Tiếng quát chói tai thình lình vang lên cùng với tiếng bước chân rầm rập càng lúc càng gần. Đứng ở trên chiếc thang, ánh mắt Sở Lăng Thường tối sầm lại, bàn chân đạp lùi xuống phía dưới định tìm nấc để xuống chợt hẫng đi khiến cả người nàng ngã nhào xuống, phần gáy cũng suýt đập mạnh xuống nền. Nàng cố dồn hết sức xuống chân, đem thân thể mềm mại lộn một vòng, thu mình đứng nấp sau khe hở ở khu tủ thuốc. Cùng lúc đó, cửa lớn của dược phòng cũng lập tức bị bọn thị vệ đẩy ra.
Cơn gió đêm theo cửa lớn tràn vào, mang theo hương vị mùa xuân vô cùng dễ chịu.
“Ra đây!” Bọn thị vệ đồng loạt rút đao từ bên hông ra, đồng thời khắp dược phòng được thắp sáng bởi rất nhiều ánh nến khiến thanh đao sắc bén trong tay bọn thị vệ không ngừng loé lên những ánh hàn quang.
Thông qua khe hở, Sở Lăng Thường cẩn thận nhìn thoáng qua tình hình. Bỗng dưng xông tới mười mấy tên thị vệ như vậy thực khiến nàng cảm thấy nghi hoặc, không hiểu tại sao đột nhiên lại xuất hiện lắm như vậy.
Nàng cũng chưa có nhiều thời gian cân nhắc thì bọn thị vệ đã bắt đầu lục soát, có lẽ chẳng bao lâu sẽ tìm ra chỗ ẩn nấp của nàng. Dược phòng này cho dù lớn đến mấy cũng khó có chỗ để ẩn nấp. Nếu không có cơ quan hay mật thất thì nàng có thể trốn được bao lâu chứ?
Nơi đầu gối lại bắt đầu nhói đau, Sở Lăng Thường đưa tay đặt lên đó mới phát hiện vết thương lại bắt đầu chảy máu. Có lẽ do nhảy khỏi thang lúc nãy khiến miệng vết thương bị ảnh hưởng nên nàng đành phải dùng ngón cái cùng ngón trỏ ấn mạnh xuống mấy huyệt vị nơi chân để tạm thời ngăn máu đừng chảy thêm nữa.
Một tên thị vệ trong đám đã tiến gần lại chỗ cầu thang, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện ra chỗ ẩn nấp của Sở Lăng Thường. Nàng nín thở, chỉ có thể mở to đôi mắt mà nhìn tên thị vệ đang tiến lại càng lúc càng gần, gần đến mức chỉ một chút xíu nữa là phát hiện ra mình.
Ngay khi bàn tay hắn vừa đặt lên cánh cửa hậu thì bên ngoài cửa lớn của điện đột nhiên huyên náo hẳn lên. Liền sau đó, bọn thị vệ đang tản ra lục soát lập tức tụ lại một chỗ, ngay cả tên thị vệ sắp phát hiện ra Sở Lăng Thường cũng vội vàng rời đi.
Sở Lăng Thường vừa thở hắt ra thì lại nghe tiếng bọn thị vệ đồng thời vang lên, “Ty chức tham kiến vương gia!”
Luồng không khí vừa mới hít vào như bị tắc nghẹn lại, Sở Lăng Thường lấy tay đè lên ngực ngăn cho tim mình đừng đập loạn. Nàng thực không dám tin khi nhìn lại khung cảnh bên ngoài qua khe cửa, hàng lông mày thanh tú cũng vô thức chau lại, trong đôi mắt trong veo hoàn toàn in rõ hình dáng của Hách Liên Ngự Thuấn. Hách Liên Ngự Thuấn, sao hắn có thể đột ngột đến dược phòng như vậy?
Chẳng lẽ?
Một cảm giác bất an cùng sự cảnh giác cao độ lập tức nảy sinh trong lòng Sở Lăng Thường.
Quả nhiên, một âm thanh mang theo vẻ nũng nịu lập tức vang lên, “Hoàng thúc, hắn nhất định đang ở trong đó. Sao người còn chưa tin chứ? Nếu không, người tự mình vào tìm đi!”
Là tiếng của Ổ Giai!
Sở Lăng Thường chẳng còn tâm trạng để nhìn xem tình hình bên ngoài thêm nữa. Nàng vô lực dựa vào vách tường, nở nụ cười khổ tự giễu chính mình. Nàng cười bản thân mình đã quá khinh địch để lần đầu tiên trong đời rơi vào cạm bẫy của kẻ khác. Nàng có thể thong dong đối mặt với kế dụ địch của Ngô vương, thoải mái quét sạch mười vạn đại quân Hung Nô, kết quả hôm nay lại thua trong tay một nha đầu hơn mười tuổi đầu.
Những nghi vấn trong lòng cũng lập tức được sáng tỏ. Tại sao số lượng thị vệ lại đột nhiên tăng vọt lên như vậy, tại sao Hách Liên Ngự Thuấn lại đột ngột xuất hiện ở nơi này, nhất định là do Ổ Giai nói cho hắn biết.
Sở Lăng Thường ơi Sở Lăng Thường, ngươi thông minh như vậy mà lại hồ đồ nhất thời. Nàng chỉ đơn giản nghĩ Ổ Giai là một đứa nhỏ, ngoại trừ tính ghen tỵ thì không có gì đáng ngại, không ngờ cô ta còn giả bộ phối hợp với hành động của nàng, rồi tương kế tựu kế, khiến nàng rơi vào cảnh nguy hiểm.
