“Nếu đã khen tặng, vậy ta xin tâm lĩnh!” Hách Liên Ngự Thuấn cũng tạm gạt bỏ phiền muộn trong lòng, chủ động cầm lấy bình rượu rót đầy ly rồi uống cạn.
Y Trĩ Tà cất tiếng cười lớn, “Ta thật sự tò mò muốn biết nữ tử thế nào lại có thể khiến ngài náo loạn triều đình, ngay cả mệnh lệnh của phụ vương cũng dám cãi như vậy?”
Hách Liên Ngự Thuấn đem ly rượu đặt mạnh xuống, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại.
“Ngài nói cái gì?”
Hắn đảo loạn triều đình? Buồn cười!
Y Trĩ Tà rất hiểu tính cách của Hách Liên Ngự Thuấn, thấy hắn nheo mắt lại liền giơ tay bày ra vẻ đầu hàng, “Coi như ta chưa nói gì!” Giờ phút này, trông ông ta chẳng có chút vẻ gì là người bề trên cả.
Hách Liên Ngự Thuấn cũng không nói gì, cầm cả bình rượu lên dốc thẳng vào miệng.
“Này, này, ngài đừng có uống như vậy…” Y Trĩ Tà sao có thể để cho Hách Liên Ngự Thuấn uống một mình. Vừa nóng vội vươn người lên giật lấy bình rượu, không ngờ nhìn lại thì bình đã sớm trống rỗng.
“Ngươi…”
“Ha ha…” Hách Liên Ngự Thuấn đột nhiên cất tiếng cười lớn, nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Y Trĩ Tà thì trong lòng lại cảm thấy cực kỳ vui sướng.
“Ngươi đứng lên cho ta!” Y Trĩ Tà đứng dậy, vươn tay túm lấy vai Hách Liên Ngự Thuấn.
Hách Liên Ngự Thuấn cũng chậm rãi đứng dậy, “Sao thế? Ngài sẽ không vì rượu mà đánh tôi đấy chứ?”
Y Trĩ Tà nhìn Hách Liên Ngự Thuấn cười nhẹ, lại đưa tay vỗ vỗ vai hắn, “Yên tâm, ta sẽ không vì chút rượu đó mà trở mặt với ngươi đâu. Bởi vì ta biết rõ, rượu ở phủ đệ của ngươi mới là trân phẩm. Đi thôi, làm một chuyến tới phủ Tả hiền vương…”
“Tả Cốc Lễ vương áp giải Tả hiền vương ra khỏi thiên lao?” Hách Liên Ngự Thuấn buồn cười nhìn ông ta.
Y Trĩ Tà vòng cánh tay ôm lấy cổ Hách Liên Ngự Thuấn rồi mới trả lời, “Đi thôi, mặc kệ ngươi nói thế nào cũng được. Ta chỉ muốn tới đó uống rượu ngon, chút nguyện vọng đó không phải cũng không chịu thoả mãn ta đấy chứ?”
Lần này Hách Liên Ngự Thuấn cũng không cự tuyệt nữa mà cười nhẹ rồi cùng Y Trĩ Tà rời thiên lao.
***
Trong Cấm lâu im lặng dị thường, ngay cả chim chóc cũng ngừng hót vang.
Sở Lăng Thường lẳng lặng đứng trước cửa sổ, một thân xiêm y trắng tinh nhẹ nhàng hứng lấy ánh mặt trời. Bóng dáng nàng nhìn qua có chút cô đơn, giống như một con thuyền bị mắc cạn trong sa mạc cả ngàn năm, chỉ yên lặng chăm chú nhìn cuộc sống tang thương biến đổi, sông cạn đá mòn.
Chẳng mấy chốc sẽ đến giờ Thân nhưng nàng lại không biết mình đang chờ đợi cái gì, cũng không biết sắp đối mặt với cái gì. Nhìn chiếc bình nhỏ trong tay, ánh mắt trong veo của nàng rốt cục cũng hiện ra chút khác thường. Nàng tình nguyện rằng mình nhìn nhầm, cũng tình nguyện tối qua không bước vào dược phòng. Đáng tiếc, nàng đã vào đó.
Nàng chậm rãi chớp nhẹ đôi mắt, hàng lông mi cũng run rẩy tựa như cánh bướm xinh đẹp vương phải sương sớm, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên tia sáng lấp lánh, thật lâu…thật lâu.
***
Bên ngoài phủ đã sớm đứng đầy người, cảnh tượng giống hệt như hôm Hách Liên Ngự Thuấn về phủ. Tân Trát xem chừng đã ngóng đến dài cổ còn Ổ Giai thì lo lắng đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn thúc giục thị vệ đi nghe ngóng tình hình.
Chỉ chốc lát sau, thị vệ đã chạy về, đầy hưng phấn nói, “Quận chúa, vương gia đã về rồi!”
Ổ Giai nghe vậy thì cực kỳ mừng rỡ, không nói một lời liền hướng về phía tên thị về vừa chạy về chạy vội tới. Tân Trát nghe xong thì cũng buông lỏng được tâm trạng bất an, lại không khỏi nhớ tới lời Sở công tử nói hôm qua, trong lòng thầm cảm thấy khiếp sợ.
Quả nhiên là giờ Thân!
Trong thiên hạ sao lại có người tính chuẩn xác như vậy.
Quả thực là kỳ nhân!
