Nam Hoa công chúa thấy biểu cảm của Sở Lăng Thường có gì đó không ổn thì không khỏi cảm thấy lo lắng, nhẹ nhàng bước lên gọi khẽ, “Lăng Thường!”
Bàn tay nhỏ bé của Sở Lăng Thường khẽ mơn man trên bộ Hán phục như thể đang vuốt ve một khối mỹ ngọc nhưng trong lòng lại không ngừng dâng lên cảm giác đau đớn đến tê dại. Số Hán phục này thực quá mức tinh xảo, tinh xảo tới mức khiến nàng cảm thấy nhức mắt.
“Lăng Thường, thích chúng không? Vương gia biết cô thích màu trắng cho nên đã căn dặn xuống dưới. Tôi sai Xuân Mai đi khắp nơi mới tìm được thợ khéo, vị sư phụ này cũng là người Trung Nguyên đó.”
Vị sư phụ đó đâu chỉ là người Trung Nguyên, mà chắc chắn ông ta còn là người nước Sở nữa. Hán phục này tuy cũng là phục trang của người Trung Nguyên, nhưng tay nghề chế tác của từng địa phương đã không giống nhau rồi. Đối với trang phục bên trong, chỉ có người nước Sở mới sử dụng cách xếp lớp vải như vậy. Người nước Sở luôn được biết đến với tay nghề may y phục hàng đầu, mặc y phục do họ làm lên người sẽ cảm thấy thân thể thư thái như tiên nữ hạ phàm, thanh nhã thoát tục.
Sở Lăng Thường là người nước Sở, tuy rằng từ nhỏ lớn lên trên núi nhưng y phục mà nàng mặc trên người luôn là Sở phục, nay nhìn thấy Sở phục như vậy thực sự là một việc đáng châm chọc cỡ nào.
“Lăng Thường?” Nam Hoa công chúa vẫn không biết là nàng có thích hay không, lại thấy dáng vẻ trầm mặc của nàng như vậy thì thực cảm thấy lo lắng, lại lần nữa mở miệng gọi tên nàng.
Sở Lăng Thường đứng thẳng lưng, nhắm chặt hai mắt lại thế nào cũng không hoá giải được cảm giác hít thở không thông nơi ngực. Thật lâu sau, nàng mới mở mắt ra, cũng đồng thời cất tiếng, chỉ là giọng nói của nàng lúc này lại lạnh lẽo tựa băng giá.
“Công chúa, cô gả tới Hung Nô xa xôi này, rốt cục là vì cái gì?”
Nam Hoa công chúa nghe vậy thì cực kỳ sửng sốt, cả Xuân Mai, Đông Hà cũng nhìn về phía Sở Lăng Thường với ánh mắt đầy hồ nghi.
“Rốt cuộc là cô vì cái gì?” Sở Lăng Thường xoay người lại, đôi mắt sáng như đuốc nhìn thẳng Nam Hoa.
“Lăng Thường, cô sao vậy? Mục đích tôi tới Hung Nô chẳng phải cô đã biết rồi sao?” Nam Hoa tiến lên, giữ chặt cánh tay nàng, nhẹ giọng nói.
“Có thể hy sinh hạnh phúc cả đời mình vì một phi tử xảo quyệt như vậy sao? Nam Hoa, nếu thực sự đúng như vậy, cô cũng thật quá thâm tình.” Sở Lăng Thường biết Nam Hoa từng nói cô ấy đến nơi này là vì Lật phi nương nương. Nam Hoa là mật thám do Lật phi phái tới, bà ta có dã tâm ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, đương nhiên muốn an bài người của mình ở những vị trí quan trọng. Nhưng xét theo tính cách Nam Hoa, sao có thể vì một người như Lật phi mà lao tâm lao lực chứ?”