Đây chính là cái gọi là “lòng người khó đoán”. Người ta thường chỉ để tâm phòng ngừa những người đã trưởng thành nên lại vô tình bỏ qua một đứa nhỏ tưởng chừng như rất ngây thơ.
Không khí trong dược phòng chỉ trong nháy mắt như đông cứng lại, ánh nến cũng càng lúc càng sáng hơn trước như muốn đem cả dược phòng thiêu rụi. Nhưng điều khiến Sở Lăng Thường khó chịu nhất chính là sự xuất hiện của Hách Liên Ngự Thuấn. Chỉ cần hắn nhìn thấy nàng ở nơi này, nhất định sẽ hiểu ra việc nàng muốn tra xét nguyên nhân cái chết của sư phụ Hàn Thiền Tử.
Làm sao bây giờ?
Đầu óc hoàn toàn trở nên trống rỗng, ngay cả một chút dấu hiệu vận động cũng không có, hệt như bất ngờ bị đông cứng lại vậy, một cảm giác lạnh lẽo cũng nhanh chóng lan tràn trong từng mạch máu của Sở Lăng Thường.
“Tìm được người chưa?” Giọng nói trầm ổn của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên, tuy có vẻ hờ hững nhưng lại mang theo sự uy nghiêm cực độ.
“Bẩm vương gia, không phát hiện kẻ khả nghi nào ở đây!” Thống lĩnh thị vệ cung kính đáp lời hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn chỉ “hừ” nhẹ một tiếng, đôi mắt sâu thẳm sắc bén nhanh chóng lướt khắp dược phòng một vòng, cuối cùng dừng lại ở tủ thuốc bên cạnh cầu thang, khoé môi hơi nhếch lên đầy ẩn ý...
Ổ Giai nghe vậy liền cao giọng chen vào, “Cái gì mà không có kẻ khả nghi? Hắn nhất định đang ở trong này, các ngươi còn không mau lục xét!”
Bọn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua phía Ổ Giai rồi nhìn về vẻ mặt trầm tĩnh của vương gia, không biết là nên hành động hay không mới ổn.
Ổ Giai cũng biết là có Hách Liên Ngự Thuấn ở nơi này, cô ta không thể sai khiến được đám thị vệ nên đành vươn tay ra ôm lấy cánh tay Hách Liên Ngự Thuấn, nũng nịu nói, “Hoàng thúc, người không định điều tra rõ ràng đã đi rồi sao?”
Ổ Giai đã chờ giây phút này cả đêm nay rồi. Họ Sở kia muốn liên thủ với cô ta để lừa gạt hoàng thúc? Sao cô ta có thể làm như vậy chứ? Một màn tối qua, cô ta đã nhìn rất rõ ràng, cái gã văn nhân nhu nhược kia còn dám chủ động câu dẫn hoàng thúc, cô ta nhất định phải dạy dỗ hắn cho tốt mới được, nếu không hắn sẽ không biết được sự lợi hại của bản quận chúa.
Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày, quay đầu nhìn lại phía Ổ Giai, cười khẽ, “Ngươi dám khẳng định là hắn đã xông vào đây?”
“Đương nhiên rồi! Nha hoàn đã thấy hắn lén lút vào dược phòng nên Ổ Giai mới đi nói cho hoàng thúc. Hoàng thúc từng nói bất kỳ kẻ nào cũng không được tự tiện vào dược phòng mà.” Ổ Giai ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn trước mắt với đôi mắt tràn ngập sự mê đắm.
Hách Liên Ngự Thuấn chỉ hơi nhếch môi, không tiếp tục hỏi nữa mà đẩy Ổ Giai ra, vững vàng bước lên từng bậc thang.
Trên mặt Ổ Giai tràn ngập vẻ đắc ý, ánh mắt cũng loé lên đầy mưu mô.
Ổ Giai thực có chút khẩn trương muốn thấy Sở Lăng Thường bị phát hiện. Đợi khi hoàng thúc biết hắn phạm vào quy củ, nhất định sẽ lệnh cho thị vệ phạt hắn thật nặng. Đến lúc đó, hoàng thúc sẽ không thèm để ý đến hắn nữa bởi hoàng thúc ghét nhất là người không nghe lời.
Trốn đằng sau tủ thuốc, Sở Lăng Thường cũng không dám thở mạnh tuy trong lòng nàng biết rõ mình chẳng khác nào cá đã nằm trong lưới, có trốn cũng không thoát. Nàng tự nhủ thầm, nếu để cho hắn tìm được mình thì chẳng bằng quang minh chính đại đi ra còn hơn.
Hơi thở của Hách Liên Ngự Thuấn càng lúc càng sát lại gần, gần đến nỗi nàng có thể ngửi thấy mùi xạ hương đặc trưng trên người hắn. Hít sâu một hơi, vừa muốn chủ động bước ra thì nàng lại nghe thấy hắn thản nhiên cất tiếng, “Ở đây không có người, các ngươi đi nơi khác lục soát, thấy hắn lập tức nhốt vào Cấm lâu.”
“Vâng! Ty chức lập tức dẫn người đi tra xét.” Thống lĩnh thị vệ vội vàng lĩnh mệnh rồi vung tay ra hiệu, sau đó mười mấy tên thị vệ đều trật tự lui ra ngoài.
Ổ Giai thấy vậy thì cực kỳ chấn động, trên mặt lộ rõ vẻ không dám tin, “Hoàng thúc, sao người chưa điều tra rõ đã để thị vệ đi rồi? Hắn rõ ràng là ở trong này, ở trong này mà!”