Hách Liên Ngự Thuấn cùng Y Trĩ Tà vừa về tới gần phủ đã thấy Ổ Giai đứng chờ sẵn. Vừa xuống ngựa thì Ổ Giai cũng lập tức bổ nhào vào lòng hắn.
“Hoàng thúc, người rốt cục đã trở lại, Ổ Giai lo quá!” Cô ta ngẩng đầu nhìn Hách Liên Ngự Thuấn bằng con mắt tràn ngập yêu thương, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên khiến vẻ nhu tình lại tăng thêm vài phần.
“Ổ Giai, sao lại ra đây?” Hách Liên Ngự Thuấn cất tiếng hỏi, đồng thời khéo léo đem cô ta đẩy ra.
“Người ta lo cho hoàng thúc nên mới kêu thị vệ để ý tình hình bên ngoài.” Ổ Giai vẫn không chịu yên, lại lần nữa ôm hắn.
“Ha ha, xem ra trong mắt quận chúa Ổ Giai chỉ có hoàng thúc của mình thôi.” Y Trĩ Tà từ trên lưng ngựa cười lớn.
Hách Liên Ngự Thuấn lại lần nữa đem Ổ Giai đẩy ra, trầm giọng ra lệnh, “Thật là không biết lớn nhỏ, còn không tới chào!”
Ổ Giai thè lưỡi, đi đến trước mặt Y Trĩ Tà, cung kính thi lễ, “Ổ Giai tham kiến Tả Cốc Lễ vương!”
“Ay da, để ta xem nào!” Y Trĩ Tà cười nhẹ rồi nhìn Ổ Giai, “Không tồi, không tồi, mới mấy tháng không gặp đã lại trổ mã xinh đẹp, không còn là tiểu hài tử nữa rồi.”
“Ổ Giai đã sớm trưởng thành rồi mà!” Ổ Giai lại lần nữa trở về dáng vẻ nũng nịu, hướng về phía Y Trĩ Tà nổi giận bĩu môi, lại dùng khoé mắt liếc Hách Liên Ngự Thuấn đầy yêu thương. Cô ta vốn muốn lớn thật nhanh để có thể xứng đôi với hắn.
Y Trĩ Tà thấy thế lắc đầu cười cười, Hách Liên Ngự Thuấn cũng không nói gì nữa, ba người hướng về phía phủ đệ đi tới.
Bước thêm vài bước, lại thấy quản gia Tân Trát cũng đứng chờ trước cửa, bọn nô tỳ thị vệ cũng tụ lại cả đám thì không khỏi cảm thấy tò mò, Hách Liên Ngự Thuấn uy nghiêm lên tiếng, “Các ngươi làm cái gì vậy?”
Tân Trát vui sướng nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, "Vương gia, ngài rốt cục đã bình an đã trở lại, tin báo nói ngài bị nhốt vào đại lao khiến bọn nô tài sợ quá. Biết ngài có thể bình an trở về nên tất cả đều đứng đây chờ.”
Hách Liên Ngự Thuấn nghe xong không khỏi cảm thấy nghi hoặc, dường như cũng muốn hỏi lại nhưng lại kìm nén, dường như trong lòng đã ngầm đoán được vậy.
Y Trĩ Tà là người thông minh, vừa nghe đã biết trong lời của quản gia có ý tứ nên tiến lên cười hỏi, “Kỳ lạ, các ngươi làm sao biết được khi nào Tả hiền vương sẽ về phủ? Bình an về phủ? Không phải ngày nào cũng đứng đây chờ đấy chứ?”
“A, nô tài tham kiến Tả Cốc Lễ vương. Bẩm vương gia, là Sở công tử…”
“Tân Trát…” Hách Liên Ngự Thuấn không đợi quản gia nói xong đã trầm giọng ra lệnh, “Lập tức chuẩn bị rượu ngon cùng mỹ thực, bản vương muốn cùng Tả Cốc Lễ vương uống thật thoải mái.”
“Vâng, vâng, nô tài lập tức chuẩn bị.” Tân Trát mơ hồ cảm thấy mình đã nói điều gì sai liền vội vàng cười làm lành rồi quay đi, phân phó bọn hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị.
Ổ Giai vẫn quấn lấy Hách Liên Ngự Thuấn không chịu rời đi, sau đó còn khoác lấy cánh tay hắn rất chặt.
Y Trĩ Tà kín đáo đánh giá Hách Liên Ngự Thuấn một hồi rồi cười nhẹ , "Sở công tử là người phương nào vậy?”
Không đợi Hách Liên Ngự Thuấn trả lời, Ổ Giai đã chen vào, “Không phải là tên tù binh sao, thường ngày còn rất giỏi làm bộ làm tịch. Hừ!”
“Ổ Giai, về phòng đi!” Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn hơi trầm xuống.
“Hoàng thúc…” Ổ Giai uỷ khuất nhìn hắn, không hiểu vì sao thanh âm của hắn lại đột ngột lạnh lùng như vậy.
Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn lộ rõ ý cảnh cáo khiến cô ta sợ đến nỗi không dám nói gì nữa, vội ba chân bốn cẳng chạy biến.
“Tả Cốc Lễ vương, mời!” Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn cũng biến đổi rất nhanh chóng, lúc nhìn về phía Y Trĩ Tà thì đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng hờ hững thường ngày.
Y Trĩ Tà cười nhẹ, đem sự biến hoá nơi nét mặt của Hách Liên Ngự Thuấn ghi tạc trong lòng rồi theo hắn bước vào trong.