Vị Ương cung vẫn uy nghi như thường lệ…
Dạ Nhai Tích chậm rãi dừng bước trước chính điện. Cảnh Đế đang ngồi trên long ỷ, sắc mặt có chút không vui. Thấy Dạ Nhai Tích bước vào, ông ta khẽ than thở, “Hung Nô lại lần nữa yêu cầu hòa thân, không biết ý Dạ công tử thế nào?”
Hòa thân?
Dạ Nhai Tích ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ một chút liền lập tức lên tiếng, “Hung Nô bại trận nên đương nhiên sẽ muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức. Lần này chủ động đưa ra đề nghị hòa thân như vậy xem ra thời gian tới họ sẽ không xâm lược biên giới Đại Hán nữa.”
Cảnh Đế gật đầu, “Trẫm cũng nghĩ như vậy, nhưng lần này trẫm không muốn đáp ứng việc này.”
Dạ Nhai Tích ngẩng đầu nhìn Cảnh Đế, hiểu được suy nghĩ của ông ta nên khẽ cười, “Tả hiền vương bội ước đã là chuyện trước đây rồi. Việc hoà thân của hắn không hề đổi lại được hoà bình mà ngược lại, hắn còn lật lọng cấu kết với phản quân nước Triệu xâm chiếm Trung Nguyên. Cho nên thành tín của Hung Nô không đáng tin. Lần này họ lại lấy lý do hòa thân, nếu Đại Hán vẫn để tâm chuyện hiềm khích lúc trước chẳng phải sẽ làm tổn hại tới quốc thể hay sao?”
Nói xong, Dạ Nhai Tích lại bổ sung thêm một câu, “Trên triều, các đại thần hẳn cũng sẽ phân tích như vậy.”
Cảnh Đế gật đầu, “Đó cũng là suy nghĩ trong lòng trẫm.”
“Hoàng thượng…” Dạ Nhai Tích hơi cúi người, “Hoàng thượng còn nhớ Lăng Thường đã khuyên người thế nào trong bức thư đặt trong túi gấm không?”
“Nhớ rõ! Lăng Thường khuyên trẫm, ‘Giặc cùng chớ đuổi!”
“Hoàng thượng nhớ là tốt rồi! Hoàng thượng anh minh nên mới lắng nghe lời khuyến cáo như vậy. Nay Hung Nô bại binh, có thể nói chính là ‘giặc cùng’, bọn họ cần thời gian để khôi phục tinh lực, cho nên mới muốn cùng Đại Hán hòa thân thêm lần nữa. Theo ngu kiến của tại hạ, lần hòa thân này có thể thực hiện.”
“Có thể sao?” Cảnh Đế hơi nhíu mày, “Nếu Hung Nô đang muốn kéo dài thời gian để âm thầm khôi phục binh lực, chẳng bằng thừa dịp này xuất binh tấn công khiến họ trở tay không kịp, không phải rất tốt sao?”
Dạ Nhai Tích lắc đầu, “Hoàng thượng nói vậy không đúng rồi! Tại hạ đã từng tới Hung Nô, hiểu được tập tính của người Hung Nô. Hung Nô thật ra là bộ tộc không cam nguyện chịu thua và có lực phản kháng rất mạnh. Nếu lúc này tấn công, bọn họ sẽ chống lại một cách ngoan cường, tuyệt đối sẽ không giơ tay đầu hàng. Đại Hán vừa mới trải qua chiến loạn bảy nước, nếu lúc này lại khai chiến sẽ khiến hao tài tốn của. Hòa thân, là cách khiến tình hình dịu lại. Nhân cơ hội này, Đại Hán cũng có thể bồi dưỡng nhân mã, chờ lúc binh cường mã tráng mới phản kích lại sẽ nắm chắc phần thắng hơn.”
Cảnh Đế thở dài một hơi, “Hung Nô nhiều lần xâm chiếm biên giới Đại Hán, trẫm đã phải nhẫn nhịn rất lâu rồi, chẳng lẽ lần này lại phải tiếp tục như vậy?”
