Khoảnh khắc mà khăn hỉ được lật ra cũng là lúc tân nương thống khổ thổ ra một búng máu, màu máu đỏ sẫm thấm đẫm nền đá trên đại điện khiến tất cả mọi người đều kinh hoàng.
Thiền Vu trừng lớn hai mắt, nhìn bình rượu cùng mấy chiếc chén trên bàn bên cạnh mình, khóe môi cũng hơi giật giật. Bình rượu này vốn là dành cho ông ta, mà trong rượu lại có độc!
Nam Hoa công chúa cùng Hoa Dương công chúa lúc này đều có biểu hiện giống hệt nhau, đó là sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
Vu Đan thì đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, nhưng trong lòng không khỏi âm thầm kinh sợ. Hắn không ngờ rằng tâm tư của Hữu Cốc Lễ vương lại thâm sâu đến vậy. Vốn hắn cho rằng sẽ hạ độc trong chén rượu của Nam Hoa công chúa, không ngờ tới cuối cùng lại thành cái chén ở trước mặt Thiền Vu.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì hắn lại cảm thấy có chút kinh ngạc bởi Y Kha làm sao biết được Hoa Dương công chúa sẽ tiến lên giành lấy ly rượu kia chứ? Đây thực sự là một độc chiêu quá hiểm. Một khi Hoa Dương công chúa không có hành động gì, như vậy chén rượu độc kia….
Nghĩ đến đây, trái tim Vu Đan như ngừng lại mấy nhịp, vậy người trúng độc sẽ không phải Sở Lăng Thường mà là Thiền Vu…
Càng nghĩ, Vu Đan lại càng cảm thấy sợ hãi đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra đầy người.
Không thể nào…
Độc dược được hạ trong chén của Thiền Vu, Hoa Dương chẳng qua vô tình được ban cho chén rượu đó mà thôi. Như vậy là có kẻ muốn độc hại Thiền Vu. Nhưng kẻ đó rốt cuộc là ai?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Vu Đan lại hiện rõ sự khẩn trương.
Dạ Nhai Tích thấy vậy cũng cực kỳ sửng sốt, liền đó đứng bật dậy định tiến lên…
“Bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến lên!” Hách Liên Ngự Thuấn lạnh lùng gầm lên từ trong cổ họng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào từng mảng lớn máu đỏ thẫm đang từ từ chảy xuống các bậc thang của đại điện. Bởi tân nương vẫn cúi đầu nên mọi người trên điện đều không thấy rõ dung mạo, mà người dưới điện lại càng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Lăng Thường, Lăng Thường…” Tiếng gọi đầy thống khổ của Hách Liên Ngự Thuấn vang vọng cả đại điện.
Dạ Nhai Tích đứng ở một bên không có động tĩnh gì nữa mà ánh mắt chỉ lơ đãng quét qua gương mặt Nam Hoa công chúa, thấy ánh mắt cô cực kỳ an tĩnh thì không khỏi nảy sinh nghi ngờ. Nam Hoa cùng Lăng Thường vẫn có tình cảm rất tốt, tại sao thấy Lăng Thường xảy ra chuyện, cô ấy không có lấy một chút ưu thương nào?
“Ngươi…” Tân nương khẽ phát ra âm thanh cực kỳ yếu ớt.
Hách Liên Ngự Thuấn lại dùng thân thể cao lớn của mình che đi gương mặt tân nương, cũng che khuất luôn tầm nhìn của mọi người trên đại điện. Giọng nói vừa rồi của hắn cực kỳ bi thương, bi thương đến mức có thể khiến đàn chim đang bay trên trời cũng phải giật mình cảm động, khiến cho hoa cỏ cũng phải tiều tụy héo tàn, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía tân nương lại cực kỳ u tối cùng lạnh lẽo hệt như một tảng băng khiến người ta sợ hãi không dám chạm tới. Hắn đưa tay nâng đầu tân nương ôm vào trong ngực, để người ngoài nhìn vào thấy hắn đau lòng đến nhường nào nhưng đôi môi mỏng lại cực kỳ khéo léo kề sát vành tai tân nương đang vùi trong ngực mình kia, khẽ thì thầm những lời vô cùng tàn nhẫn…
“Bản vương hận nhất trên đời này là kẻ dám uy hiếp người của bản vương. Ngươi chết cũng nên chết cho rõ ràng. An nghỉ đi, Đề Nhã!”
Toàn thân Đề Nhã chợt co rút lại, giật giật vài cái lại phun ra một búng máu tươi rồi chết ngay lập tức.
“Lăng Thường…” Gương mặt cương nghị của Hách Liên Ngự Thuấn tràn ngập sự thống khổ, thân thể cao lớn cũng khéo léo dịch sang một chút khiến cho người trên đại điện có thể nhìn thấy tân nương rõ ràng hơn. Rồi sau đó, bàn tay hắn nâng lên kéo bỏ hoàn toàn khăn hỉ trên gương mặt tân nương khiến tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ ràng hơn. Người đầu tiên kêu lên đầy sợ hãi là Hoa Dương công chúa, sau đó Thiền Vu cũng trừng lớn hai mắt.
“Thế này…thế này là sao?” Hách Liên Ngự Thuấn đứng bật dậy, gương mặt vốn bi thương đã sớm chuyển thành kinh ngạc, ngay sau đó gầm lên đầy giận dữ, “Tại sao lại thành Đề Nhã quận chúa?”
