Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 52: Q.3 - Chương 52: Phần 2: Cách “yêu thương” của Hách Liên Ngự Thuấn




Sở Lăng Thường đã ói đến quặn cả ruột, thân hình nhỏ bé cũng chao đảo, trên trường bào dính đầy vết máu đỏ sẫm mà sắc mặt nàng thì tái nhợt đến nỗi người ta nhìn vào cũng cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

“Tướng quân, hắn…”

Đám linh Hung Nô đều bị cảnh tượng này làm cho giật mình, còn có rất nhiều người tiến lại gần xem tình hình.

“Trời ạ, thì ra hắn thực sự là nữ nhân.” Một tên lính Hung Nô còn khá ít tuối nhịn không được liền kêu lên, “Cô…cô…sao có thể là nữ nhân? Rõ ràng lúc trước còn là nam nhân mà…”

“Ồn ào cái gì? Chúng ta đều đã biết cô ta là nữ nhân rồi, chính là nữ cải nam trang đó, hiểu không?” Một tên lính nhiều tuổi hơn đưa tay gõ đầu tên vừa rồi, trầm giọng giải thích.

Hổ Mạc vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt đầy vẻ phức tạp nhìn dáng vẻ tiều tụy của Sở Lăng Thường từ phía xa rồi lại đảo mắt quan sát ánh nhìn của đám thuộc hạ. Hắn biết rõ thân phận thực sự của Sở Lăng Thường sáng tỏ rồi nhất định sẽ càng hấp dẫn nhiều ánh mắt nam nhân hơn nữa.

Sở Lăng Thường thực sự là một mỹ nhân khiến người ta có cảm giác choáng ngợp. Nhất là hiện giờ, sự yếu ớt của nàng càng khiến nam nhân không kìm lòng được mà muốn ôm vào lòng, muốn yêu thương nàng. Thật ra loại ý nghĩ này không chỉ mình Hổ Mạc mới có. Liền đó, trong đám lính có một người tiến lên, cầm theo túi nước, khẽ nói với Hổ Mạc, “Vị cô nương kia chắc hẳn đang rất khó chịu, hay là ta cho cô ấy uống chút nước…”

Hổ Mạc vội vàng ngăn cản hành động của gã thuộc hạ bằng cách khẽ lắc đầu. Chỉ có hắn mới rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sở Lăng Thường thành ra như vậy là do vương gia. Nếu ai dám tiến lên can thiệp vào thì chẳng khác nào tự đi tìm cái chết.

Sao Hổ Mạc lại không muốn bước tới giúp nàng chứ? Nhưng hắn thực sự không dám.

Sở Lăng Thường à Sở Lăng Thường, cô thực sự có bản lãnh. Không cần nói gì, không cần làm gì cũng sẽ khiến người ta hết lòng muốn bảo vệ.

Trong đám lính bắt đầu có tiếng xì xầm to nhỏ…

Hai tay chống lên thân cây, rốt cục Sở Lăng Thường cũng ngừng nôn ói. Toàn thân nàng không tự chủ được bắt đầu run run, cảm giác vô lực nhanh chóng chiếm lĩnh toàn thân. Mà ngay sau đó, nàng lại mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hách Liên Ngự Thuấn từ trong doanh trướng bước ra, sải bước hướng về phía mình. Thân thể của nàng rốt cục cũng không thể chống chịu được thêm nữa, mềm nhũn ra, cả người hệt như cánh bướm phiêu diêu cô độc ngã quỵ xuống….

Trong đám đông xung quanh vang lên tiếng kêu kinh hãi…

Hổ Mạc không kìm lòng được muốn tiến lên thì đã thấy Hách Liên Ngự Thuấn vươn tay ra vững vàng ôm nàng lên, mái tóc dài của Sở Lăng Thường hơi xõa ra trên nền đất, dưới ánh mặt trời tản ra tia sáng óng ả tạo thành một khung cảnh cực kỳ đẹp mắt.

Bóng dáng cao lớn của Hách Liên Ngự Thuấn dưới ánh mặt trời đổ dài trên mặt đất. Bờ vai rộng toát lên sự cường thế đầy lạnh lùng. Lúc hắn cúi xuống nhìn nữ nhân trong lòng, ánh mặt trời phản chiếu hơi bị che khuất khiến gương mặt hắn lúc sáng lúc tối.

Thân hình Sở Lăng Thường nhẹ đến nỗi có cảm giác nàng có thể theo cơn gió bay khỏi ngực hắn bất cứ lúc nào. Hàng mi dài cong vút đã dần khép lại che đi đôi mắt đẹp, lại có chút run rẩy mang theo sự tuyệt vọng…

“Xin ngươi….” Thanh âm của nàng cực kỳ nhỏ, dường như đang cố dùng hết toàn lực để thốt ra mấy lời này. Mí mắt của nàng cũng càng lúc càng nặng, đang cố nhìn nam nhân ôm lấy mình, nhìn gương mặt hoàn mỹ cực kỳ anh tuấn của hắn nhưng chỉ có nàng mới biết được hắn thực sự là ma quỷ đáng sợ đến nhường nào.

“Xin ngươi, giết ta đi…”

Dồn hết chút khí lực cuối cùng nói xong mấy lời này, nàng rốt cục lại bất tỉnh nhân sự. Cánh tay vô lực buông thõng xuống bên người mà ánh mặt trời lúc này cũng như xuyên thấu đầu ngón tay đã tái nhợt đến mức trong suốt đó.

Một cơn giận dữ không nói thành lời điên cuồng dâng lên trong ngực Hách Liên Ngự Thuấn. Nàng rốt cục cũng mở miệng cầu xin hắn, nhưng không ngờ lại đưa ra lời cầu xin như vậy!

