Túi gấm được mở ra, từng hàng chữ uyển chuyển như dòng nước thanh khiết nhẹ nhàng lưu chuyển hiện ra nhưng nội dung bên trong đó lại khiến cho Cảnh Đế cực kỳ kinh hãi, nơi ngực cũng dâng lên một nỗi đau đớn mơ hồ.
“Hoàng thượng…”
Đậu Anh thấy vậy vội bước lên phía trước, cùng Châu Á Phu đỡ lấy Cảnh Đế.
“Dạ Nhai Tích có biết chuyện này không?” Hồi lâu sau Cảnh Đế mới mở miệng hỏi, đem thư của Sở Lăng Thường cất lại cẩn thận trong túi gấm hệt như một món trân bảo.
“Bẩm hoàng thượng, ty chức lập tức trở về Trường An là tới yết kiến hoàng thượng ngay, Dạ quân sư cũng chưa được thấy bức thư này.” Đậu Anh vội đáp lời.
“Trẫm sẽ tự mình giao thư này cho Dạ Nhai Tích.” Cảnh Đế khẽ nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ cùng thanh âm dịu dàng của Sở Lăng Thường. Chuyện này ông ta nhất định phải xử lý thận trọng mới được.
Ông ta cần phải suy nghĩ nên dùng cách nào để nói ra sự thực này với Dạ Nhai Tích…
***
Càng tới gần Bắc quốc, thời tiết càng lạnh thêm, ánh sáng mặt trời cũng dần yếu đi cho đến khi chỉ còn lại một vệt sáng mỏng chiếu trên đường.
Cả người Sở Lăng Thường đều bị bắt ép dựa vào trong ngực của nam nhân đằng sau, mỗi lần nàng thoáng khôi phục chút sức lực, vừa muốn bài xích nhích người về trước thì lại rất nhanh chóng bị bàn tay to lớn của hắn kéo ngược trở về.
Sau lưng nàng là vòm ngực rộng, vạm vỡ mang theo mùi xạ hương đặc trưng cùng hơi thở nam nhân đầy nóng bỏng. Thấy nàng muốn tránh thoát, trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn lóe lên một tia không vui, vòng tay của hắn lại siết lại kéo nàng ôm ghì vào trong ngực, cũng đồng thời giục ngựa một tiếng khiến cho chiến mã lại tăng tốc thêm vài phần.
“Hự…” Ngồi trên lưng ngựa đột ngột bị xóc nảy ảnh hưởng đến miệng vết thương của Sở Lăng Thường khiến nàng không nhịn được kêu lên đau đớn. Nhưng như vậy cũng còn may, ít ra nàng cũng còn cảm nhận được nỗi đau.
Phía sau, một tiếng cười nhẹ bật ra từ trong yết hầu của Hách Liên Ngự Thuấn, tia u ám trong mắt hắn cũng lặng lẽ tan đi, cánh tay duỗi ra đem hai bàn tay nhỏ bé đang túm lấy dây cương của nàng nắm lấy, lại cẩn thận tránh đụng đến chỗ vết thương ở cổ tay.
“Cậy mạnh sẽ chỉ làm tổn thương bản thân mà thôi!” Tiếng nói trầm thấp vang lên từ phía trên đỉnh đầu nàng, mà cánh tay kia của hắn cùng hoàn toàn vòng qua eo nàng, cúi đầu ra lệnh, “Mau dựa vào bản vương!”
Bàn tay nhỏ nhắn níu lấy dây cương rốt cục cũng chậm rãi buông lỏng, để mặc cho hắn tùy ý nắm lấy đặt trong lòng bàn tay to của mình. Bàn tay có chút thô ráp của hắn cọ xát khiến da thịt mềm mại của nàng không khỏi dâng lên một hồi đau đớn nhưng lại mang theo sự vững vàng cùng ấm áp. Nàng rốt cục cũng không còn khí lực, chỉ có thể mặc cho hắn ôm, ôm thật chặt, thân thể mềm mại hoàn toàn buông thả dựa vào lồng ngực rộng lớn, tiếng nói trầm trầm mạnh mẽ của hắn vang lên lúc trầm lúc bổng khiến nàng cảm thấy có chút hỗn loạn.
Rốt cục hắn là một nam nhân như thế nào?
Là tính cách của hắn vốn như vậy, hay là chỉ bất ngờ trở nên âm u bất định. Sự khó lường của hắn cho đến giờ nàng vẫn không cách nào đoán định được.
Cúi đầu nhìn nữ nhân đang vùi trong ngực mình, thân thể mềm mại nhẹ bẫng như một cọng lông chim dựa vào khiến trái tim Hách Liên Ngự Thuấn không khỏi đập nhanh lên mấy nhịp. Lại thấy nàng tựa như con mèo nhỏ vùi vào trong ngực mình, nội tâm cứng rắn của hắn như bắt đầu tan chảy, giống như biến thành dòng nước ấm áp, khiến mọi sự lạnh lẽo trong người hắn không cách nào duy trì.
Kìm lòng không được, hắn lại siết lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Cảm giác mềm mại trong lòng khiến hắn thật hận không thể đem nàng hòa vào trong thân thể mình.
Thấy nàng khó chịu ho khan một tiếng, hắn liền xoay người đem túi nước buộc trên lưng ngực, đưa tới kề sát môi nàng.
“Uống nước!”
Giọng nói trầm thấp uy nghiêm thường ngày giờ đã mang theo một chút dịu dàng.
