ trên môi Hách Liên Ngự Thuấn càng đậm hơn, hắn vừa muốn mở miệng trả lời nàng thì lại nghe được tiếng “ai ui” vang lên.
Hai người họ theo tiếng kêu nhìn lại thì thấy là Thanh Tụ vừa xuống xe, do đứng không vững nên té ngã. Bên cạnh đó là Hổ Mạc, thấy vậy thì hơi chần chừ mọt chút rồi mới đưa tay đỡ Thanh Tụ lên, động tác lộ rõ sự thận trọng.
“Thanh Tụ!” Sở Lăng Thường vội vàng tiến lên, thấy dáng vẻ Thanh Tụ tiều tuỵ như vậy thì lo lắng hỏi, “Em sao vậy? Ngồi xe mệt lắm sao?”
“Tiểu thư!” Thanh Tụ liền ôm chầm lấy cánh tay nàng, đứng cách xa Hổ Mạc, mệt mỏi nói, “Người ta một đêm không ngủ, toàn thân giống như tan ra thành mấy mảnh. Đây là nơi nào vậy ạ!”
Sở Lăng Thường đau lòng nhìn Thanh Tụ, khẽ thở dài.
Hách Liên Ngự Thuấn thì thấy rất rõ ràng. Chẳng những hắn thấy gương mặt Thanh Tụ tiều tuỵ mà Hổ Mạc cũng hệt như vậy. Điều này khiến hắn nảy sinh lòng nghi ngờ. Hổ Mạc đã đi theo hắn xông pha nơi chiến trường không biết bao lần, đêm không ngủ cũng là chuyện bình thường. sao có thể mới một buổi tối mà đã mệt mỏi đến không chịu nổi như vậy?
Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua tay Hổ Mạc, thấy vết thương chói mắt ở cổ tay thuộc hạ mình thì mi tâm Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu lại, “Hổ Mạc, tay ngươi bị sao vậy?”
Sở Lăng Thường cũng theo đó nhìn qua thì không khỏi cảm thấy sững sờ…
Hổ Mạc nhìn về phía Thanh Tụ, có chút tức giận trừng mắt nhìn nha đầu này một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, cung kính trả lời, “Bẩm thái tử, tay của thuộc hạ bị sói hoang cắn phải.”
“Ngươi nói ai là sói hoang?” Thanh Tụ lập tức phát hoả hùng hổ đi tới, vừa muốn tiến lên lý luận liền bị Sở Lăng Thường kéo trở lại, khẽ quát, “Thanh Tụ, sao em có thể nghịch ngợm như vậy?”
Thanh Tụ hơi chu môi, hướng về phía Hổ Mạc hung hăng trợn mắt.
Sở Lăng Thường cùng Hách Liên Ngự Thuấn đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu cười khổ.
***
Khi Sở Lăng Thường theo Hách Liên Ngự Thuấn đạp qua màn tuyết trắng tới tận nơi cuối của rừng trúc thì quả nhiên nhìn thấy có một tịnh xá với kiến trúc rất đẹp ở đó.
Khu tịnh xá này được bao quanh bởi dòng sông, có cây cầu bắc qua thẳng hướng tới rừng trúc. Sở Lăng Thường nhìn mà mê mẩn, toàn bộ nơi này đều được xây dựng bằng trúc. Tiền viện, hậu viện cùng với hàng rào mỗi một chỗ đều tinh xảo khiến người ta không cách nào rời mắt. Nàng khó tin đi về phía trước, lại thấy căn tịnh xá này quả nhiên được xây uốn lượn quanh sườn núi. Đứng từ căn tịnh xá này còn có thế nhìn thấy những đỉnh núi trùng điệp phía xa xa.
Quang cảnh như vậy thực sự quá tráng lệ.
“Đây là….” Sở Lăng Thường kinh ngạc nói không nên lời.
Hách Liên Ngự Thuấn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Đây chính là tịnh xá trong sơn cốc!”
Sở Lăng Thường còn tưởng mình nghe lầm, một lúc lâu sau khẽ lẩm nhẩm “Tịnh xá trong sơn cốc? Trời ạ, ta thật không dám tin!”
“Có một căn tịnh xá trong sơn cốc vốn là nguyện vọng mà người xưa vẫn luôn khao khát mà vẫn chưa làm được. Nhưng ở nơi này, nó thực sự tồn tại. Chỉ cần nàng thích, mùa xuân có thể nghe tiếng lá trúc xào xạc, mùa hạ có thể ngắm trăng, thu có thể hái hoa cúc, đông dạo bước trên nền tuyết.” Hách Liên Ngự Thuấn thấp giọng cười dịu dàng.
Sở Lăng Thường đâu chỉ cảm thấy vui mừng, nàng thực sự thích nơi này đến điên cuồng. Nàng từ nhỏ ẩn cư nơi sơn cốc đã thấy nó rất đẹp, không nghĩ tới nơi này còn đẹp hơn, làm nàng vừa nhìn đã mê, không muốn rời đi.
Nhẹ bước lên trước, đi vào trong nhà, nàng đưa tay khẽ vuốt ve cây trúc được chế thành hàng rào thì chợt phát hiện ra chút manh mối, liền ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, “Cây trúc này còn rất mới, căn tịnh xá này vừa mới được hoàn thành sao?”
Nụ cười trên môi Hách Liên Ngự Thuấn càng lan rộng, hắn tiến lại gần nàng, ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng, “Xem ra không cái gì gạt được nàng!”
Sở Lăng Thường thực sự kinh ngạc, “Là chàng?”
Liền đó, nàng lại bị hắn ôm vùi vào trong ngực, giọng nói trầm thấp êm ái khẽ vang lên, “Ta làm sao không hiểu nàng ở trong cung bị nhiều trói buộc chứ? Mà nàng lại không thể trở về sơn cốc lần nữa, cho nên nơi tịnh xá nơi sơn cốc này là chỗ dành riêng cho nàng và ta. Vậy có được không?”
Trong lòng Sở Lăng Thường dâng tràn cảm động, lời nói của hắn giống như dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy xuôi thấm vào tận sâu thẳm trái tim. Không kìm lòng được, nàng cũng vòng tay ôm chặt lấy hắn, khẽ thì thầm, “Ngự Thuấn, cám ơn chàng!”
Có trời biết, hắn càng thế này, tình yêu của nàng đối với hắn sẽ càng thêm sâu đậm, sâu đến mức ngay cả nàng cũng không biết rõ ràng, có lẽ đã sâu như vực thẳm vạn trượng. Nhưng có hắn bên cạnh, cho dù phải nhảy xuống nàng cũng thấy đáng.