Một khắc vừa rồi, nàng mới thực sự cảm nhận được sự ẩn nhẫn của Nam Hoa công chúa đã vượt quá sự tưởng tượng của nàng. Cho dù trong lòng cô ấy thích sư huynh, nhưng dù sao ở phủ này cô ấy vẫn là một vương phi. Nay Hách Liên Ngự Thuấn lại lệnh cho cô ấy đến đây giúp rửa mặt, chải đầu cho một nữ nhân khác? Đây là một sự sỉ nhục lớn đến chừng nào chứ? Ngay cả Xuân Mai cùng Đông Hà trên nét mặt cũng lộ rõ vẻ không thể chấp nhận cùng thầm oán và không đành lòng, Nam Hoa sao có thể vẫn bình thản như vậy?
Chỉ có thể giải thích, những thứ Nam Hoa muốn không chỉ có như vậy.
Trên gương mặt Nam Hoa công chúa thoáng hiện chút xấu hổ, hơi nhíu mày rồi than nhẹ một tiếng, “Lăng Thường, tôi coi cô là tri kỷ, nhưng có một số việc không nên biết vẫn tốt hơn. Cũng như tôi sẽ không hỏi nhiều đến chuyện của cô vậy. Chúng ta là những người ở trên cùng một con thuyền, đều có cách thức xử sự của riêng mình, cứ như vậy có được không?”
“Cô thật sự nghĩ rằng hắn không biết gì sao?” Cảm giác hít thở khó nhọc của Sở Lăng Thường trong khoảnh khắc lại bùng nổ, trải qua tối qua nàng mới biết được Hách Liên Ngự Thuấn nguy hiểm chừng nào, khó dò chừng nào. Toàn thân nàng lại khẽ run lên, hướng về phía Nam Hoa cất cao giọng…
“Nếu thật sự hắn không biết gì cả thì sẽ không lệnh cho Xuân Mai cùng Đông Hà đem Hán phục tới nơi này, càng không lệnh cho cô tới giúp tôi rửa mặt, chải đầu, trang điểm. Nam Hoa, hắn là một nam nhân rất nguy hiểm, cô đấu không lại hắn đâu. Đừng nói là cô, ngay cả tâm tư của tôi hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Hiểu rõ tâm tư của tôi, vậy mà hắn chỉ cười, không nói gì hết. Vì sao chứ? Chỉ là vì hắn muốn nhục nhã chúng ta, trả thù cho nỗi nhục nhã mà chúng ta đã khiến hắn phải chịu lúc trước.”
Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, một Sở Lăng Thường vẫn đang kích động đem bộ Hán phục đang đặt trong tay ném xuống, sau đó lại nâng tay đem toàn bộ trang sức cùng y phục trên bàn gạt hết xuống sàn. Trâm cài đầu, trang sức, y phục rớt ra khắp phòng khiến Xuân Mai cùng Đông Hà sợ hãi lùi về sau mấy bước, đứng sát cạnh Nam Hoa công chúa mà vẫn không ngừng run lên.
Nam Hoa công chúa cũng sợ đến ngây người. Cho tới giờ, Nam Hoa chưa từng thấy Sở Lăng Thường buông thả tính tình như vậy, ngay cả nói chuyện lớn tiếng nàng cũng chưa từng. Vậy mà hôm nay, nàng lại phát tiết ngay trước mặt Nam Hoa, đem mọi uất ức chất chứa trong lòng trút vào chỗ Hán phục cùng đồ trang sức. Những thứ rơi vãi trên sàn còn bị nàng giận dữ xé rách nữa.
Có lẽ, trải qua chuyện tối qua, nàng đã không còn cách nào để bình tĩnh nữa.
“Nam Hoa, cô biết rõ hôm đó hắn ở trước mặt Ổ Giai cố tình làm vậy. Đối với cô, hắn chỉ cố ý đổ thêm dầu vào lửa. Cô biết rõ nếu hôm nay giúp tôi rửa mặt, chải đầu, sau này lớn nhỏ trong phủ này sẽ nhìn cô với con mắt thế nào chứ? Cô biết rõ hắn là một kẻ không có lương tâm, vì sao còn muốn nhẫn nhịn? Vì sao cô không phản kháng? Rốt cục cô muốn cái gì?” Mỗi một câu, Sở Lăng Thường cơ hồ đều như hét lên.