Sở Lăng Thường yếu ớt mở mắt ra. Dù sao nàng vẫn muốn sống, dù khổ sở thế nào cũng phải tiếp tục sống. Đưa tay đỡ lấy túi nước, uống được mấy ngụm cảm thấy tinh thần thư thái hơn một chút, nàng vẫn im lặng đem túi nước trả lại cho nam nhân ở phía sau, lại thấy hắn cầm lấy túi nước đưa lên miệng uống liền mấy ngụm lớn, yết hầu hắn cũng theo đó mà nhấp nhô cực kỳ gợi cảm, ngay cả động tác uống nước của hắn cũng vô cùng hào sảng.
Trái tim nàng không khỏi giật thót lên…
Hắn dường như không chút để ý việc hai người họ dùng chung một túi nước…
Đem túi nước cất ra sau, lại thấy nàng nhìn mình chằm chằm, khóe môi đầy cương nghị của hắn hơi cong lên, ngón tay thon dài vươn ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước còn vương bên môi nàng, bàn tay to lại lần nữa nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của nàng, cùng vững vàng nắm lấy dây cương…
Động tác này của hắn khiến nàng chán ghét quay đầu tránh đi lại cảm nhận được thân thể nam nhân phía sau hơi cứng lại.
“Buông ta ra…” Sở Lăng Thường cố sức rút tay khỏi bàn tay hắn, không cẩn thận đụng phải vết thương trên cổ tay khiến nàng đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn quật cường nắm lấy dây cương, không muốn có bất kỳ sự đụng chạm nào với hắn.
Bàn tay to của hắn cùng bàn tay nhỏ bé của nàng quấn lấy cùng một chỗ như biểu hiện của mối quan hệ thân mật nhất. Nhưng, hắn là kẻ địch của nàng, mà nàng cũng là người hắn hận nhất…
Trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn lóe lên một tia bao dung, hai bàn tay to được rảnh rang thì một nụ cười hài hước cũng chợt lóe lên trên mặt hắn, hai cánh tay dứt khoát vươn tới, từ phía sau kéo ngược nàng vùi lại vào trong ngực càng chặt hơn.
“Ngươi….làm gì?” Sở Lăng Thường kinh hoàng, thân hình nhỏ bé cứng đờ lại, vô tình đụng đến vết thương trên đầu gối khiến nàng đau đến gập người.
“Ha ha….” Nam nhân phía sau chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cười sảng khoái, dường như thấy nàng đau đớn lại khiến hắn cực kỳ cao hứng vậy. Hắn lại ôm chặt lấy nàng, cúi đầu xuống thì thầm bên vành tai nhỏ nhắn, “Ngươi nắm dây cương, bản vương đành phải ôm ngươi mới có thể duy trì được sự thăng bằng.”
“Ngươi…man di!” Sở Lăng Thường thật cũng không biết cách mắng chửi người khác. Suốt dọc đường đi, điều nàng nghĩ nhiều nhất chính là sau này có cơ hội gặp lại Thanh Tụ, nhất định phải theo nha đầu này học hỏi thật tốt bản lĩnh mắng người. Nha đầu của nàng tuy mắng chửi người ta không hề mang theo chút từ ngữ thô tục nhưng lại khiến đối phương hận không thể lập tức tự sát.
Gã nam nhân này thực sự không biết xấu hổ, lại ích kỷ tự đại đến cực hạn. Mà khả năng mắng chửi người khác của nàng cũng chỉ có vậy nên căn bản sẽ không có chút tác dụng nào với hắn.
Quả nhiên, Hách Liên Ngự Thuấn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên, tâm tình lại trở nên cực kỳ tốt. Nhưng cũng kể như hắn vẫn còn chút lương tâm, bàn tay to lại nhẹ nhàng khôi phục lại tư thế lúc trước, đem cả dây cương lẫn bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy, bao phủ trong lòng bàn tay rộng lớn, cánh tay mạnh mẽ lại lần nữa khiến nàng dựa vào trong lòng hắn.
“Xem ra đau đớn sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn một chút!” Thanh âm trầm trầm của hắn mơ hồ mang theo chút ý cười.
Sở Lăng Thường cũng không ngốc để tiếp tục giãy dụa nữa. Dù sao vẫn đang ở trên lưng ngựa, nàng có muốn thì có thể trốn được đi đâu? Nàng còn phải khôi phục lại thể lực, cũng không thể quật cường để hắn lại đẩy nàng xuống đi bộ lần nữa. Hắn nói đúng, quật cường sẽ chỉ càng khiến nàng chịu nhiều đau đớn mà thôi.
Thấy nàng không phản kháng nữa, khóe môi nam nhân phía sau hơi cong lên thành nụ cười….
Đoàn kỵ binh lại tiếp tục đi về phía trước, những nơi vó ngựa lướt qua đều khiến cát bụi tung bay mùi mịt. Đoàn thiết kỵ vẫn mang theo khí thế ngang tàng mặc dù là đội quân bại trận.
Khi tia nắng mặt trời cuối cùng khuất bóng, trận bão cát cùng giá rét nổi lên khiến Sở Lăng Thường không nhịn được mà run lên. Chiến mã vẫn không ngừng nghỉ tiến bước mà đầu óc nàng càng lúc càng choáng váng. Bị nhiễm phong hàn lần trước vốn chưa được chăm sóc tốt để hồi phục, nay lại đánh úp trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần trở nên lạnh băng, theo bản năng dựa vào nơi cứng rắn phía sau cố tìm kiếm lấy chút ấm áp.
Hách Liên Ngự Thuấn cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, một cảm giác nhu hòa chợt dâng lên trong lòng, hắn với tay ra đằng sau, đem áo choàng trên người kéo xuống, đắp lên người nàng, cánh tay cũng thu lại, ôm lấy thân thể lạnh ngắt của nàng vào lòng.