Những lời của hắn vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh hoàng tới cực điểm.
Người đầu tiên xông lên đại điện chính là phụ thân của Đề Nhã - Khách Tra, sau đó là tổ phụ của cô ta - Trâu Luân. Thấy người đã chết nằm trên sàn điện chính là Đề Nhã thì kinh ngạc đến ngây người. Cả hai đều đờ ra giống như bị sét đánh, Trâu Luân thì giống như một chiếc lá cuối thu run lẩy bẩy, thiếu chút nữa cả người cũng đứng không vững mà ngã lăn ra, ngay sau đó là tiếng khóc đến khản cả giọng của mẫu thân Đề Nhã.
Bà ta nhào tới trước mặt Đề Nhã, điên cuồng lay thi thể cô ta, hy vọng cô ta có thể tỉnh lại nhìn mình một cái, nhưng Đề Nhã đã sớm đứt hơi bỏ mạng, ngay cả ngự y chạy tới nhìn qua cũng chỉ có thể thở dài.
Khách Tra vẫn đứng yên tại chỗ, hai nắm tay siết chặt lại, tuy đang cố hết sức đè nén bi thương cực độ nhưng trong đôi mắt đã sớm mờ mịt màn sương.
Khớp xương nắm tay của Hách Liên Ngự Thuấn cũng kêu lên răng rắc, khi Trâu Luân cùng Khách Tra chưa kịp có phản ứng, hắn liền đem nha hoàn bên cạnh tân nương kéo qua, lạnh lùng gầm lên.
“Rốt cục là có chuyện gì? Tại sao Đề Nhã lại mặc hỉ bào xuất hiện ở đây? Lăng Thường đâu? Lăng Thường đâu?”
“Vương gia…” Tiểu nha hoàn bị hắn dọa cho sợ run, vội quỳ sụp xuống sàn, sắc mặt xám lại như tro, đôi môi cũng không ngừng run rẩy, ngay cả lời nói cũng lắp bắp không nên câu, “Nô tỳ…nô tỳ thực không biết là quận chúa…nô tỳ….nô tỳ chẳng qua chỉ đi theo mà thôi….nô tỳ cũng không biết Sở cô nương đã đi đâu rồi. Xin vương gia khai ân, nô….nô tỳ…thật không biết đã xảy ra chuyện gì!”
“Tả hiền vương!” Khách Tra thật vất vả mới ngăn chặn được nỗi bi thương trong lòng, tay run run, ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, “Chuyện này, ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích. Nữ nhi của ta tại sao lại chạy đến kiệu hoa của ngươi?”
Hách Liên Ngự Thuấn cũng cực kỳ phiền não vung tay vỗ mạnh vào cạnh bàn một cái, chỉ thấy “rầm” một tiếng rồi cái bàn vỡ ra thành mấy mảnh đủ để thấy nội lực của hắn thâm hậu đến chừng nào. Tất cả mọi người đều giật mình quay sang nhìn hắn.
“Khách Tra, bản vương cũng muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì!”
Đám người Hữu Cốc Lễ vương cũng đi lên, thấy một màn kia thì sắc mặt cực kỳ khó coi, nhất là Y Kha. Hắn quay qua nhìn nhị vương tử, trên mặt lộ rõ vẻ không hiểu vì sao cô dâu lại đột ngột biến thành Đề Nhã. Đề Nhã bị độc hại? Thứ Đề Nhã uống chính là chén rượu của Thiền Vu. Tâm tình của Y Kha lại run lên. Không đúng! Trong này nhất định có vấn đề. Là có người muốn độc hại Thiền Vu? Như vậy ngoài bọn họ ra còn có người khác muốn độc hại Sở Lăng Thường, hoặc là có người muốn độc hại Đề Nhã?
Trong lòng Y Kha cũng chợt rõ ràng, bọn họ hạ độc trong chén của Nam Hoa công chúa, hết thảy đều là do Hoa Dương công chúa đột nhiên quấy rối làm đảo loạn kế hoạch…
Hàng lông mày của Y Kha chau lại, âm thầm quan sát sắc mặt xanh mét của Hách Liên Ngự Thuấn.
Trên đại điện hoàn toàn rơi vào cảnh hỗn loạn, duy chỉ có hai người vẫn giữ được sự an tĩnh, một là Nam Hoa công chúa, một người khác chính là Dạ Nhai Tích. Lẳng lặng nhìn một màn trước mắt này, não bộ Dạ Nhai Tích lại nhang chóng phân tích, Lăng Thường rốt cục đã đi đâu? Đề Nhã sao lại mặc hỉ bào trên người? Ngước mắt nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, rồi lại âm thầm quan sát vẻ mặt của bọn Vu Đan, dường như Dạ Nhai Tích cũng hiểu ra điều gì đó.
Ánh mắt của Nam Hoa cũng đặt trên người Dạ Nhai Tích, cô biết dựa vào sự tỉnh táo cùng thông tuệ của mình, Dạ Nhai Tích sẽ rất nhanh chóng đoán ra đại thể tình hình. Chỉ là cô cũng là hung thủ gián tiếp, không biết Dạ Nhai Tích có đoán ra không?
“Tiện nhân, ta giết ngươi, đền mạng cho con gái ta!” Khách Tra thấy Hách Liên Ngự Thuấn cũng không biết tình hình, tức giận lao về phía Hoa Dương công chúa, rút lấy một thanh trường đao của thị vệ gần đó đâm về hướng cô ta.