“Hoàng thượng lại sai rồi! Đây thực ra là một phương thức để thu được lợi ích mà thôi. Biết ẩn nhẫn mới có thể tích cực trù bị lực lượng, sau đó mới có thể có cơ hội phát tích về sau. Thời vận không phải cố định, Đại Hán hiện giờ đang ở nơi đáy vực, nhưng sẽ rất nhanh có cơ bay lên trời, lúc đó mới là thời điểm chinh chiến tốt nhất.” Dạ Nhai Tích thong thả nói.
Cảnh Đế gật gật đầu, suy nghĩ một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Lời của công tử quả thực có đạo lý. Chiến loạn vừa qua, nguyên khí cả hai bên đều bị tổn thương, nếu mạo muội tấn công thực không thỏa đáng. Được, trẫm nghe lời công tử, đồng ý hòa thân. Nhưng lần này phải chọn ai đây?”
Lần này hướng tới Đại Hán đưa ra đề nghị hòa thân là Hữu hiền vương Hung Nô, con trai thứ của Thiền Vu, nhị vương tử của Hung Nô. Nghe nói ở Hung Nô, hắn chỉ có cái danh hão mà thôi, bởi vậy vị công chúa nào cũng khước từ hôn sự.
Tuy rằng nếu Cảnh Đế có ý chỉ thì các vị công chúa không thể không theo, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của mình nên Cảnh Đế cũng không đành lòng để họ phải khóc sướt mướt suốt ngày.
“Xét về tuổi tác, trong cung chỉ còn Hoa Dương công chúa là thích hợp!” Dạ Nhai Tích nghĩ một chút rồi nói.
Ánh mắt Cảnh Đế hơi tối lại, “Trẫm biết, nhưng Hoa Dương công chúa sẽ không chịu lấy một người chỉ có hư danh như vậy, hơn nữa Hoa Dương còn có họ hàng gần với hoàng hậu.”
Dạ Nhai Tích hiểu được lo lắng của Cảnh Đế nên cười khẽ, “Hoa Dương công chúa còn chưa nói gì, sao hoàng thượng lại phải lo như vậy?”
Cảnh Đế nhìn Dạ Nhai Tích hồi lâu, sau đó mới gật đầu đồng ý, “Được, vậy đem Hoa Dương công chúa gả cho nhị vương tử Vu Đan. Dạ Nhai Tích…” Ánh mắt Cảnh Đế liền chuyển thành ngưng trọng cùng nghiêm túc, “Hoa Dương công chúa tính tình nóng nảy, Hung Nô lại đường xá xa xôi, trẫm lệnh cho công tử làm tướng quân hộ tống, mang theo binh sĩ cùng nha hoàn, còn có Thanh Tụ, đều theo đi cả.”
Hai mắt Dạ Nhai Tích liền sáng lên, đương nhiên hiểu được dụng tâm của Cảnh Đế. Hơi cúi người thi lễ, Dạ Nhai Tích khẽ thốt lên những lời tận đáy lòng, “Hoàng thượng yên tâm, tại hạ sẽ hộ tống công chúa bình an tới Hung Nô!”
“Được!” Cảnh Đế hít sâu một hơi, từ long ỷ đứng lên rồi bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt Dạ Nhai Tích, hai tay đặt lên vai hắn, trầm giọng nói, “Đây là mệnh lệnh cũng là lời thỉnh cầu của trẫm, trẫm muốn lúc mình còn sống nhìn thấy Lăng Thường được bình an.”
Nhìn thấy nét thâm tình trong mắt Cảnh Đế, Dạ Nhai Tích khẽ gật đầu.
***
Đội hộ tống công chúa hòa thân ước chừng có vài ngàn người, chậm rãi xuất phát từ hoàng cung. Trước khi xuất cung, hoàng thượng, Đậu thái hậu cùng Bạc hoàng hậu đều thân chinh đi tiễn. Trong lòng ba người họ đều hiểu được, bọn họ đưa đi đâu chỉ là một vị công chúa!
