Dưới ánh trăng cùng bầu trời tràn ngập cánh hoa đào lất phất bay, một đôi nam nữ đồng thời quỳ xuống bên cạnh nhau, mười ngón tay đan vào nhau rất chặt, nam thì anh tuấn bất phàm, nữ thì xinh đẹp tựa tranh vẽ.
“Có trời đất cùng ánh trăng, rừng hoa đào làm chứng, Hách Liên Ngự Thuấn hôm nay nguyện cưới Sở Lăng Thường làm thê tử, tuy không cùng sinh nhưng nguyện được cùng chết một ngày, muôn đời muôn kiếp sẽ luôn sống chết có nhau, cho dù đất trời hòa làm một, nước sông cạn kiệt cũng không thể chia tách.”
Ánh mắt của hắn cực kỳ nghiêm túc, trên môi cũng in đậm nụ cười rạng ngời, từng câu từng chữ như phát ra từ trong tâm khảm, như đá tảng nặng nề đè xuống khiến hô hấp của Sở Lăng Thường trở nên có chút gấp gáp. Hắn nhìn nàng, trong mắt tràn ngập thâm tình.
Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, chậm rãi giơ ba ngón tay lên, hướng về phía trời đất cùng ánh trăng êm dịu nói, “Có trời đất cùng ánh trăng, rừng hoa đào làm chứng, Sở Lăng Thường hôm nay nguyện gả cho Hách Liên Ngự Thuấn, không cầu cùng sinh, nhưng mong được cùng chết một ngày, muôn đời muôn kiếp sẽ luôn sống chết có nhau, mãi mãi yêu thuơng hoà hợp.”
Trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn cũng dâng tràn sự cảm động.
Hai người họ cùng đồng thời quỳ lạy, tương thông về cả tâm ý.
Giờ khắc này, nội tâm của Hách Liên Ngự Thuấn cũng dâng tràn những cảm giác phấn khích hơn bao giờ hết, còn Sở Lăng Thường lại cảm nhận được sự an toàn chưa từng có bao giờ.
Giang sơn, vinh hoa phú quý vào thời khắc này cũng hóa thành hư không…
Giữa trời đất, chỉ còn có hắn và nàng khăng khít không rời, còn có cánh hoa đào bay rợp trời như muốn chứng kiến thâm tình sâu nặng của hai người họ.
***
So với sự biến đổi trong mối quan hệ giữa Hách Liên Ngự Thuấn và Sở Lăng Thường, quan hệ giữa Dạ Nhai Tích và Nam Hoa công chúa dường như lại có chút bế tắc.
Nam Hoa thực sự kinh hãi khi nghe Dạ Nhai Tích nói mấy lời đó, đôi mắt cũng mở to, hồi lâu sau cánh môi mới khẽ run rẩy.
Dạ Nhai Tích nhìn cô, phản ứng của Nam Hoa thực sự làm tim Dạ Nhai Tích đau nhói. Một cảm giác đau đớn chưa từng có tràn ngập trong lòng khiến giọng nói càng trở nên trầm trầm chua xót, “Nàng có muốn nghe một câu chuyện cũ liên quan tới hồ tình nhân này không?”
Nam Hoa khó nhọc ổn định lại hơi thở, nhẹ nhàng gật đầu.
Dạ Nhai Tích than nhẹ một tiếng, hất vạt trường bào sang bên rồi ngồi xuống đất, không chút câu nệ tiểu tiết, ánh mắt cũng hướng tới nơi xa xăm vô định, nhìn về phía chân trời nơi những tia nắng cuối cùng đang bị bóng tối nuốt dần.