Chết tiệt!

Hách Liên Ngự Thuấn cắn chặt răng, gân xanh trên trán đều nổi hết lên, trong con ngươi màu hổ phách dâng tràn sự lo lắng cùng đau lòng mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.

Theo bản năng thu cánh tay lại, đem nữ nhân đã sớm hôn mê ghì vào trong ngực như muốn ổn định lại cảm xúc, thật lâu sau giọng nói trầm thấp mang theo sự bình tĩnh của hắn mới vang lên…

“Hổ Mạc!”

“Có mạt tướng!” Hổ Mạc lập tức tiến lên, lại kín đáo nhìn lướt qua nữ nhân trong lòng vương gia.

“Truyền lệnh xuống dưới, hôm nay tiếp tục hạ trại!”

“A? A…vâng, vương gia!” Hổ Mạc vội vàng lĩnh mệnh, trong lòng lại không khỏi cảm thấy lo lắng. Không hiểu vương gia lại muốn làm gì? Chậm trễ thêm một ngày sẽ khiến nhị vương tử Vu Đan thừa dịp nói sàm. Lần này mười vạn đại quân thảm bại không biết sẽ gây ảnh hưởng thế nào tới đô thành. Chẳng lẽ vương gia là vì Sở cô nương?

***

Lúc Sở Lăng Thường tỉnh lại, dạ dày lại lần nữa co rút, mí mắt có chút nặng nề. Trong không khí lúc này toát lên vẻ thanh đạm. Loại hương vị này có chút quen thuộc nhưng trong lúc nhất thời nàng không tài nào nhớ ra.

Ánh mắt nàng khẽ chớp rồi khung cảnh dần dần trở nên rõ ràng hơn. Ánh sáng dịu nhẹ khiến nàng nhận ra nơi này vẫn là doanh trướng, trên người vẫn là chiếc chăn da thú ấm áp còn vương vấn mùi hương cực kỳ quen thuộc của Hách Liên Ngự Thuấn.

Thì ra nàng vẫn ở nơi này, nàng còn chưa chết sao?

Sở Lăng Thường thực sự không biết mình lại yếu ớt đến thế. Mới chịu qua mấy lần tra tấn đầy thống khổ đã muốn chết, còn nguyên nhân sư phụ trúng độc bỏ mình thì phải làm sao để tra xét? Chẳng lẽ nàng không muốn tìm ra hung thủ nữa sao?

Có lẽ, kẻ hại chết sư phụ chính là gã nam nhân kia!

Cho dù không phải hắn thì chuyện đó cũng nhất định có liên quan tới hắn.

Hơi nghiêng đầu nhìn xung quanh, cảm giác choáng váng lại lần nữa tập kích toàn thân Sở Lăng Thường. Nàng thực không ngờ thân thể mình lại có thể mạnh mẽ hơn tinh thần đến vậy, có thể vượt qua mấy lần tưởng như đã cận kề cái chết.

Thân hình cao lớn đang ngồi bên cạnh bàn khiến nàng bất giác lại thấy căng thẳng.

Hắn đang tập trung tinh thần xem mấy cuộn thẻ tre, xem ra là chưa phát hiện nàng đã tỉnh lại. Hàng lông mày của hắn khẽ nhíu lại khiến nàng rất muốn cười châm chọc, chỉ tiếc toàn thân đau đớn khiến nàng không thể động đậy dù chỉ một chút.

Thì ra, hắn cũng có lúc cảm thấy đau đầu!

Báo ứng, thật sự là báo ứng!

Động tĩnh rất khẽ từ phía giường lập tức thu hút sự chú ý của Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng đã mở mắt thì thoáng có chút giật mình nhưng rất nhanh liền khôi phục lại sự bình tĩnh, hướng ra phía ngoài trướng cất tiếng, “Hổ Mạc!”

Hổ Mạc rất nhanh chóng vén màn trướng bước vào, thấy Sở Lăng Thường đã tỉnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng cung kính khom người, “Có mạt tướng!”

“Đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa?”

“Dạ, đã xong rồi. Mạt tướng lập tức đem vào.” Giọng điệu của Hổ Mạc nghe cực kỳ thoải mái, nói xong liền vội vàng lui ra ngoài.

Bên trong doanh trướng lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Hách Liên Ngự Thuấn không ngẩng đầu nhìn nàng nữa. Vẻ bình thản lạnh nhạt lúc này của hắn so với kẻ đã cường thế ép nàng ăn thịt sống uống máu tươi hôm qua thực như hai người hoàn toàn khác biệt.

Hắn lại muốn ép nàng ăn thịt sống sao?

Không…

Sở Lăng Thường tuy rằng muốn kháng cự nhưng đã sớm không còn khí lực để mở miệng, chỉ đành vô lực dõi theo hắn, như thể đang cảnh giác với một con dã thú sẵn sàng nhào tới bất cứ lúc nào.

Hổ Mạc rất nhanh chóng quay lại, trong tay bê theo một cái tô bằng đồng không biết đựng thứ gì nhưng có tỏa ra mùi gạo trắng thoang thoảng nhanh chóng lan khắp doanh trướng. Mùi hương này thực sự khiến Sở Lăng Thường hơi sửng sốt…

“Đặt ở đó, lui ra đi!” Hách Liên Ngự Thuấn thản nhiên ra lệnh.

Hổ Mạc lần này lui ra với tâm trạng cực kỳ thoải mái, nét lo lắng trong mắt cũng hoàn toàn tan biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.