Cảnh Đế ban thưởng rất nhiều đồ cưới, còn Bạc hoàng hậu cũng tặng thêm rất nhiều trang sức và y phục xa hoa. Hoa Dương công chúa thì không có lấy một chút bi thương khi phải xa nhà mà lại vô cùng cao hứng.
Lúc đoàn hộ tống ra khỏi cửa cung, Đậu thái hậu nhìn theo đám bụi đất khuất xa dần, khẽ than một tiếng, “Hoàng thượng, người cũng biết Dạ Nhai Tích đi lần này sẽ không trở lại, từ nay về sau, Đại Hán không được người của Quỷ Cốc phái hiệp trợ nữa, thật đáng tiếc!”
Cảnh Đế cũng không hề che dấu suy nghĩ, “Mẫu hậu, nhi thần chỉ không muốn những người thân tình phải xa cách nhau mà thôi.”
“Ta hiểu, hoàng thượng là người nhân từ, nhưng muốn đại sự đạt được thành tựu thì đâu thể chỉ có nhân từ là đủ?” Đậu thái hậu bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi trước.
“Nhi thần cung tiễn mẫu hậu!” Cảnh Đế tự nhiên biết lo lắng của Đậu thái hậu, nhưng vì Sở Lăng Thường, ông ta chỉ có thể nén đau từ bỏ thứ mình yêu thích mà thôi.
Bạc hoàng hậu cũng theo Đậu thái hậu rời đi, trước khi đi còn kín đáo nhìn thoáng qua Cảnh Đế, đáy mắt nổi lên nỗi đau đớn. Trái tim của hoàng đế, chưa bao giờ đặt trên người bà ta cả.
***
Loan giá rời khỏi thành Trường An, thẳng đường tới Bắc quốc.
Dạ Nhai Tích cưỡi chiến mã đi đầu, một lòng muốn thúc ngựa thẳng tiến tới Hung Nô. Cứ mỗi lần nghĩ tới Lăng Thường thì trong lòng vị sư huynh này lại như có lửa đốt.
Hoa Dương công chúa ngồi trong xe rốt cục không nén được sự bực tức liền lệnh cho nha hoàn kêu Dạ Nhai Tích ngừng lại.
Dạ Nhai Tích níu cương ngựa, quay đầu lại…
“Công chúa có gì phân phó?”
Hoa Dương công chúa sao có thể chịu được hành trình dài với đường xá ghập ghềnh như vậy. Cô ta không vui nhìn Dạ Nhai Tích, “Này, ngươi dẫn đường kiểu gì vậy? Sao lại chọn đường nhỏ mà đi như thế? Muốn ta tức điên lên sao?”
“Đường tới Hung Nô thường xuyên xuất hiện cường đạo, không đi đường nhỏ vậy chẳng lẽ công chúa muốn làm áp trại phu nhân?” Thanh âm của Dạ Nhai Tích hơi chuyển lạnh. Nữ nhân này thực đúng là phiền nhiễu, nếu không phải cô ta năm lần bảy lượt đòi nghỉ thì hiện giờ đã qua được đỉnh núi bên kia rồi.
Hoa Dương công chúa nghe xong liền nổi cáu, “Ngươi nói chuyện với ta kiểu gì vậy? Có còn quy củ hay không?”
“Cô tưởng rằng đây vẫn là Hán cung sao? Chờ gả cho nhị vương tử kia rồi, chưa chắc cô đã được làm thiếp đâu!” Thanh Tụ tiến lên gằn từng lời, nha đầu này vẫn không quen việc gọi Hoa Dương kia là công chúa.
“Ngươi…”
“Khởi hành!” Dạ Nhai Tích cũng không muốn nhiều lời với cô ta nên lập tức cất tiếng ra lệnh tiếp tục cuộc hành trình, mặc cho Hoa Dương công chúa vẫn không ngừng phàn nàn suốt dọc đường.