“Có một nữ tử, từ lúc sinh ra đã cực kỳ yêu hoa phù dung. Một nam nhân đem lòng yêu thương nữ tử đó sâu nặng nên đã đưa nàng ấy về Hung Nô, còn vì nữ tử ấy mà bỏ không ít tâm sức. Nam nhân đó cố gắng tìm một vùng đất khí hậu tốt để có thể cùng nữ tử đó vui vầy bên nhau, cuối cùng người đó cũng tìm được chỗ này. Chỉ tiếc, khí hậu Hung Nô vốn lạnh, không thích hợp để trồng hoa phù dung. Nữ tử kia sau khi biết chuyện thì cực kỳ cảm động, khuyên nam nhân kia không cần làm như vậy, chỉ cần hai người họ yêu thương nhau thật lòng thì đã hơn tất cả mọi thứ trên đời này rồi.” Ngữ khí của Dạ Nhai Tích khi kể câu chuyện này nhẹ bỗng, tuy là kể câu chuyện xưa nhưng lại khiến lòng Nam Hoa nhói đau.
Bị câu chuyện xưa cũ cuốn hút, Nam Hoa cũng ngồi xuống bên cạnh Dạ Nhai Tích, mặc cho làn gió nhẹ khẽ mơn man mái tóc dài của mình. Ánh sáng nơi cuối chân trời cũng dần lu mờ, mà Nam Hoa cũng không chút lo lắng về chuyện sẽ trở về muộn. Trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn chỉ có Sở Lăng Thường, đương nhiên sẽ để mặc cô tùy ý đi lại, đây chính là điều khiến Nam Hoa cảm thấy thoải mái nhất.
“Nàng có tin rằng trời cao cũng biết ghen tỵ hay không?” Dạ Nhai Tích quay đầu nhìn về phía Nam Hoa, khẽ cất tiếng hỏi.
Nam Hoa có chút không hiểu ý của Dạ Nhai Tích.
Dạ Nhai Tích lại quay đầu nhìn về phương xa, “Ta tin rằng trời cao cũng biết ghen tỵ, cho nên mới khiến cho hai người yêu nhau phải trải qua bao nhiêu khó khăn. Nam nhân kia cả đời quyền quý, cả đời kiêu hùng, vốn tưởng rằng giai nhân anh hùng sẽ thành một đôi, nhưng rốt cục cũng bị trời cao chia rẽ.” Dừng lời một chút, Dạ Nhai Tích lại nói tiếp, “Tới Hung Nô không được mấy năm, nữ nhân kia mắc trọng bệnh, lúc đó nam nhân kia mặc dù quyền cao chức trọng nhưng cũng chẳng thể nào chống lại sự an bài của ông trời. Sau khi nữ tử kia qua đời, nam nhân đó không còn hồng nhan làm bạn nên mới ở nơi này trồng những cây hoa trắng kia. Bởi nơi này chẳng thể nào trồng được hoa phù dung cho nên người đó dùng những bông hoa này để thay thế, để làm bạn với nữ tử đó.”
“Cho nên, nơi này từ đó được gọi là hồ tình nhân?” Nam Hoa công chúa thấp giọng hỏi.
Một câu chuyện tình đẹp như vậy, giang sơn mỹ nhân, cuối cùng cũng không thể lưỡng toàn.
Dạ Nhai Tích khẽ gật đầu, “Ta cũng chỉ nghe dân bản địa nơi này kể lại truyền thuyết đó, nam nhân kia sau khi mất đi nữ tử mà mình yêu nhất liền coi nơi này là hồ tình nhân, cả đời ông ta cũng chỉ canh cánh nơi này.”
“Nhưng hết thảy đều sẽ thành mây khói mà thôi, nam nhân trong thiên hạ tất cả đều bạc tình như nhau. Nếu nam nhân kia không đặt nhiều tâm tư vào việc tranh giành quyền lực cùng vinh hoa phú quý thì bệnh của nữ tử đó sao lại không trị được chứ? Bệnh đã đến thời kỳ cuối không phải tự nhiên mà thành được.” Nam Hoa công chúa có chút không đồng tình.
Ánh mắt Dạ Nhai Tích có chút ảm đạm, “Có lẽ con người vốn quá cố chấp, họ không hiểu biết, không biết quý trọng người bên cạnh mình.” Dạ Nhai Tích lại nhìn về phía Nam Hoa, “Linh nhi, rốt cuộc nàng có nỗi khổ tâm gì, ta thực sự muốn biết?”