Xuân Mai cùng Đông Hà đã bị doạ cho sắp khóc đến nơi.
Sắc mặt Nam Hoa công chúa cũng trắng bệch, mãi lâu sau mới thận trọng đi tới trước mặt Sở Lăng Thường, nhẹ giọng cất tiếng, “Vậy còn cô? Nếu hắn là hung thủ giết hại sư phụ cô, cô sẽ thế nào? Cô sẽ giết hắn sao?”
Dường như có một chậu nước lạnh hất thẳng vào đầu Sở Lăng Thường, toàn thân nàng chỉ trong nháy mắt lạnh cứng lại.
“Lăng Thường, cô kích động như vậy rốt cục là vì tôi hay còn vì chính cô? Cô đang hỏi tôi hay đang hỏi chính lòng mình? Tôi có thể bình tĩnh đối mặt, hay chuyện cô có thể bình tĩnh đối diện với lòng mình hay không thực ra không giống nhau. Tối qua đã xảy ra chuyện gì khiến cô không thể bình tĩnh chứ? Vì cái gì mà cô lại mất đi sự tĩnh lặng vốn có?” Thanh âm của Nam Hoa cực kỳ nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến người nghe đau nhói lòng.
Toàn thân Sở Lăng Thường mềm nhũn ra, ngã sụp xuống sàn.
Đúng vậy, nàng thế này là sao chứ? Sự bình tĩnh của nàng đâu rồi? Lý trí của nàng đâu rồi? Có phải đều do mọi chuyện tối qua mà tiêu tán hết thảy hay không? Nàng tới nơi này là vì cái gì? Mục đích đơn giản như vậy, sao hoàn thành nó lại gian nan đến thế?
Bất chợt, Xuân Mai cùng Đông Hà khẽ hô nhỏ một tiếng.
Sở Lăng Thường ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm đến bóng dáng nam nhân đứng bên cửa phòng ngủ. Không biết hắn đã vào từ lúc nào, thân hình cao lớn dựa ở đó như thể đang thưởng thức một trò vui vậy.
Hắn lại đến đây sao?
Nam Hoa công chúa thấy vậy vội bước lên trước, Xuân Mai, Đông Hà cũng vội theo sau cùng hành lễ.
Chỉ có Sở Lăng Thường, giống như một đứa trẻ ngỗ nghịch, tóc tai bù xù ngồi dưới đất, ngón tay vẫn khẽ run rẩy. Lúc đối diện với ánh mắt hắn, một nỗi kinh hãi không hiểu từ đâu lại bao phủ lấy nàng.
Hách Liên Ngự Thuấn không để ý đến Nam Hoa, lập tức đi đến bên cạnh Sở Lăng Thường, nhìn đống hỗn độn rơi đầy sàn, sắc mặt vẫn không có chút thay đổi.
“Xuân Mai, còn không mau thu dọn đi?” Nam Hoa thấy tình hình không ổn, vội lên tiếng căn dặn.
Xuân Mai cũng có thể nhìn ra sự nguy hiểm tiềm ẩn trong nét mặt Hách Liên Ngự Thuấn liền vội vã tuân lệnh định tiến lên thu dọn thì lại thấy Hách Liên Ngự Thuấn nâng tay lên ra ý ngăn cản thì trong lòng lại sợ run lên nhưng vẫn phải lùi sang một bên.
Sở Lăng Thường vẫn nhìn chằm chằm hắn.
Thân hình cao lớn của hắn cùng ngồi xuống đối diện với nàng, một lúc sau mới thản nhiên lên tiếng, “Phát tiết đủ rồi sao?”