Dưỡng Tâm điện nằm ở phía đông nam của cung Vị Ương, trên mái được trạm chổ những con thú cực kỳ sống động. Cánh cửa lớn của điện được chạm khắc hình các vị thần còn khuôn viên thì trồng vô số loài kỳ hoa dị thảo. Các bức tường của điện được xây bằng đá trắng, lầu các cao vút như mây, hành lang uốn lượn cực kỳ hài hòa với khung cảnh. Tuy vậy, nơi này lại không có vẻ xa hoa đài các mà nghiêng về sự thanh nhã khiến tâm thần an ổn.
Sở Lăng Thường vẫn lẳng lặng đi theo Dạ Nhai Tích. Vừa rảo bước tiến vào khuôn viên của điện đã thấy hai con hạc đang bay lượn trên không kêu lên vui mừng, xem ra chúng đang rất cao hứng. Chỗ hạc nhi đậu xuống là một bãi cỏ, bên cạnh một vị lão giả. Thấy bóng dáng Sở Lăng Thường, vị lão giả liền cất tiếng cười lớn, “Thường nhi, thời gian qua vất vả cho con rồi!”
Vị lão giả này trông cực kỳ tráng kiện, bước chân vững vàng, trong tay cầm một cây phất trần màu trắng, trên người khoác một trường bào cũng màu trắng. Chòm râu thật dài của ông theo tiếng cười khẽ rung động, ánh nắng mặt trời chiếu qua thân ảnh của ông như tạo thành một vầng sáng chói lóa, trông hệt như thần tiên từ trên trời giáng xuống.
“Sư phụ…” Sở Lăng Thường cũng vô cùng vui mừng, bước nhanh lên trước, quỳ trên một phiến đá ngay gần đó, giọng nói dịu dàng mang theo vài phần áy náy, “Đồ nhi đã khiến sư phụ cùng sư huynh phải lo lắng rồi!”
Người của Quỷ Cốc phái tuy rằng đều có liên hệ cùng quân vương các đời nhưng Sở Lăng Thường cũng biết sư phụ Hàn Thiền Tử của mình đã sớm không màng thế sự. Lúc này sư phụ có thể tự mình nhập cung, nhất định là do tính ra nàng gặp phải kiếp nạn.
“Thường nhi, mau đứng lên!” Hàn Thiền Tử thấy vậy liền đỡ nàng dậy, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng tràn ngập sự vui vẻ cùng hiền hòa, thấy nàng vẫn bình an như trước liền gật đầu, “Theo sư phụ vào trong đã!”
Sở Lăng Thường khẽ gật đầu, cùng Dạ Nhai Tích đi theo vào Dưỡng Tâm điện.
Trong Dưỡng Tâm điện đặt một lò đốt hương cao chừng bốn thước, từ trong đó tỏa ra những làn khói nhẹ, có công dụng an thần rất hữu hiệu. Phía tây nam của lò đốt hương có một cái bàn dài màu xanh ngọc, trên đó có mấy thẻ tre, trên mặt thẻ là chữ “Mệnh” được viết cực kỳ rõ ràng.
Nơi này không có cung nữ hầu hạ, xem ra là đã bị Hàn Thiền Tử đuổi đi rồi. Sở Lăng Thường tự mình chuẩn bị trà hảo hạng, mùi trà thơm ngát phiêu đãng bay tới tận bên ngoài khung cửa sổ. Nàng nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bên cạnh Hàn Thiền Tử cùng Dạ Nhai Tích rồi mới khẽ lên tiếng, “Sư phụ, sư huynh hẳn đã gặp qua hoàng thượng cùng thái hậu nương nương rồi. Đồ nhi một lòng muốn rời khỏi hoàng cung nhưng lại hữu tâm vô lực. Hoàng thường chần chừ không chịu xuất binh, đồ nhi cũng không còn cách nào nữa.”
“Thường nhi, huynh cùng sư phụ trở lại sơn cốc liền biết được chuyện này. Sư phụ tính ra muội sẽ phải chịu một nạn kiếp nên mới nhất định vào cung.” Dạ Nhai Tích nhẹ giọng nói.
“Đồ nhi đa tạ sư phụ!” Từ tận đáy lòng Sở Lăng Thường dâng tràn cảm động.
Hàn Thiền Tử khẽ nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống rồi vỗ nhẹ bàn tay nàng, thanh âm trầm ổn mang hàm ý trấn an thong thả vang lên, “Thường nhi, con cũng biết mệnh là do trời định, nhưng trong lòng mỗi người đều không ngừng muốn tìm hiểu vận mệnh của mình, con nghĩ thế nào về chuyện đó?”
“Thưa sư phụ, số mạng tự có thiên cơ của nó, mọi sự trên thế gian dù là có ở trong tình trạng thấp thỏm lo âu, tai hoạ ngập đầu hay bình an vô sự đều đã định từ sớm. Biến cố cũng được, vững vàng cũng thế, đều phải thuận theo tự nhiên, thiên địa có bốn mùa xuân hạ thu đông, con người cũng vậy, tình thế phát triển đến một mức nào đó nhất định có cơ chuyển biến, tất có kỳ ngộ, gặp được kỳ ngộ là lúc phải hết sức phát huy sở trường, cho nên chúng ta phải cố hết sức để tận dụng được cơ hội đó, vậy mới là thuận theo chi đạo.” Sở Lăng Thường nhẹ nhàng đáp.
“Không sai!” Hàn Thiền Tử gật đầu cười, đáy mắt lộ rõ vẻ hài lòng, “Thế nhân cũng biết phải thuận theo thiên mệnh, nhưng đạo lý thâm thúy đó có mấy người có thể hiểu được thấu đáo. Thế nhân cho rằng, thuận theo thiên mệnh là chuyện không nên. Đáng tiếc bọn họ không biết rằng, cuộc sống vui vẻ thoải mái mới thực sự là đạo lý của thiên mệnh. Khi kỳ ngộ đến phải biết phát huy sở trường của mình, đem sở học của mình thi triển. Kỳ ngộ chưa tới, phải cố gắng tích lũy sở học, phải biết rằng, phải có sự chuẩn bị tốt mới có thể phát triển sau này, đây mới là thuận theo thiên mệnh. Về điểm này, sư huynh của con đã làm rất tốt.”
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cúi đầu, “Sư phụ dạy rất phải, đồ nhi sẽ ghi nhớ trong lòng.”
“Ngày ta ôm con về sơn cốc năm xưa, ta đã biết con có tư chất thông tuệ, sau này sẽ có ngày phát lộ. Mười sáu năm qua, con đã am hiểu sâu sắc đạo của Quỷ Cốc, nay vì bình định loạn bảy nước mà xuống núi. Sư phụ cũng biết, về sau con cũng không thuộc về nơi sơn cốc nữa.”