Nam Hoa công chúa khẽ chớp mắt, đứng dậy, sắc mặt từ nhu tình chuyển thành bình thản, “Dạ công tử, thời gian không còn sớm nữa, ta phải trở về phủ rồi.”
“Nếu ta đoán không sai, tối nay chính là hôn lễ của Hách Liên Ngự Thuấn cùng Lăng Thường. Thông minh như nàng, không thể không biết chuyện đó.” Dạ Nhai Tích ở phía sau Nam Hoa chậm rãi lên tiếng, lại thấy bàn tay đang níu cương ngựa của cô hơi dừng lại thì tiếp tục cất lời, “Lăng Thường mất tích có liên quan tới Hách Liên Ngự Thuấn, hôm nay chướng ngại đã diệt trừ, hắn đương nhiên sẽ thả Lăng Thường, tuy rằng ta không cách nào phán đoán tâm tư của hắn đối với Lăng Thường là thực hay giả, nhưng tóm lại, xét theo tính cách của hắn, nhất định sẽ chọn tối nay để thành thân.”
Nam Hoa công chúa vẫn quay lưng về phía Dạ Nhai Tích, nhẹ giọng nói, “Người của Quỷ Cốc phái quả nhiên lợi hại!”
“Một người tính cách như hắn tuyệt đối sẽ có hành động như vậy. Cũng như ta biết nàng không phải người ham vinh hoa phú quý.” Dạ Nhai Tích chậm rãi tiến lại gần Nam Hoa, cho đến sát sau lưng cô thì dừng lại.
“Dạ công tử đã hiểu lầm rồi, Nam Hoa không tốt như tưởng tượng của công tử.” Nam Hoa công chúa có chút hoảng hốt, đưa tay muốn kéo dây cương rời đi.
Từ phía sau, Dạ Nhai Tích vươn tay ra, trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang kéo dây cương của Nam Hoa, cánh tay kia thuận thế ôm lấy cô, “Nếu nàng đã quyết định ra đi, vậy được, ta muốn hỏi nàng, cái tên Hách Liên Dung này, nàng hẳn đã sớm nghe quen rồi chứ?”
Nam Hoa công chúa sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn Dạ Nhai Tích, “Huynh…làm sao biết Dung nương?”
“Rất đơn giản, hồ tình nhân này là nơi khi Dung nương còn sống thích tới nhất.” Dạ Nhai Tích nhìn Nam Hoa, trong mắt chứa chan tình cảm.
Nam Hoa lúc này mới chợt hiểu, có chút khó tin nhìn Dạ Nhai Tích, “Huynh vừa mới kể chuyện xưa của Dung nương?”
“Chính là chuyện của Dung nương. Câu chuyện đó không được người ta ghi chép lại cho nên đây là lần đầu tiên nàng nghe được.” Dạ Nhai Tích lập tức trả lời câu hỏi của Nam Hoa.
Nam Hoa công chúa bước lùi về sau mấy bước, thì ra Dạ Nhai Tích đã có sự chuẩn bị mới đưa cô tới nơi này.
“Nếu nàng biết Dung nương, thì nên biết nam nhân cũng nữ tử trong câu chuyện xưa kia chính là Dung nương cùng đương kim Thiền Vu Quân Thần.” Dạ Nhai Tích chậm rãi nhấn mạnh từng lời.
Trái tim Nam Hoa chợt thắt lại, ánh mắt thoáng hiện lên chút bối rối, “Ta không hiểu ý của huynh!”
Dạ Nhai Tích than nhẹ một tiếng, sau đó kéo Nam Hoa vào trong ngực, vẻ mặt thoáng có chút tịch mịch, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Nam Hoa lên, dịu dàng nói.
“Ta chỉ không muốn thấy nữ tử trong lòng mình lại trở thành thế thân cho người khác.”
Toàn thân Nam Hoa chợt run lên, vừa muốn mở miệng thì Dạ Nhai Tích đã cúi đầu xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn triền miên…